Ở bên ngoài bây giờ đã không có ai, chắc hai cô bạn cùng phòng đã đi chơi rồi.
Kiều Vũ cầm quần áo vào phòng bị đoạt đi của mình.
Quả nhiên tất cả tủ đều bị cả đống mĩ phẩm dưỡng da và nước hoa đắt tiền chiếm cứ.
Thế nhưng phòng tắm lại không có cái gì cả. Có lẽ hai cái phòng kia đã đủ cho họ dùng rồi.
Như vậy thì tốt thôi, bọn họ chuyên gia đi chơi, thế cô sẽ dùng cái phòng tắm nguyên bản là của mình này để tắm.
Nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, Kiều Vũ liền đi ra ngoài.
Buổi chiều hôm nay được nghỉ, thế là cô có tầm 5 tiếng nữa để tìm cách liên lạc với ba mẹ.
Những cậu ấm cô chiêu này đều đi cách xa cô mấy mét, chắc không mượn điện thoại được rồi.
Làm sao đây ta?
Lang thang đi quanh trường một vòng, phong cảnh xung quanh càng ngày càng quen thuộc đến kì lạ, hình như đây là địa bàn của nam chủ?
Với thân phận ngàn vàng của anh ta, trường học này không có quyền ngăn cấm việc anh ra ra ngoài, vậy nên bây giờ chắc anh ta không ở đây đâu nhỉ?
Theo trong truyện thì ngoại trừ việc lên lớp, Lãnh Tinh Duệ có rất nhiều việc phải làm, dù sao cũng là người thừa kế của tập đoàn Lãnh thị xuyên quốc gia nên đâu thể ngồi chơi được.
- Này, bạn học
Một giọng nam truyền đến từ phía sau.
Kiều Vũ quay người lại, đập vào mắt là nụ cười rực rỡ của anh chàng, hàm răng trắng bóng phát sáng dưới ánh mặt trời.
Người này trông quen quen...
Lâm Trác Vỹ xách từng túi đồ ăn đi đến.
Mùi thơm phác vào mũi, mắt Kiều Vũ sáng rực nhìn vào đồ trong tay cậu ta.
Bụng nhỏ không chịu nổi mà “ọt... ọt” kêu.
Cô đỏ mặt ôm lấy bụng mình, ngượng ngùng cười:
- Xin chào, rất vui được gặp cậu, tớ là Kiều Vũ.
Lâm Trác Vỹ có thâm ý nhìn cô, khuôn mặt điển trai trông nguy hiểm vô cùng.
Anh ta cười nhẹ:
- Kiều Vũ, cô đói bụng sao?
Kiều Vũ không hiểu anh ta muốn làm gì, nhưng cô vẫn trả lời.
- Đói!
Cô đói lắm luôn, bụng như sắp dán chặt vào lưng rồi, chỉ là giờ ăn trưa đã qua lâu rồi, trong trường lại không được phép bán đồ ăn nên dù muốn mua Kiều Vũ cũng không mua được gì để lót bụng.
- Vậy cậu có thể giúp tớ một chuyện không? Không bắt buộc phải thành công, chỉ cần cậu đưa đồ ăn đến cho cậu ấy, vậy thì tớ sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho cậu.
Lâm Trác Vỹ chập tay vào nhau, biểu cảm trên mặt đều là sự năn nỉ.
Kiều Vũ nhíu mày, cô nhớ là mình không quen biết người này, đột nhiên bắt chuyện với cô rồi muốn cô giúp?
Có tay có chân sao cậu ta không tự đi đưa cho người đấy đi?
Mà nếu cậu ta không đưa được thì sao lại nhờ người xa lạ như cô?
Nghĩ như vậy Kiều Vũ càng nghi ngờ hơn.
Thấy được sự đề phòng của Kiều Vũ, Lâm Trác Vỹ cảm thấy rất thú vị.
Không hổ danh là người thằng bạn lạnh lùng kia để ý, quả là khác hẳn với những cô gái bình thường, sự đáng yêu và sức sống tràn trề này là thứ mà tất cả người trong giới thượng lưu của bọn họ đều không có được.
Nhìn quen khuôn mặt giả tạo, sự lấy lòng hoặc sự ti bỉ xấu xa nhiều rồi, bây giờ gặp được Kiều Vũ thật là quá có sức quyến rũ với anh ta.
Chỉ là, vợ bạn không thể động!
Hazzz, thật tiếc nuối mà...
- Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như nhìn một kẻ buôn người dụ dỗ trẻ nhỏ như thế! Cậu có thể từ chối sự nhờ vả của tớ. Chỉ là, ngoại trừ tớ và cậu bạn kia ra, không ai có thể ra khỏi trường để mua đồ cho cậu đâu.
Kiều Vũ hơi lùi về phía sau.
Cô nhìn chằm chằm Lâm Trác Vỹ, nhẹ giọng nói:
- Cậu muốn mang đồ ăn đến cho ai?
Chỉ cần không phải nam nữ chủ và đám đàn ông bên cạnh nữ chủ thì cô sẽ chấp nhận!
Lâm Trác Vỹ phẩy tay, hàng dài những người đàn ông mặc đồ đen bước ra.
Trong tay ai cũng bê một mâm nhỏ.
Kiều Vũ giật mình.
Chẳng lẽ đây là đồ ăn cho người đó?
Oaaaaa, nhiều ghê ta, có lẽ là một nhân vật tầm cỡ lắm đây... ai nhỉ? Người của Lý gia, Trần gia, hay Lam gia vậy?
À mà, nhìn cảnh tượng trước mắt Kiều Vũ đột nhiên liên tưởng tới thái giám tổng quản và một đám người hầu mang “ngọ thiện” lên cho Hoàng Đế.
Haha, giống thật đó.
Lâm Trác Vỹ không biết đầu nhỏ của Kiều Vũ đang suy nghĩ cái gì, anh ta chậm rãi thả xuống một quả bom to đùng:
- Là mang cho thiếu gia của Lãnh gia, Lãnh Tinh Duệ!
Câu nói vừa dứt, anh ta liền thành công làm Kiều Vũ đứng hình mất 5s.
Cái gì? Sao lại là nam chủ vậy????