Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất

Chương 13: Chương 13




Chờ buổi chiều Tống Hà lại đến dạy Hạ Uyển, Hạ Uyển có thể rõ ràng cảm giác được trạng thái cả người Tống Hà biến hóa.

Tống Hà: “Uyển Uyển, cảm ơn em, chị cùng cha đã nói chuyện rồi, chị không vội kết hôn, ông ấy liền phối hợp với chị chữa bệnh.”

Kỳ thật trạng thái phía trước của Tống Hà không chỉ ở chỗ bản thân mình, càng nhiều ở chỗ người cha mà cô ấy sợ liên luỵ kia hơn.

Tống Vĩnh Trường cảm thấy sa ngã sau khi bản thân cái gì đều không thể làm, Tống Hà mua thuốc ông ấy vẫn luôn không chịu uống.

Tống Hà lo lắng ông ấy sớm hay muộn đều sẽ nghẹn thành bệnh nặng, liền vội vã kiếm tiền cho ông ấy làm phẫu thuật.

Hạ Uyển cũng tự đáy lòng thay Tống Hà cảm thấy cao hứng.

Chỉ là, chị nếu cảm ơn em vì cái gì bố trí nhiệm vụ buổi sáng còn nhiều như vậy.

Tống Hà: “Trước khi em khai giảng, chị nhất định giúp em ôn tập nội dung trong sách giáo khoa qua một lần.”

Hạ Uyển yên lặng tính toán một chút thời gian chính mình khai giảng: “Chị không phải đi làm sao......”

Tống Hà: “Chị vẫn phải đi làm, nhưng mà chị sẽ giao bài tập mỗi ngày cho em, buổi tối chị lấy về kiểm tra, ngày hôm sau buổi sáng lại giao bài tập mới cho em.”

Hạ Uyển trong tay bút đều bị dọa rớt: “Cũng không cần như vậy đi, vất vả cho chị quá.”

Tống Hà lời nói thấm thía: “Uyển Uyển, em không biết, em có thể lại thi một năm, chị hâm mộ em biết bao nhiêu, chị nhất định sẽ giúp em thi đậu đại học.”

Hạ Uyển nghe được ngữ khí kiên định của Tống Hà, không khỏi lắc đầu, chính bản thân cô đều không có kiên định nhất định phải thi đậu đại học.

Xong rồi, nếu cô mà thi không đậu, lại thêm một người phải thất vọng, cái này làm cho áp lực của cô rất lớn nha.

Hạ Uyển vốn dĩ chỉ là muốn tìm cái lý do quang minh chính đại một chút để tiếp tế cho nữ chủ, kết quả không nghĩ tới trực tiếp đem chính mình hố đi vào.

Hạ Uyển cảm thấy nhân cách Phật hệ của mình muốn sụp đổ.

Tống Hà không phải không nhìn thấy mặt Hạ Uyển đều nhăn thành bánh bao. Chỉ nhìn cách con bé làm bài, Hạ Uyển rõ ràng thực thông minh, chính là thiếu vài phần chăm chỉ, phải có người buộc con bé mới được.

Tống Hà tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình trong lòng còn có sở thích ác như vậy.:))

Thời gian buổi chiều muốn so buổi sáng dài hơn, nhưng khi mình bận rộn, thời gian liền trôi qua rất nhanh.

Hạ Uyển chưa từng tham gia lớp dạy kèm một thầy một trò như vậy. Dưới sự hướng dẫn liên tục không rời của cô giáo nữ chủ, cô cảm giác đại não của mình vận động rất nhanh, thậm chí còn đang nóng lên vì quá tải nữa.

(Truyện chỉ được edit và đăng tải Wattpad MyMy443 và dembuon)

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tống Hà ra lệnh một tiếng: “Được rồi, chúng ta nghỉ một lát đi.”

Hạ Uyển đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn nằm dài trên bàn không nhúc nhích.

Vương Tú Cần đang dọn dẹp trong sân, Tống Hà cùng Hạ Uyển ở bên trong học tập, thường thường sẽ có âm thanh đối thoại truyền ra tới, bà cũng không dám đi vào quấy rầy.

Tống Hà cho nghỉ ngơi, không chỉ Hạ Uyển nhẹ nhàng thở ra, Vương Tú Cần cũng nhẹ nhàng thở ra.

Vương Tú Cần bây giờ mới biết được, thì ra thi đại học mệt mõi như vậy, cách thời gian báo giờ đều qua hai lần.

Vương Tú Cần lấy ra hai cái ca tráng men trong nhà, đổ miếng đường đỏ, pha nước đường đỏ mang vào cho hai đứa nhỏ.

Hạ Uyển nhìn thấy nước đường đỏ lập tức liền có tinh thần, niên đại này cái gì cũng tốt, chính là miệng lại quá nhạt nhẽo. Đừng nói đồ ăn vặt, cơm có thể ăn no đã tốt lắm rồi.

Không phải vấn đề tiền bạc, mấu chốt là niên đại này căn bản không có đồ ăn vặt gì nhiều, ngoại trừ sữa mạch nha thông thường và kẹo cứng, Hạ Uyển cũng không nhìn thấy món nào khác.

Hạ Uyển cười tủm tỉm mà cùng Tống Hà nói: “Đây chính là nhờ phúc của chị đó, ngày thường mẹ em căn bản luyến tiếc lấy ra dùng.”

Tống Hà vội đứng lên, đem hai cái ca tráng men tiếp nhận tới: “Cảm ơn dì.”

Vương Tú Cần: “Con đừng nghe con bé nói bậy.” Nói xong lại liếc Hạ Uyển một cái, “Bình thường mẹ còn thiếu cho con ăn hả?”

Hạ Uyển lấy lòng mà cười cười: “Không có, nhiều lắm, con chỉ chọc mẹ thôi.”

Tống Hà nhìn Vương Tú Cần cùng Hạ Uyển mẹ con hai người đùa giỡn, ánh mắt hâm mộ nhìn hai người.

Nghỉ ngơi một hồi dưới sự đề nghị của Tống Hà, Hạ Uyển lại bắt đầu khắc khổ học tập.

Hai cô ôn tập suốt một ngày, cũng đem tất cả các môn đều ôn lại một lần.

Hạ Uyển cũng theo thói quen mở sách ra đem bài tập Tống Hà đánh dấu làm cho xong, nhưng đợi một hồi lại không nghe tiếng Tống Hà nói chuyện.

Hạ Uyển ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tống Hà.

Tống Hà nói: “Hôm nay liền đề tới đây thôi. Bây giờ mình nói một chút về các vấn đề em đang mắc phải đi.”

Hạ Uyển cũng cảm thấy chính mình có không ít vấn đề cần giải quyết, ban đầu cô ỷ vào việc mình đã trải qua nền giáo dục chất lượng cao ở hiện đại, vừa tới liền muốn làm bài thi luyện tập dự tuyển, cũng không có nghĩ đến việc mới ăn một miếng làm sao mập ngay lên được.

Đó là sự lãng phí thuần tuý, vì cô không quen thuộc với dạng đề thi của niên đại này và cũng không có bất kỳ phương pháp luyện tập nào phù hợp, bài thi có chỉ mang lại sự trợ giúp có hạn.

Sau đó cô đụng phải một cái học bá, người phân tích rõ ràng và cặn kẽ cho cô từ đầu tới đuôi.

Tống Hà cũng không phải học bá chỉ biết chăm chỉ học hành, qua nhiều năm, cô cũng đã tự mình tìm ra một số phương pháp, nhưng cô không chuẩn bị đưa những thứ đó cho Hạ Uyển.

Bởi vì Hạ Uyển yêu cầu thật ra cũng không phải những điều này.

Phương pháp học tập, tất cả các loại tư liệu hiện đại tràn ngập, các ngành học đều có tính hệ thống riêng, đây là thói quen của người hiện đại được hình thành từ lúc học tiểu học đến khi tốt nghiệp đại học.

Trong quá trình quan sát Tống Hà cũng phát hiện ra điểm này, ý tưởng học tập của Hạ Uyển rất tốt, trả lời các câu hỏi rất rõ ràng, ngay cả đề ngữ văn nhiều ý nhất, Hạ Uyển cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được trọng điểm.

Tuy nhiên những người thường xuyên hay đi thi đều biết rằng càng là câu hỏi căn bản người trả lời càng phải kiên nhẫn và tỉ mỉ hơn, hai điểm này đúng là hai điểm Hạ Uyển đang thiếu nhất.

Vào cuối buổi chiều, Tống Hà đều dùng để đưa ra một ít phương hướng trọng điểm ôn tập cho Hạ Uyển cùng với một vài chỗ cần chú ý khi làm bài.

Trời gần sang thu, sắc trời cũng mau tối, Tống Hà thấy đã sắp tới giờ nên tạm biệt Vương Tú Cần rồi về nhà.

Lần này Vương Tú Cần cũng không khách sáo với cô, nếu sau này Tống Hà mỗi ngày lại đây dạy Hạ Uyển học, khách sáo như vậy cũng xấu hổ.

Hiện tại Vương Tú Cần có thể nói là thật sự biết ơn Tống Hà, có Tống Hà dạy Hạ Uyển, nói không chừng nhà họ Hạ thật sự có thể xuất hiện một người sinh viên.

Vì thế Vương Tú Cần nhìn Tống Hà bằng đôi mắt khác, con bé vốn là một đứa trẻ làm người đau lòng, bây giờ càng nhìn càng thấy thuận mắt, hận không thể làm nó mỗi ngày đều ở nhà bà.

Khi Hạ Hồng Vệ tan tầm trở về, liền nhìn thấy vợ và con gái đang ở trong sân thì thầm to nhỏ điều gì.

Nhìn thấy Hạ Hồng Vệ đã trở lại, Hạ Uyển đứng thẳng người đi tới cầm lấy cây cuốc: “Cha đã trở lại, mau vào phòng ăn cơm đi, đã dọn sẵn rồi.”

Hạ Hồng Vệ ngẩng đầu nhìn trời, nhìn vẻ mặt bối rối của Hạ Uyển một lần nữa, hừ một tiếng: “Cha phải nhìn xem hôm nay mặt trời có phải mọc hướng tây hay không!!”

Hạ Uyển ngượng ngùng mà đem cái cuốc đặt ở góc tường, không nói.

Hạ Hồng Vệ đem một tay đưa ra sau lưng, một cái tay khác cầm điếu thuốc gõ nhẹ vào đầu Hạ Uyển, nói: “Nói đi, có chuyện gì.”

Hạ Uyển cười hắc hắc: “Cha, trước khi tay chị Tống Hà lành, con có thể nhờ chị ấy đến nhà mình dạy con học được không?”

Hạ Hồng Vệ nhíu mày, hiển nhiên không minh bạch Hạ Uyển lại tính nháo chuyện gì.

Hạ Uyển vội vàng giải thích nói: “Thành tích chị Tống Hà rất tốt, cách dạy con cũng phong phú với lại chị ấy có nhiều sách giáo khoa như vậy mà vẫn có thể nhớ kỹ tất cả số trang, rất lợi hại đó cha!”

Hạ Hồng Vệ không vội vàng nói tiếp, chỉ chậm rãi nói: “Vậy con cũng không thể làm người ta dạy không công cho con được.”

Hạ Uyển ngượng ngùng mà nói: “Cho nên không phải đang cùng cha thương lượng sao, xem có thể hay không chia ít đồ ăn cho chị Tống Hà.”

Nhìn thấy tình huống này, Vương Tú Cần tưởng tiến lên giúp Hạ Uyển nói mấy câu, lại nhìn thấy Hạ Hồng Vệ bí mật vẫy tay bà ở sau lưng.

Hạ Hồng Vệ: “Năm nay con không tham gia thi dự tuyển, bây giờ lại nhớ thương đem đồ ăn nhà mình chia cho người ta? Nếu Cố Quân trở lại, dù có thi đậu đại học con cũng phải quay về cùng nó kết hôn có phải hay không?”

Hạ Uyển có chút khó chịu: “Cha, con là người như vậy sao?”

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Hạ Hồng Vệ, Hạ Uyển liền héo, nguyên chủ khả nagw là sẽ làm như vậy.

“Con đây bảo đảm, lần này tuyệt đối sẽ không vì chuyện gì khác chậm trễ việc học tập nữa, con xin thề!” Hạ Uyển nói rồi giơ lòng bàn tay lên.

Ánh mắt Hạ Hồng Vệ chạm thẳng đáy mắt Hạ Uyển: “Đây chính là bản thân con nói.”

“Con nói được thì làm được.”

Hạ Hồng Vệ tiếp tục hỏi: “Con cảm thấy cho người ta đồ ăn nhiều hay ít thì tự con sắp xếp đi.”

Hạ Uyển không nói ra lời, làm sao cô biết được:((......

Vương Tú Cần thấy đây là thời điểm phù hợp để ra giảng hòa: “Mấy chuyện này ông hỏi nó làm sao nó biết, con gái ông tính nết như thế nào ông không phải không biết......”

Hạ Hồng Vệ không hề giằng co cùng Hạ Uyể, quay đầu đi vào nhà, lúc đi ngang qua Vương Tú Cần thấp giọng nói: “Đều do bà nuông chiều con bé.”

Vương Tú Cần:......

Làm như ông ấy không nuông chiều con bé chút nào.

Ánh mắt Hạ Uyển cầu cứu nhìn phía Vương Tú Cần: “Mẹ, cha đây là đồng ý sao?”

Vương Tú Cần trợn mắt nhìn cô, nói: “Thiệt là đứa con gái ngốc, con muốn học hành cho tốt cha con còn có thể không đồng ý sao?”

Hạ Uyển kích động đuổi theo Hạ Hồng Vệ khoác tay ông: “Cảm ơn cha.”

Đêm khuya tối đen như mực che lại ý cười trên mặt Hạ Hồng Vệ, chỉ cần không có người khác nhìn thấy, ông vẫn là một người cha nghiêm khắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.