Ngay khi Kiều Vũ cảm tưởng bản thân sắp buông tay trần gian, những kí ức ngắn ngủi nhưng vui vẻ cùng gia đình ùa về trong đầu.
Kiều Vũ nghĩ, có lẽ được trải qua niềm hạnh phúc ít ỏi nhưng vô cùng quý giá đó đã là sự ban ơn hiền từ nhất của thế giới dành cho cô rồi.
Chỉ là, cô vẫn không cam lòng, cô chưa làm gì cả và cũng chẳng biết mình đã đụng chạm tớ Thư Kỳ cái gì, vậy mà ông trời đã mải móng xông đến bảo hộ “con” của mình.
Tiếng sấm ầm ầm bên tai.
- Tránh ra!
Một giọng nói nhẹ bẫng vang lên trong không gian im lặng.
Mọi người sửng sốt, chưa ai phản ứng lại được người bước tới là ai, thế nhưng theo bản năng dịch lui người sang một bên.
Đồng thời họ cũng quay đầu lại.
Khuôn mặt tuấn tú như tác phẩm nghệ thuật đập vào mắt, thân cao như tùng bách, đôi chân dài miên man.
Khí chất thanh lãnh xuất trần như vậy, đây chính là đóa cao lãnh chi hoa Lãnh Tinh Duệ của lớp bọn họ.
Nhìn thấy cảnh tượng phía trước, đôi mắt đen láy của Lãnh Tinh Duệ trở nên sâu thẳm.
Bộ dáng yếu ớt cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên má của Kiều Vũ khiến trái tim đang tĩnh lặng bỗng gợn sóng.
Thư Kỳ thấy người tới là Lãnh Tinh Duệ thì hoảng loạn, cô ta nhanh chóng nhổm người dậy, chiếc váy bị dí vào bàn cũng được vuốt phẳng phiu lại.
Nở một nụ cười thật tươi, Thư Kỳ vừa định mở miệng nói chuyện thì thấy Lãnh Tinh Duệ đi vượt qua mình, rồi dừng lại bên cạnh Kiều Vũ.
- Muốn làm gì?
Hắn nhẹ giọng hỏi.
Lúc này Kiều Vũ vẫn giữ nguyên tư thế đứng im không nhúc nhích, thế nhưng một chân đã bước qua bên bàn, nhìn là biết cô định ra khỏi bàn.
Kiều Vũ tưởng bản thân sẽ không thể mở miệng nói chuyện được, ai ngờ câu hỏi của nam chủ vừa dứt, sự khó thở liền biến mất.
Cô thở dồn dập, cố gắng hít đủ không khí vào trong người, bù lại sự thiếu hụt nãy giờ.
- T... tớ muốn, ngồi, ở chỗ khác.
Tiếng nói của cô khản đặc đầy khó nghe, từng chữ cũng đứt quãng không liền mạch.
Thấy vậy Lãnh Tinh Duệ liền nhíu mày, hắn bâng cua nói:
- Ngồi lại hoặc ra khỏi trường!
Bá đạo như thế, cường thế như vậy, và hắn nói xong thì Kiều Vũ lại nhận được ánh mắt lạnh băng của Thư Kỳ.
Và cũng ngay lúc này, lực lượng vô hình đang giữ chặt Kiều Vũ cũng biến mất.
Giống như cái dây đột nhiên bị đứt cái phựt, Kiều Vũ không khống chế được bản thân mình, thẳng tắp ngã ngửa ra phía sau.
Cô nhắm chặt mắt, nghe thấy những tiếng hét nhỏ của mọi người xung quanh liền cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Cô, vẫn sống sót.
Trợn ngược mắt nhìn ra ngoài cửa, cô thấy những đám mây đen đã tan đi, tia nắng chiếu xuống mặt đất.
Mọi thứ đã về lại như lúc đầu.
Lãnh Tinh Duệ không tự chủ được mà vươn đôi tay dài của mình ra, trước bao con mắt kinh ngạc của mọi người, ôm Kiều Vũ vào lòng.
Đột nhiên bị dí mặt vào lồng ngực đơn bạc nhưng rắn chắc, mùi hương dễ ngửi quẩn quanh chóp mũi, Kiều Vũ hoảng hốt không biết phải làm gì.
Nữ phụ như cô vậy mà lại được nam chủ ôm vào lòng?
Ngay lúc này, Kiều Vũ liền biết được nam chủ Lãnh Tinh Duệ là tồn tại đáng sợ như thế nào trong thế giới này.
Nữ chủ bảo cô chuyển chỗ, nam chủ giữ cô ở lại, ý chí của thế giới không cần phải suy xét liền chọn nghe theo nam chủ.
Chỉ cần như thế cũng đủ chứng minh được rằng, nếu nam chủ bảo vệ cô, vậy thì nữ chủ liền không thể làm được gì cả!