Tác giả: Lam Vũ Nguyệt (Nếu thấy hay, hãy like và comment để ủng hộ mìn nhé, yêu mọi người)
Đoàn người hớt hải chạy đến.
Nghe thấy người bị thương là các con gái của Liễu thị, Trần thị, Hà thị, Giang thị... bọn họ bị dọa hú hồn.
Học viện I - Land đúng là học viện đứng đầu, chuyên dạy cho những công tử tiểu thư thế gia.
Nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ có thể bắt buộc những người này cái gì, đơn giản là, học sinh có thể bắt nạt thầy cô, nhưng thầy cô lại không thể xử lí học sinh.
Sự ngược đời này cũng không khiến nghề giáo viên ở học viện giảm sút, đơn giản là, mọi phúc lợi đều quá hấp dẫn. Làm việc ở đây, nếu cẩn thận thì sẽ được hưởng thụ sự giàu sang phú quý cả đời, có thể có được mối quan hệ rộng với giới thượng lưu và được rất nhiều người kính ngưỡng.
Và ai cũng biết rằng, đắc tội với hào môn là tìm đường chết!
- Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhìn cảnh tượng ghê người trước mắt, tất cả đều sợ hãi mà ngồi bệt xuống đất.
Hình tượng nghiêm túc nhã nhặn đều biến mất không còn chút gì, giờ đây khuôn mặt ai cũng tái mét.
Lam Anh xông ra, cô ta nhìn về phía các thầy cô:
- Người gây ra chuyện này chính là nó đấy ạ.
Ngón tay chỉ thẳng vào Kiều Vũ.
Bọn họ há hốc miệng vì kinh ngạc, sau đó liền tức giận đến tím người.
Nếu không nhầm, con nhóc này là đứa nghèo hèn mới được đặc cách vào trường đúng không?
Vừa đến đã làm ra tin đồn với Lãnh thiếu của Lãnh thị, giờ lại gây chuyện với các tiểu thư thế gia. Đúng là loại ngu xuẩn thấp kém, bây giờ bọn họ vì nó mà phải chịu tội chung rồi!
Một người trong số đó đi ra, cô ta không nói không rằng mà giơ tay tát thẳng vào mặt Kiều Vũ một cái.
“Bốp”
Chưa kịp phản ứng lại, má trái đã bị sự nóng rát và đau đớn thay thế.
Cô bị đánh đến chệnh choạng chân, khóe môi cũng rỉ ra máu đỏ tươi.
- Mày đúng là đồ ngu tri không có giáo dưỡng, đã ở tầng lớp hạ đẳng lại còn mơ tưởng muốn bay lên làm Phượng Hoàng, ghen ghét với tài năng và sắc đẹp của các tiểu thư đến nỗi hại họ ra nông nỗi này hả?
Bà ta là chủ nhiệm của lớp Trần Ngọc Trân, mới lấy lòng được cô ta một thời gian, nếu chuyện này mà không xảy ra, bà ta nhất định có thể bám víu vào Trần gia để lên được giai cấp cao tầng, đạt được rất nhiều chỗ tốt từ họ.
Mà giờ thì thôi rồi, tất cả đều tan biến.
Không bảo vệ chu toàn được cho Trần Ngọc Trân, vậy đừng mong sống một cách tiêu dao sung sướng, bà ta sẽ bị hành hạ cho sống hông bằng chết!
Kiều Vũ ôm má, cô nhếch môi, cảm giác co rút đau đớn liền đánh úp lại, sau đó mặt cô liền cứng lại.
Ra tay nặng thật.
- Sao cô không hỏi ai là người ra tay trước? Chưa biết chân tướng của sự việc mà đã ra tay đánh em? Đây là hành động đầu tiên mà một cô giáo nên làm sao?
Mắt Kiều Vũ sắc bén, giọng nói chứa ý cười trào phúng.
Cô vừa dứt lời, tất cả đều quay sang nhìn cô, mắt ai cũng trợn to.
Lại còn dám phản bác lại?
Thư Kỳ nở nụ cười nhẹ, trong lòng cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Với tính cách này của bản thân, Kiều Vũ chắc chắn sẽ chết sớm thôi, cứ chờ mà xem, Tinh Duệ thấy được bộ mặt thật của Kiều Vũ nhất định sẽ biết được, ai mới là người phù hợp nhất với mình.
Chỉ có tiểu thư dòng dõi thế gia, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi lại môn đăng hộ đối như cô mới có thể làm phu nhân của Lãnh gia mà thôi!
Không biết được ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu Thư Kỳ, mắt của nữ giáo viên lúc này đã vằn lên tơ máu, giọng nói the thé:
- Còn dám nói? Nếu là các tiểu thư muốn, vậy thì đứng im đấy mà nhận, đấy là phúc khí của mày! Cái thứ đồ...
Vung tay lên, bà ta định cho Kiều Vũ một cái tát nữa, thế nhưng lại bị bàn tay của cô nắm chặt lại.
Xương cổ tay như sắp gãy làm đôi, bà ta hét to, nước mắt lăn xuống, khuôn mặt nhăn nhó thành muôn hình vạn trạng.
Kiều Vũ nghiêng đầu, lạnh lẽo nói:
- Đừng được một bước lại muốn tiến thêm một thước, nếu tôi muốn, chẳng lẽ lại không tát lại được bà một cái? Tôi chỉ không muốn làm cái hành động như người đàn bà đanh đá đấy ở đây thôi!
Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ hiện lên sự phẫn hận, bà ta cắn chặt môi, cả người run rẩy.
Con oắt này đang mắng bà đúng không?
Cố gắng đứng lên, vừa định đạp một chân vào người Kiều Vũ, một bàn tay đã ngăn cản bà ta.
Người đàn ông trung niên lắc đầu:
- Chắc các phụ huynh cũng đến đông đủ rồi, có chuyện gì cứ đến phòng Hiệu Trưởng hẵng nói.
Phong thái ung dung, giọng nói chậm rãi ôn tồn, thế nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn Kiều Vũ.
Thảm trạng của các cô nàng vừa nãy đang được cứu giúp, dù sân đã trở lại sự sạch sẽ như trước, thế nhưng mùi tanh nồng vẫn đọng lại trong không khí.
Chỉ cần ngửi thấy mùi đó, hình ảnh đáng sợ liền hiện lên trong đầu.
Tất cả đều đi rất nhanh, sợ hãi ở lại đây quá lâu.