Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất

Chương 11: Chương 11




Buổi tối đã sớm kết thúc, Hạ Uyển thừa dịp cha con nhà họ Hạ cùng Kỳ Thiệu Thành còn đang nói chuyện phiếm, dựa gần Hạ nhị tẩu đang ở phòng bếp thu thập chén đũa một chút.

Hiện tại người một nhà cùng nhau ăn cơm, nấu cơm đều do Vương Tú Cần và Hạ đại tẩu cùng nấu, thu thập chén đũa do Hạ nhị tẩu một người nhận thầu, Hạ Uyển cũng tới hỗ trợ một chút.

Cho nên thời gian này, thuộc về Hạ Uyển cùng Hạ nhị tẩu.

“Chị dâu, chị biết sự tình Tống Hà trong thôn chúng ta không?” Hạ Uyển vừa lau chén vừa tiến gần bên người Hạ nhị tẩu nhỏ giọng hỏi.

Hạ nhị tẩu nghĩ cô em chồng hôm nay nhìn đến một màn kia, trong lòng tò mò cũng bình thường, liền cùng cô nói: “Đó cũng là người số khổ, nhưng mà chị cũng chỉ nghe đa số trưởng bối trong thôn nói thôi.”

Hạ nhị tẩu nói cùng nội dung phía trước về thân thế Kỳ Thiệu Thành không khác gì mấy, chẳng qua càng kỹ càng tỉ mỉ bổ sung chi tiết mẹ Kỳ ở trong thôn.

Mẹ Kỳ tên thật là Lục Quỳnh Phương, gia đình bà có thành phần không tốt còn là kết hôn lần thứ hai, chưa có gả qua liền bị gia đình nhà chồng ghét bỏ, nhưng Tống Vĩnh Trường cũng chính là chàng trai ngốc nghếch, vừa cố chấp vừa không thích nói chỉ thích làm đã nhắc tới phía trước, trừ bỏ mẹ Kỳ ai cũng không chịu cưới.

Trong nhà không lay chuyển được hắn, vẫn cho bọn họ làm hôn lễ.

Kết quả mẹ Kỳ sinh con không bao lâu, liền qua đời.

Trong nhà vẫn luôn sắp xếp hôn sự cho Tống Vĩnh Trường, hắn sợ sẽ cưới phải một người đối xử với con gái không tốt, nói cái gì cũng không đồng ý, sử dụng cả tiền tích cóp để đưa con gái đi học.

Mẹ của Tống Vĩnh Trường vốn dĩ không thích mẹ Kỳ, cứ như vậy nhìn Tống Hà chỗ nào đều không vừa mắt, bà cảm thấy nếu không có đứa con chồng trước này, con trai của mình nào đến nỗi tuyệt hậu liền đứa con trai đều không có.

Tống Vĩnh Trường không quen nhìn mẹ Tống luôn ngược đãi Tống Hà, liền mang theo Tống Hà đơn độc dọn ra ngoài.

Tống Vĩnh Trường tuy rằng không được thông minh, nhưng là người có sức lực, kiên định và có chí tiến thủ, mỗi lần có việc mệt như đào sông, hắn đều lao vào làm vì được cấp nhiều công điểm, Tống Hà cũng tranh đua, thành tích học tập đặc biệt giỏi.

Nhưng con người vĩnh viễn cũng không biết được thiên tai nhân họa cái nào sẽ tới trước.

Tống Vĩnh Trường bị trật eo khi đi đào đường sông, ngay từ đầu không để ý tới, kết quả thời điểm nghiêm trọng người cũng không thể đi đường.

Lúc này mới luống cuống đi bệnh viện khám bệnh, đem tiền tiết kiếm vốn dĩ không nhiều lắm sài không còn đồng nào, cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Tuy rằng hiện tại Tống Vĩnh Trường có thể đi đường, nhưng không làm được việc nặng, cha con hai người liền dựa vào Tống Hà kiếm công điểm để sinh hoạt.

“Thiệt tình, lão thái thái nhà họ Tống cũng là một người tàn nhẫn, mặc dù Tống Vĩnh Trường dọn ra ngoài sống một mình, nhưng ngày lễ ngày tết chưa từng có quên hiếu kính bà ấy, bà ấy thì lại khen ngược, trở mặt liền không nhận người. Nghe nói chi phí chữa khỏi cho Tống Vĩnh Trường tốn tới một nghìn nhân dân tệ, tiền này làm sao mà trả cho nỗi.”

“Con bé Tống Hà kia sống cũng không dễ, thành tích tốt như vậy, nói không học liền không học nữa, đều hai mươi tuổi cũng chỉ trông chừng cha mình mà không chịu gả chồng.” Trong cuộc nói chuyện Hạ nhị tẩu đối với Tống Hà đều là tràn ngập tiếc hận.

“Hôm nay là xảy ra chuyện gì vậy chị, em đi trễ quá không thấy được.” Hạ Uyển tiếp tục hỏi.

“Còn có thể như thế nào, qua hôm nay trời ngày càng lạnh hơn, Tống Hà phải gom góp tiền thuốc cho cha. Nếu Tống Hà có công điểm, người khác mới dám cho con bé vay tiền, nếu không có công điểm, cuối năm kết toán không có đồng nào, ai mà dám bỏ tiền ra.” Hạ nhị tẩu thở dài, “Đứa nhỏ này cũng thật vất vả.”

Hạ nhị tẩu nghĩ nghĩ, lại nhìn Hạ Uyển nói: “Em không phải muốn thi đại học một lần nữa sao, có cái gì không hiểu có thể đi hỏi Tống Hà một chút, thuận tiện mang theo đồ vật gì đó, cũng không thể để người khác dạy không công cho mình được.”

Hạ Uyển cũng đang có ý này.

Lúc này, trong phòng ngoài nhà chính, mấy người đàn ông đã nói tới chuyện quốc gia đại sự.

Năm 1983 là một năm đặc biệt, cùng với việc cải cách thi tuyển sinh đại học, còn chính thức cấp phép một văn kiện tiêu đề đỏ cho nông dân tự do mua bán.

Văn kiện này đã được thủ đô phát từ rất sớm, nó được truyền xuống từ nhiều cấp tổ chức tới Hạ gia trang cũng đã là cuối mùa hè.

Điều này khiến cho thế hệ cũ như Hạ Hồng Vệ khó hiểu, tự do mua bán không phải là đầu cơ trục lợi sao.

Kỳ Thiệu Thành đã nghe chủ trương này từ lâu, chỉ đưa ra vài câu ý kiến, tâm tư của thế hệ trước cũng không khó lý giải, nhưng quốc gia luôn cần thay đổi cùng phát triển, cuộc sống của nhân dân mới có thể càng ngày càng tốt.

Hai đứa con trai nói cái gì đều không quan trọng, nhưng một người ngoài cuộc như Kỳ Thiệu Thành nói lại rất hợp gu Hạ Hồng Vệ.

Thấy Hạ Hồng Vệ có chút nhả ra, tâm tư hai người Hạ Đông Hạ Nam bắt đầu lung lay lên, Hạ Hồng Vệ liếc mắt một cái liền nhìn ra tới.

Nhưng hiện tại quốc gia đều cho phép, Hạ Hồng Vệ cũng không cứng nhắc như vậy một hai phải kiềm chế bọn họ: “Hiện tại quốc gia cho phép, cha cũng mặc kệ hai đứa, nhưng mà hai đứa phải nên nhớ, tuyệt đối không thể nhúng tay vào chế độ tư bản chủ nghĩa bóc lột sức lao động. Ruộng đất trong thôn cũng không thể bỏ.”

Lão nhân vẫn là cảm thấy, ruộng đất mới là gốc rễ của con người.

Hạ Đông Hạ Nam cũng không nghĩ tới ném xuống ruộng đất trong nhà đi nơi khác phát triển, có thể tiết kiệm một ít vốn nhỏ, ăn uống không lo lại xây hai gian phòng ở, chỉ dựa vào công điểm phát chút tiền, khi nào mới có thể đem đất nền trong nhà xây nhà lên được.

Chờ hai năm qua đi, hài tử trong nhà cũng lớn, không thể cái nhà của mình đều không có, luôn cùng cha mẹ ngủ chung trên giường đất.

Anh em trong nhà hiểu biết anh em trong nhà, nhìn nhau một cái liền biết đối phương đang đánh chủ ý gì, cũng vui sướng đạt thành nhận thức chung.

Thời điểm Hạ Uyển ở phòng bếp cùng Hạ nhị tẩu nói chuyện phiếm, cũng không biết chính mình bỏ lỡ bao nhiêu chuyện lớn.

Rốt cuộc hai ngày trước nói đến chợ đen, anh cả còn nghiêm khắc cự tuyệt, lúc này mới qua mấy ngày, tự do mua bán được chấp thuận, dẫn tới Hạ Uyển ở phương diện này nhận thức có phần lệch lạc.

Hơn nữa ngày hôm sau, thời điểm lúc văn kiện được thông báo Hạ Uyển còn không có rời giường, trực tiếp bỏ lỡ. Cho nên tin tức này, Hạ Uyển thực lâu sau mới biết được.

Tuy nhiên ai cũng có buổi trò chuyện vui vẻ vào đêm hôm nay, có thể nói là mỗi người đều thực hiện được mục đích của chính mình.

Đến nỗi Kỳ Thiệu Thành? Hắn không có mục đích gì, thậm chí hắn căn bản không nghĩ ở lại nơi này, rốt cuộc buổi sáng ngày mai liền phải rời đi, ngồi xe lửa đi địa phương tiếp theo.

Chỉ là cuối cùng cũng không có từ chối thành công, Kỳ Thiệu Thành tiếp nhận đề nghị của Hạ Nam ở nhờ phòng Hạ Bắc, ngày hôm sau lúc 4-5 giờ trời sáng lại lái xe rời đi.

Hạ Uyển tâm tâm niệm niệm cân nhắc trợ giúp đại lão nhận thân như thế nào, còn không biết ngày mai đại lão muốn đi.

Hạ Uyển suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có cách nào, đành phải tự mình tiết lộ tin tức cho đại lão.

Đối với Tống Hà cùng Kỳ Thiệu Thành cặp anh em gặp khó khăn cần phải giúp đỡ này, tiền đề là phải bảo vệ tốt chính mình trước, rốt cuộc đại lão khôn khéo như vậy, vừa lơ đãng để lộ nội tình Hạ Uyển chỉ có thể muốn khóc mà không khóc được.

Nghĩ tới nghĩ lui kết quả chính là tới khuya Hạ Uyển mới ngủ.

Vào mùa này, rạng sáng 4-5 giờ trời chưa có sáng hẳn còn mờ mờ sương, mặt trời cũng chưa ló dạng.

Kỳ Thiệu Thành đi theo Hạ Hồng Vệ lấy xe đạp khóa trong viện của đại đội, Hạ Đông cùng Hạ Nam cũng cùng nhau đưa hắn.

Mặc dù đôi khi Hạ Đông đề phòng hắn, nhưng cũng thập phần cảm tạ hắn, Hạ Đông biết nếu không có Kỳ Thiệu Thành, Tống Lão Tam sẽ không đơn giản đã bị đưa vào như vậy.

Hạ Nam trừ bỏ cảm kích, còn có chứa một tia sùng bái, Kỳ Thiệu Thành quả thực chính là bộ dáng mà hắn muốn trở thành.

Chỉ có Hạ Uyển vẫn còn đang ngủ ngon lành, không có ai đánh thức cô cả.

Trong nhà không có đồng hồ, nhưng đại đội có một cái, sẽ báo giờ cho thôn dân vào thời điểm nhất định, dân làng cũng là dựa vào cái đồng hồ này tới phán đoán thời gian bắt đầu làm việc cùng tan tầm.

Hạ Uyển một giấc ngủ dậy, phát hiện trời đã sáng, bỏ lỡ giờ báo thức, cô cũng không rõ hiện tại là mấy giờ, vì thế liền cao giọng hướng ra bên ngoài kêu lên: “Mẹ ơi~mẹ~”

Vương Tú Cần từ trong viện đi đến, nói: “Làm sao vậy?”

Hạ Uyển vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Mẹ, hiện tại là mấy giờ.”

“Qua giờ báo 7 giờ một chút rồi. Con nhanh lên, lên ăn cơm đi.” Vương Tú Cần thấy con gái nhỏ đã thu thập tốt, liền đem cơm sáng cố ý lưu lại cho cô lấy ra tới.

(Truyện được edit và đăng tại Wattpad MyMy443 và dembuon)

Cơm sáng không thể nói phong phú, một củ khoai lang, một bát cháo còn có một miếng bánh cốm nhỏ.

Hạ Uyển nhìn đồ ăn sáng đặt trên bàn, thuận miệng hỏi: “Chỉ có nhiêu đây thôi hả mẹ?”

Vương Tú Cần trợn mắt nhìn cô: “Có con gái lớn nhà ai lười giống con như vậy, chúng ta đều ăn xong rồi. Đội trưởng Kỳ người ta sáng sớm 4-5 giờ liền bắt xe lửa hồi thành phố rồi.”

Hạ Uyển uống cháo được một nửa, nghe thấy câu này lập tức liền sặc, điên cuồng ho khan.

Vương Tú Cần không thể đứng nhìn liền đi qua đấm đấm hai ba cái lên lưng cô.

Thật vất vả ngừng ho khan, Hạ Uyển khóe mắt còn treo nước mắt, hỏi “Đội trưởng Kỳ đi đâu vậy ạ?”

“Chuyện này làm sao mẹ biết được, nghe nói hình như là đi thành phố Giang.” Vương Tú Cần biết con gái nhỏ nhà mình vẫn luôn ở nhớ thương Cố Quân, cũng không nghĩ theo hướng đó.

Hạ Uyển ngây dại, Giang.. thành phố Giang, vậy không phải cách Hạ gia trang hơn phân nửa cái Trung Quốc, đại lão liền như vậy đi.. Đi rồi?

Đại lão, mẹ cùng em gái anh đều từ bỏ sao.

Vương Tú Cần cũng không chú ý tới sắc mặt con gái nhỏ hơi khó coi, ghét bỏ mà thúc giục nói: “Cọ tới cọ lui làm gì, ăn nhanh lên, mẹ còn phải rửa chén nữa.”

Hạ Uyển nhất thời hồn đã bay đi đâu, toàn bộ hành trình ăn cơm sáng đều mông lung, lâm vào trầm tư.

Hạ Uyển hoài nghi có phải hay không ông trời cố ý đem đại lão điều đi, để tránh cô lộ ra cốt truyện với đại lão làm thay đổi quỹ đạo nguyên thư.

Cứ như vậy, Hạ Uyển đối với Tống Hà càng áy náy, vốn dĩ cô ấy có thể gặp anh trai sớm hơn, cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy, nếu không phải là cô nghĩ sai rồi, cũng sẽ không làm sự tình chậm phát triển, trực tiếp kéo dài tới lúc đại lão đi rồi.

“Mẹ, con muốn đi xem Tống Hà.” Hạ Uyển chạy đến trước mặt Vương Tú Cần mắt trông mong mà nhìn bà.

Vương Tú Cần bị chọc cười: “Con đó là cái ánh mắt gì, mẹ còn có thể không cho con đi?”

Hạ Uyển cười một tiếng không nói tiếp.

Vương Tú Cần không quản cô, ngày hôm qua sự tình bà cũng nghe nói, đứa bé kia bà cũng đau lòng, chỉ là rốt cuộc không phải là người cùng họ cùng tộc, ngay cả đại đội trưởng là Hạ Hồng Vệ cũng không dễ nhúng tay sự tình gia đình người khác.

Thế hệ nhà họ Tống từ xưa tới giờ cũng chưa ra được cái mầm mống nào tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn, chính là không nghĩ tới trúc xấu như vậy cũng mọc ra cái măng tốt như Tống Vĩnh Trường.

Ai, ngẫm lại cha con hai người Tống Hà mấy năm nay sống cuộc sống như thế nào, sao người tốt không có kết cục tốt gì cả, ông trời đúng là đui mù mà.

Vương Tú Cần gói mấy cái trứng gà, lại lựa một ít rau trong đất nhà mình, bỏ vào rổ rồi đưa Hạ Uyển xách.

Hạ Uyển nghĩ nghĩ, lại cầm sách vật lý đi ra ngoài.

Nhưng mà không lâu lắm Hạ Uyển liền quay về rồi, ngượng ngùng hỏi: “Mẹ, nhà Tống Hà đi như thế nào?”

Vương Tú Cần đều bị cô chọc cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Ông trời: Đúng tất cả là tại tui hết được chưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.