Tống Hà yên lặng sửa sang lại phương án phân chia ruộng. Hôm nay Hạ Uyển vẫn luôn nhìn cô muốn nói lại thôi, làm cô có chút lo sợ.
Hạ Uyển rất muốn nói với Tống Hà chuyện bà mối ngày hôm qua nhưng nghĩ tới chuyện Vương Tú Cần dặn dò, lại nhịn xuống.
Cô chỉ nên nói bóng nói gió một chút thôi.
Tống Hà bất đắc dĩ mà nhìn Hạ Uyển, nói: “Uyển Uyển có chuyện gì em mau nói thẳng đi, đừng nhìn chằm chằm chị như vậy làm chị hoảng hốt lắm......”
Hạ Uyển nhìn Lâm Thanh Thanh đang chuyên chú học tập, kề tai Tống Hà nói nhỏ: “Chị Tống Hà, có người nào tới nhà chị chưa?”
“Không có, em biết chuyện gì hả?” Tống Hà nheo lại đôi mắt hồ nghi nhìn Hạ Uyển.
Hạ Uyển coi như chưa có việc gì mà đem đầu hướng qua một bên, nói: “Không có, em tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Tống Hà nhìn bộ dáng Hạ Uyển lạy ông tôi ở bụi này, cũng không hiểu được cô muốn nói gì, thôi con bé vui vẻ là được.
Nhà họ Đặng.
Mẹ Đặng nghe bà mối miêu tả tình huống trong nhà Tống Hà trong vẻ mặt vui mừng, tuy rằng điều kiện gia đình kém một chút, nhưng là một cô gái tốt.
Trông cha không chịu gả chồng, hiếu thuận.
Một ngày có thể kiếm được công điểm của một người nam nhân, có khả năng.
Có thể phụ đạo học sinh cấp ba nhà người khác, thông minh.
Sắp đi thôn Tiểu Trình làm giáo viên, còn có công tác.
Người thì mẹ Đặng cũng gặp qua, xinh đẹp hiểu chuyện lại hào phóng.
Nhà họ Đặng ngoại trừ Đặng Thừa Trạch, phía trên có mấy người anh trai đều là công nhân viên chức trong thành, cũng không để ý điều kiện gia đình con dâu, nhưng con trai út của bà dù sao cũng là quân nhân, tìm vợ cần nhân phẩm tốt. Nói thật, nếu là hai người trẻ tuổi có thể ở chung, mẹ Đặng cũng không để ý đến chuyện đưa tiền cho ông thông gia giải phẫu.
Mẹ Đặng tỏ vẻ chính mình hiểu biết tình huống này, để bà mối đi về trước xong rồi lại thương lượng cùng con trai, nếu có thể thanh nhất định lại làm ơn bà mối tới cửa hoà giải, sau đó cho người ta mấy trái trứng gà.
Đặng Thừa Trạch nghe động tĩnh bên ngoài, thập phần bất đắc dĩ, quả nhiên lại tới nữa, anh còn tưởng rằng lần này trở về có thể ngừng nghỉ một lát.
Đây là tiết mục mỗi khi anh về nhà, mẹ sẽ giới thiệu cho anh vài cô gái, lúc anh ở bộ đội không cẩn thận lỡ miệng một cái, tới bây giờ ngay cả lãnh đạo ngẫu nhiên cũng sẽ trêu gọi hỏi anh lần này về nhà lại xem mắt mấy cô nữa.
“Thừa Tử......” Mẹ Đặng còn chưa nói xong, đã bị Đặng Thừa Trạch đánh gãy.
“Mẹ...... Lần này lại mấy người?” Đặng Thừa Trạch có chút đau đầu.
Mẹ Đặng cũng biết con trau không kiên nhẫn, nói thẳng: “Không, lần này có một người thôi, một người cuối cùng, nếu lần này gặp mặt không thành nữa mẹ cũng mặc kệ con.”
Đặng Thừa Trạch nhìn mẹ ruột còn thiếu vỗ ngực cam đoan, rất muốn nói cho bà lần trước mình về bà cũng nói như vậy.
Đặng Thừa Trạch thở dài, hỏi: “Lần này không phải là con nít chứ......” Nếu mười tám chín tuổi anh cũng nhịn, lần trước cư nhiên giới thiệu cho anh một người mới có mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng anh biết ở nông thôn tuổi này kết hôn thực bình thường, nhưng anh không tiếp thu được.
“Không có, lần này cô gái hai mươi tuổi, con cũng gặp qua.” Mẹ Đặng nghe con trai nói lời này là xem như đáp ứng rồi, trong lúc nói chuyện đều mang ý cười.
“Con đã gặp? Ai vậy mẹ?” Đặng Thừa Trạch nhất thời không nhớ ra.
“Là đồng chí Tống Hà, người mà con mang về tránh mưa đó, mẹ đã hỏi thăm qua......” Mẹ Đặng bắt đầu lải nhải đưa ra bao nhiêu là ưu điểm của Tống Hà cho Đặng Thừa Trạch nghe.
Nhưng Đặng Thừa Trạch một chút đều không có nghe vào, trong đầu đều là bóng hình xinh đẹp ngày đó ở trong mưa chạy như điên.
Vuốt lương tâm Đặng Thừa Trạch tự hỏi có hảo cảm với Tống Hà hay không? Nói thật, có.
Tống Hà không biết, bà mối giới thiệu đối tượng cho cô mà người ta lại có ấn tượng sâu nhất với cô lại là ngày đó bộ dáng cô bị xối thành con gà rớt vào nồi canh.
Đương nhiên, cô cũng không có tâm tư biết.
“Vì sao? Sao chị lại cự tuyệt!” Hạ Uyển không thể tin được, nhà nam chủ đi nhà nữ chủ cầu thân cận vậy mà lại bị cự tuyệt.
Tống Hà cảm thấy có điểm không thích hợp, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Uyển, hỏi: “Sao em kích động quá vậy? Có phải em đã sớm biết hay không! Tốt lắm, chị còn nghĩ sao ngày đó em lại nhìn chằm chằm chị rồi còn hỏi chị này kia.”
Hạ Uyển ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ cái gì cũng không biết, chị nói cái gì? Em không mang mắt kính nên nghe không được.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad MyMy443 và dembuon
Tống Hà không có tiếp tục truy cứu, vốn dĩ cô cũng không muốn giải thích với Hạ Uyển, chẳng lẽ muốn nói với Hạ Uyển là điều kiện nhà Đặng Thừa Trạch tốt quá, cô cảm thấy không xứng sao?
Vô luận đối với nữ hài tử nào mà nói, chính miệng thừa nhận những lời này đều quá mức tàn nhẫn.
Hạ Uyển cảm giác được cảm xúc Tống Hà có chút không tốt, mơ hồ giống như đã biết cái gì, nhưng cụ thể lại không thể nói ra, không nghĩ tới lúc này nữ chủ có tâm tư yếu ớt của nữ sinh.
Hạ Uyển đành phải ngoài miệng cười ha ha nói: “Không có việc gì, cự tuyệt liền cự tuyệt. Chúng ta đáng giá với những điều tốt hơn.” Trong lòng lén lút nghĩ như thế nào đem hai người tác hợp, nếu cô nhớ không lầm mấy ngày nữa nam chủ phải về đơn vị.
Vì thế Hạ Uyển quyết định đi nghe ngóng tình huống ở nhà Hạ Nam.
Không nghĩ tới Hạ Nam vừa thấy Hạ Uyển lập tức kích động lên, Hạ Uyển sợ tới mức vội lui về phía sau vài bước.
“Uyển Uyển, chúng ta đi trong viện đại đội xem điện ảnh đi.” Hạ Nam cuối cùng tìm được người đi cùng, vợ con anh đều không muốn đi, lúc phim điện ảnh mớ xuất hiện thì còn hiếm là nhưng coi nhiều một bộ phim thì không còn cảm xúc hào hứng gì nhiều, đề tài về quân đội căn bản là không gây hứng thú.
Thật ra Hạ Uyển còn chưa có xem qua phim điện ảnh của niên đại này, nghe thấy tin lập tức đem sự tình của Đặng Thừa Trạch ném qua một bên, có chuyện gì xem xong điện ảnh lại nói.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền thấy được một người ngoài dự đoán, Đặng Thừa Trạch cư nhiên xuất hiện trước cửa nhà Hạ Nam.
Đặng Thừa Trạch cũng không biết tại sao mình lại chạy đến Hạ gia trang, lúc hắn nghe được bà mối nói Tống Hà cự tuyệt, trong lòng đã có dự kiến, lại có chút mất mát, sau đó không biết như thế nào chính mình liền lái xe tới cửa Hạ gia trang.
Nếu tới cũng tới rồi, Đặng Thừa Trạch nghĩ nghĩ vẫn là lại đây nhìn xem Hạ Nam, còn tốt hiện tại nông thôn cũng không chú ý đến việc mang đồ đến bái phỏng nhà người khác, nếu không Đặng Thừa Trạch thật ngượng ngùng lại đây.
Hạ Uyển bỗng nhiên nhìn thấy nam chủ sửng sốt một chút, nhưng liên tưởng đến hôm nay Tống Hà cự tuyệt thân cận với nhà nam chủ, có chút hiểu được.
Hạ Nam tưởng không được nhiều như vậy, nhìn thấy Đặng Thừa Trạch miễn bàn cao hứng cỡ nào, nói: “Thừa Trạch sao ông lại tới đây, ông tới vừa lúc, chúng ta cùng đi xem điện ảnh, đại đội chiếu phim đề tài quân đội, bảo đảm ông thích.”
Đặng Thừa Trạch vừa muốn nói không cần, liền nghe được Hạ Uyển nói: “Vừa vặn em đi gọi chị Tống Hà tới. Hai anh đi trước đi.”
Bây giờ trời không quá tối, Hạ Nam không có cẩn thận như Hạ Đông, vẫy vẫy tay với Hạ Uyển ý bảo anh đã biết, sau đó chuyển hướng Đặng Thừa Trạch hỏi: “Ông vừa mới muốn nói gì?”
Đặng Thừa Trạch nghe được cái tên quen thuộc, lời cự tuyệt tới bên miệng vẫn là nuốt xuống, nói: “Không có gì, tôi cũng rất muốn xem, đi thôi.”
“Chị Tống Hà, mau đi xem cùng em đi.” Hạ Uyển ở nhà Tống Hà năn nỉ ỉ ôi.
Tống Hà nhìn Tống Vĩnh Trường vẻ mặt khó xử, nói: “Nhưng một hồi chị phải thay thuốc cho cha.”
Tống Vĩnh Trường nhìn con gái nhà mình càng ngày càng năng động cũng rất cao hứng, vui tươi hớn hở mà nói: “Hà Tử, con đi đi, trễ chút thay cũng không sao.”
Hạ Uyển được sự đồng ý của Tống Vĩnh Trường, càng đúng lý hợp tình, lôi kéo Tống Hà liền đi ra ngoài.
Tống Hà không có biện pháp, chỉ nói: “Được rồi, đi chậm chút.”
Chờ đi xa, Hạ Uyển hỏi: “Chị Tống Hà, chuyện thân cận bác Tống biết không ạ?”
Tống Hà lắc đầu nói: “Chuyện này tự chị có thể làm chủ.”
Hạ Uyển biết vấn đề chính là ở trên người Tống Hà nhưng vấn đề nãy vẫn để hai người bọn họ tự mình giải quyết, nam chủ lái xe từ thôn cái kia cái gì bình lại đây, cũng không giống người không có ý tứ.
Tống Hà tới viện đại đội, thấy Đặng Thừa Trạch mới biết được chủ ý của Hạ Uyển, cúi đầu vụng trộm hung hăng trừng mắt Hạ Uyển một cái.
Hạ Uyển lấy lòng mà túm túm cánh tay Tống Hà.
Hạ Nam thập phần chuyên chú nhìn phim điện ảnh sắp bắt đầu, không hề chú ý tới bầu không khí của mấy người bên cạnh.
Hạ Uyển nhìn anh hai thần kinh thô, yên lặng đau lòng cho chị dâu, cũng đi đến bên cạnh Tống Hà, nhường chỗ cho Đặng Thừa Trạch.
Vốn dĩ Đặng Thừa Trạch cũng không phải đến đây xem điện ảnh, hiện tại người ở bên cạnh mình hắn càng không nhìn được.
Đặng Thừa Trạch mặt hướng phía trước, mắt nhìn thẳng, nhưng không lưu dấu vết dịch lại gần Tống Hà, thấp giọng nói: “Đồng chí Tống Hà, tôi có lời muốn nói với cô.”
Tống Hà không nghĩ tới Đặng Thừa Trạch tìm lại đây, nghĩ tới buổi sáng mới cự tuyệt người ta, trong lòng trừ bỏ xấu hổ thế nhưng bên ngoài còn có một tia không biết lan tràn.
Nhưng Tống Hà cũng không biết nên đáp lại như thế nào, cự tuyệt bà mối cô có thể có rất nhiều loại phương thức, đối mặt với chính chủ sao không thấy dễ như vậy, chỉ có thể trầm mặc không đáp lời, cô đột nhiên phát hiện mỗi lần Hạ Uyển giả bộ không nghe thấy cũng là kỹ năng rất hữu dụng.
Đặng Thừa Trạch nhìn ra Tống Hà nghe được cũng không có miễn cưỡng
Hạ Uyển nhìn hai người hỗ động, minh bạch đã tớ thời điểm mình có tác dụng rồi, bò đến bên tai Tống Hà nói: “Chị Tống Hà, có thể đi vệ sinh chung với em không, em sợ tối.”
Tống Hà cũng cảm thấy cùng Đặng Thừa Trạch dựa gần như vậy không được tự nhiên, gật gật đầu thuận tiện đi ra ngoài hít thở một hơi.
Đặng Thừa Trạch chú ý tới hai người bên cạnh đi ra ngoài, ở trong lòng yên lặng mà đếm đếm, qua năm phút không sai biệt lắm cũng đi theo.
Hạ Nam nhìn nhìn, vừa quay đầu phát hiện người bên cạnh đều không thấy.
Hạ Uyển vào nhà vệ sinh, không có thật sự đi vào, mà là nương ánh trăng trộm nhìn Tống Hà đứng ở xa chờ cô, đến lúc có một người chậm rãi đi tới.
Đặng Thừa Trạch ấp ủ một đường, thật sự đến trước mặt Tống Hà lại mắc kẹt không nói gì được.
Tống Hà thấy tránh không khỏi, đành phải mở miệng nói: “Anh có gì muốn nói thì mau nói đi.” Tống Hà nghĩ nếu là Đặng Thừa Trạch hỏi vì cái gì hoặc vấn đề khác, cô thật không có dũng khí cự tuyệt một lần nữa, nhưng cô cũng không có dũng khí suy xét đến chuyện khác.
Đặng Thừa Trạch cái gì cũng chưa hỏi, chỉ nói với Tống Hà một câu: “Chờ tôi hồi quân đội, có thể cho viết thư cho em không?” Cảm giác không đủ lại bổ sung một câu, “Em sẽ hồi âm sao?”
Tống Hà không nghĩ tới nghe câu như vậy, sửng sốt một chút, cúi đầu nhỏ giọng “Ân” một tiếng.
Hạ Uyển ngồi xổm bên cạnh nhà xí ló đầu ra, cảm giác chính mình vì nam nữ chủ hy sinh quá lớn, nơi này muỗi còn nhiều hơn trong bụi cỏ.
Thật vất vả chờ đến lúc Đặng Thừa Trạch đi rồi, Hạ Uyển lập tức chạy ra ngoài.
Cô chọt chọt cánh tay Tống Hà, cười xấu xa hỏi: “Thế nào? Cùng chị nói cái gì?”
Tống Hà không nghĩ cho Hạ Uyển biết đơn giản như vậy, ý vị thâm trường mà nói: “Em đoán đi.”
Vài ngày sau, Tống Hà ở ngoài cửa nhà nhặt được phong thư đầu tiên Đặng Thừa Trạch viết cho cô, trong thư chỉ có một câu
Tôi đi rồi, đừng gả cho người khác. —— Đặng Thừa Trạch.