Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 5: Chương 5




Nhanh như vậy mà cô đã đi đúng hướng của cốt truyện, Bạch Y có hơi kích động. Ngẩng đầu lên, nở nụ cười tao nhã: “Cảm ơn Trình tổng, anh thực sự là người tốt.”

Tay Trình Minh Ý để ở trên tủ giày, người hơi cúi xuống, không thèm để ý tới cô, vẫn tiếp tục đi giày: “Tiện tay giúp đỡ.”

Đây là bộ phim truyền hình cổ trang do công ty Trình Minh Hi làm chủ đầu tư. Vì để bảo đảm tính bảo mật nên địa điểm quay phim được giữ bí mật. Trên đường đi, Bạch Y không nhìn thấy nhóm fan hâm mộ đứng đợi ở bên ngoài trường quay.

Đến nơi, Bạch Y gọi điện vào số điện thoại vừa nãy Trình Minh Ý đưa. Đối phương bảo cô đứng đợi một lúc.

Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khoảng chừng hai phút sau, cô nhìn thấy có một bóng dáng người đàn ông cao to đi về phía cô đang đứng.

Người đó đi đến gần, Bạch Y cảm thấy có hơi hoang mang.

Không phải đã nói Trình Minh Hi cùng Trình Minh Ý nhìn rất giống nhau? Nhưng người này ngoại trừ giới tính cùng thân hình cao to, cô không nhìn thấy điểm nào giống nhau nữa.

“... Trình tổng?”

“Ách, không phải, không phải.” Đối phương lắc đầu, mỉm cười giải thích, “Minh Hi đang ở trong phòng nghỉ, tôi là trợ lý của cậu ấy, tên là Tiểu Cao.”

“Chào anh.”

Cũng đúng, loại người lạnh lùng như Trình Minh Hi. Làm gì có chuyện ra đứng ngoài này nhiệt tình chào đón cô.

“Phòng nghỉ ở hướng bên này. Cô đi theo tôi.”

Trình Minh Hi vừa là diễn viên chính vừa là nhà đầu tư. Mặc dù tính cách có hơi kỳ quặc, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo. Nhưng với lối diễn xuất tự nhiên, cùng với bối cảnh xuất thân danh giá. So với nghệ sĩ ra mắt cùng năm, anh ta đã được định hướng sẵn con đường phát triển sự nghiệp riêng cho bản thân.

Tuy nhiên, theo suy nghĩ của Bạch Y. Thị trường giải trí bây giờ coi trọng nhất là khuôn mặt đẹp, dựa vào khuôn mặt đẹp mà thu hút đống fan. Sở hữu ngoại hình đẹp như vậy, lại còn xuất thân từ giới tư bản. Chả nói quá khi anh ta là một trong nhân vật “hô phong hoán vũ” trong giới giải trí.

Trên đường đi, thi thoảng Tiểu Cao lại tán gẫu vài câu với Bạch Y. Có thể đi theo và làm việc với người có tính cách “ sáng nắng chiều mưa” như Trịnh Minh Hi, cô tin người này có tính cách rất dễ gần. Từ chuyện đông đến chuyện tây, anh ta đều kể cho Bạch Y nghe. Nhưng những thông tin hữu dụng thì anh ta lại kín như bưng. Cô tin những lời anh ta nói ra, anh ta suy nghĩ rất kỹ trong lòng nếu nói ra nó có gây ảnh hưởng bất lợi gì cho Trình Minh Hi hay không?

Phòng nghỉ của Trình Minh Hi nằm ở cuối hàng lang. Nơi này nhìn khá rộng rãi và thoáng mát. Đẩy cửa đi vào, có người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, có lẽ vì quá mệt nên anh ta nhắm mắt lại để nghỉ ngơi. Nghe thấy động tĩnh, anh ta mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn.

Mái tóc dài, phần mái được uốn cong, hai hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt đen nháy như đá cẩm thạch, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào người cô. Đôi chân thẳng tắp được xếp bằng, ngồi ngay ngắn.

Không cần phải giới thiệu, Bạch Y cũng đoán ra được thân phận của người này. Đây chính là người mà cô đang muốn tìm.

Anh ta kém Trình Minh Ý năm tuổi, nhưng ngoại hình cả hai giống nhau như hai anh em sinh đôi. Chỉ là đôi mắt của Trình Minh Hi nhìn non nớt và thiếu kinh nghiệm hơn so với Trình Minh Ý.

Tiểu Cao: “Minh Hi, người tới rồi.”

“Ừ.” Trình Minh Hi duỗi thẳng lưng ra, nhìn Bạch Ý bằng ánh mắt rất sắc bén, quay sang dặn dò Tiểu Cao, “Anh đi gọi đạo diễn, bảo ông ấy tới đây tôi có chuyện muốn nói. Lúc đi nhớ đóng cửa cẩn thận.”

“Vâng.” Tiểu Cao là trợ lý nên rất am hiểu tính cách của Trình Minh Hi. Không thắc mắc, hay hỏi dò. Tiểu Cao ngay lập tức rời đi. Ngay cả một động tác dư thừa cũng không có.

Phòng nghỉ này khá rộng, nên tiếng đóng cửa vang lên rất lớn, khiến cho trái tim của Bạch Y cũng nhảy lên theo.

Hai người có phần hơi lúng túng, im lặng nhìn nhau suốt mươi giây, Bạch Y chủ động phá vỡ sự yên lặng này: “Trình tổng, chào anh.”

Trình Minh Hi không lên tiếng, tiếp tục quan sát cô. Ánh mắt của anh ta ngày càng lạnh lùng kèm theo chút sát khí. Anh ta không thích vòng vo, ngay lập tức hỏi thẳng cô: “Cô và anh trai tôi quen biết nhau bằng cách nào?”

Bạch Y: “Tôi gặp một vài chuyện phiền toái. Đúng lúc ấy Trình tổng đi ngang qua.”

Trình Minh Hi: “Sau đó thì sao?”

Bạch Y: “Ở nơi này tôi không có người quen biết. Nên Trình tổng tiện tay giúp đỡ tôi.”

Trình Minh Hi: “Chuyện chỉ có như vậy? Tại sao anh của tôi lại muốn giúp đỡ cô.”

Tuy rằng, ở trong điện thoại chỉ muốn nhờ anh ta tìm hộ việc giúp cô gái này. Nhưng để người luôn bận rộn công việc như anh trai của anh ta. Lại khiến cho anh trai để tâm tới, thậm chí còn gọi điện đến nhắc nhở anh ta mấy lần liền. Anh ta nghĩ chuyện này nó không đơn giản như vậy. Anh ta cá chuyện này ẩn chứa một bí mật rung trời chuyển đất.

Mà trực giác của anh ta luôn đúng. Anh ta nhất định phải bảo vệ tốt củ cải trắng của nhà mình.

Bạch Y quyết định nói sự thật cho Trình Minh Hi nghe, “Trình tổng cảm thấy tôi rất giống với một người bạn tốt của anh ấy.”

“Việc này có liên quan gì tới việc anh tôi giúp cô?”

“Đại khái là, nhìn thấy tôi là anh ấy sẽ nhớ tới người bạn kia? Nên nhịn không được, anh ấy muốn giúp đỡ tôi.” Bạch Y đối với vị thiếu gia, cô dùng hết sự kiên nhẫn đến giải thích, “Trình tổng là người lương thiện, gặp được anh ấy là phúc đức của tôi.”

“Theo như những gì cô nói, anh tôi chỉ coi cô là thế thân của bạn của anh ấy? Còn cô muốn nhân cơ hội này để chớp lấy thời cơ.”

Giọng nói của anh ta rõ ràng mạch lạc, không hề có ý định chế giễu cô, anh ta chỉ đang nói sự thật. Trình Minh Hi hai tay để trước ngực, mặc dù cô đứng anh ta ngồi, cô vẫn cảm nhận được khí chất hiên ngang, cao ngạo phát ra từ người của anh ta.

Cô thầm cười trộm ở trong lòng, nếu mà cô không nắm chắc cơ hội này? Thì không biết cô còn chịu sự trừng phạt kia trong bao lâu? Cô chỉ tự cứu bản thân mình mà thôi.

Bạch Y bình tĩnh đối diện với Trình Minh Hi, khí thế cô không hề thua kém anh ta.

Một lúc lâu sau đó, có tiếng gõ cửa phòng vang lên. Phá vỡ bầu không khí quái dị tĩnh lặng kia đi.

Bạch Y nghe theo tiếng âm thanh quay lại nhìn, một người đàn ông trung niên dáng người thấp, béo, khuôn mặt phúc hậu mở cửa phòng bước vào.

“Minh Hi, Tiểu Cao nói cậu có chuyện gì muốn bàn bạc với tôi. Chuyện liên quan đến các cảnh quay tiếp theo đúng không?”

Đạo diễn Vương, một trong số ít người có cơ hội hợp tác làm việc với Trình Minh Hi.

Trình Minh Hi nhìn thấy Đạo diễn Vương bước vào, liền xoay người sang chỗ khác, cùng đối phương tán gẫu vài câu về cảnh quay, lời thoại. Bạch Y có hơi xấu hổ đứng sang một bên, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, đành phải đứng yên như cái cọc gỗ, im lặng nghe hai người kia nói chuyện.

Cả hai người thảo luận trò chuyện với nhau mất khoảng mười lăm phút. Sửa lại một vài lời thoại, cùng một vài tình tiết chuyện, thêm một số chi tiết để cho các diễn viên quần chúng có cơ hội để thể hiện. Đạo diễn Vương cùng Trình Minh Hi chuẩn bị đi tới địa điểm quay phim.

Đứng dậy và nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh kia của Bạch Y, dường như lúc này Trình Minh Hi mới nhớ còn có người ở trong phòng, lấy tay chỉ vào người cô rồi nói: “Đạo diễn Vương, ngài xem thử trong kịch bản còn nhân vật nào vẫn chưa có người nhận?”

Thực ra, từ lúc đạo diễn Vương tiến vào phòng, ông đã để ý tới Bạch Y. Nhưng ông không thấy Trình Minh Hi có ý định giới thiệu cô cho ông. Vì vậy ông cũng đoán ra được suy nghĩ của Trình Minh Hi nên ông cũng không dám hỏi. Hiện tại, ông mới nhìn thẳng vào gương mặt của đối phương.

Đạo diễn Vương ở trong giới giải trí này đã mấy chục năm. Ông đã từng gặp qua rất nhiều minh tinh. Bọn họ ai cũng đều xinh đẹp rạng ngời. Có thể nói ông có rất nhiều kinh nghiệm, thân kinh bách chiến. Nhưng cô gái đứng trước mắt, từ dung mạo đến khí chất, đều khiến cho ông cảm thấy rất bất ngờ.

Vừa nhìn là đã có ý tưởng ở trong đầu, ông đoán cô gái này được Trình Minh Hi bao nuôi. Vì vậy ông có ý định ưu tiên cho đối phương: “Để tôi gọi biên kịch tới, để xem có thể thêm vào kịch bản một vai diễn nhỏ nào không...”

“Không cần phải làm quá như vậy đâu.” Trình Minh Hi bình tĩnh nói, “Bất kể công việc đi, từ diễn viên quần chúng, trợ lý, hay mấy người khuôn bê vác vận chuyển. Quên cái vụ khuôn bê vác vận chuyển đi, cô ấy vừa không có kinh nghiệm, mà sức khỏe không được tốt, chắc không làm nổi mấy việc đó đâu.”

“Thế à...” Đạo diễn Vương nói thầm trong lòng, cái thái độ kiểu này, là không muốn trọng sủng cô gái này. Ông đắn đo suy nghĩ mãi mới nhớ ra, “À đúng rồi, hôm nay nữ chính có mấy cảnh diễn, cô ấy muốn tìm thế thân diễn hộ cho cô ấy mấy cảnh.”

“Hôm nay làm gì có cảnh quay nào liên quan đến võ thuật?”Trình Minh Hi nhíu mày.

“Có cảnh quay ở dưới nước.” Đạo diễn Vương quay sang hỏi Bạch Y, “Cô có làm công việc này không?”

“Tôi chưa từng làm việc này.” Bạch Y thành thật nói, “Tuy nhiên tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt công việc được giao.”

“Vậy bây giờ cô đi trang điểm, tí nữa diễn thử cho tôi xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.