Cuối cùng Kiều Vũ vẫn không thể từ chối được bữa cơm bất ngờ này.
Sống cuộc sống nghèo khổ, quen với việc ăn như thuồng luồng ba ba rồi, bây giờ thấy hai người đàn ông đang tao nhã nhấm nháp từng món ngon một, Kiều Vũ cũng không nỡ phá vỡ phong cảnh đẹp đẽ này.
Kiều Vũ mải mê đắm chìm trong mĩ thực, đột nhiên lại bị một bàn tay với những khớp xương thon dài xinh đẹp xoẹt qua khóe miệng.
Cô giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy ánh nhìn chăm chú của Lãnh Tinh Duệ phía đối diện.
Ngón trỏ đưa đến bên cạnh môi, đầu lưỡi đỏ thắm liếm hết nước sốt dính ở trên đó.
“Choang”
Đôi đũa Kiều Vũ đang cầm trên tay rơi xuống bàn, bởi vì va chạm vào đĩa mà vang lên tiếng kêu lớn.
Lâm Trác Vỹ trợn mắt nhìn, cậu ta đói quá nên khi ăn cũng không chú ý đến xung quanh, lại có chuyện gì xảy ra rồi hả?
Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Vũ trở nên đỏ ửng, bờ môi căng mọng hơi run rẩy, cô dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lãnh Tinh Duệ.
Chắc cô không nhìn nhầm đâu đúng không?
Nước sốt trên tay nam chủ là được lấy ra từ môi cô?
Aaaaa, nếu là thật thì tại sao anh ta lại ăn nó chứ? Không thấy dơ à? Hơn nữa hành động còn rất ái muội đó.
Không, cái này không quan trọng, quan trọng là vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy trái tim cô liền đập loạn lên!
Đột nhiên muốn bắt nam chủ về nhà quá!!!
Lãnh Tinh Duệ giống như không ý thức được việc mình làm là rất có vấn đề, mặt anh vẫn bình tĩnh như thường.
Sau đó Lãnh Tinh Duệ còn chống cằm, mặt đẹp lóe mù mắt Kiều Vũ, khóe môi anh khẽ nhếch lên, trông mê người vô cùng.
Giọng nói khe khẽ như đang thủ thỉ:
- Ngọt, ngon
Kiều Vũ liền che mặt đi, hơi thở gấp gáp.
Trời ơiii, cô không chịu nổi mất!
Soái ca đột nhiên thả thính thì phải làm sao bây giờ???
Tự dưng cô có chút không muốn để Lãnh Tinh Duệ thuộc về Thư Kỳ... nếu có bạn trai như thế này cô sẽ nâng niu trân trọng chứ không một chân đạp chục thuyền đâu!!!
Hazzz, nữ chủ đúng là có mà không biết quý trọng.
Mà Lâm Trác Vỹ ngồi ở kia đang hoảng hốt trợn trừng mắt.
Gì thế? Sao hai người kia cứ mắt đi mày lại vậy?
Ngọt ngon cái gì cơ? Đồ ăn á? Hay sao?
Cậu ta có cảm giác bạn thân mình như đang trêu chọc con gái nhà lành vậy... chắc là ảo giác thôi nhỉ?
Nhưng thú thật là lúc ở bên cạnh Kiều Vũ, Tinh Duệ khác hẳn bình thường. Người có tính lãnh đạm sao có thể như cậu ta cơ chứ? Vừa cười đẹp vừa tán gái, như tay ăn chơi đích thực vậy.
“Rầm”
Kiều Vũ đứng lên quá nhanh, chiếc ghế liền đổ ra phía sau.
- Tớ ăn xong rồi, tớ đi trước đây!
Cô dựng ghế lên, nhấc chân muốn chạy trốn.
Ở lại để đối mặt với nam chủ chắc là ngượng ngùng chết mất!
Lâm Trác Vỹ liếc thấy Lãnh Tinh Duệ vẫn nhìn theo bóng lưng của Kiều Vũ thì bật cười.
Cậu ta nhướng mày, ra hiệu với mấy người phía trước.
Vệ sĩ cao to đi đến trước mặt Kiều Vũ, giọng nói ầm ầm:
- Kiều tiểu thư xin dừng bước, ở đây chúng tôi còn có món tráng miệng, mong cô ở lại thưởng thức chúng cùng với thiếu gia nhà chúng tôi.
Kiều Vũ ngửa đầu, cô rất muốn nói lời từ chối, thế nhưng ăn cơm cũng ăn rồi, ăn thêm bánh kẹo gì đó chắc cũng không sao nhỉ?
Với lại, xem tư thế này cô cũng không có lựa chọn thứ hai đâu.
- Vậy làm phiền ạ.
- Không có gì đâu.
Vệ sĩ làm xong việc liền quay lại chỗ đứng của mình.