Hạ Uyển được Kỳ Thiệu Thành chỉ dẫn, viết thêm một tờ giấy giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh vào mặt sau tờ thông tin mà thầy Lý giao cho các cô điền.
Sau khi thầy Lý thu lại, cảm thấy ý kiến này rất hay, nhưng ông là thầy giáo dạy ngữ văn, không hiểu tiếng Anh cho lắm, còn cố ý tìm giáo viên tiếng Anh kiểm tra qua một lần giúp Hạ Uyển, nhìn xem thử có sai sót ở đâu hay không.
Vào những năm 80 mấy, yêu cầu với giáo viên tiếng Anh còn không cao, nếu chỉ là vấn đề phát âm thật ra Hạ Uyển nói so với giáo viên tiêu chuẩn hơn một chút, cũng do máy ghi âm còn chưa được phổ cập nhiều, không có điều kiện học tập tốt như ở hiện đại.
Giáo viên tiếng Anh khi nhìn thấy tờ giới thiệu của Hạ Uyển đã cùng thầy Lý khích lệ một phen, bên trong dùng rất nhiều từ vựng và ngữ pháp đều cao hơn trình độ tri thức của học sinh cấp ba hiện nay.
Trong lúc Hạ Uyển không biết gì, đoạn văn ngắn giới thiệu bằng tiếng Anh này đã bị truyền đi toàn bộ tổ tiếng Anh, cô đã chuyển mình trở thành học bá tiếng Anh nổi tiếng trong vòng của các giáo viên. Thậm chí truyền tới tai hiệu trưởng bên kia.
Trải qua sự tình lần trước, bản thân hiệu trưởng đã có ấn tượng tốt với Hạ Uyển, vì thế lúc tranh cử ba tốt toàn trường, Hạ Uyển lại thành hạng nhất trong cuộc bỏ phiếu của các vị giáo viên.
Trường học tổng cộng muốn đề cử ba học sinh tốt nhất tham gia vòng đánh giá ba tốt ở thành phố, vòng đánh giá này phải tới nội thành tham gia một cuộc triển lãm trọng đại quy mô lớn, năm cái tên được bỏ phiếu trực tiếp tại hiện trường sẽ có thể trở thành ba tốt thành phố, có tư cách đến tỉnh tham gia tranh cử ba tốt của tỉnh.
Thứ bảy tuần sau, các giáo viên sẽ dẫn dắt đội đến thành phố tham gia cuộc thi, khán giả về cơ bản đều là giáo viên của tất cả các trường học.
Thầy Lý cố ý gọi Hạ Uyển đến văn phòng sau giờ học vào thứ Sáu tuần này, dặn dò nói: “Hạ Uyển, ý tưởng tiếng Anh của em rất hay, có thể sử dụng một phần trong cuộc triển lãm trực tiếp. Tuy nhiên, mặc dù tại hiện trường đều là giáo viên, một số giáo viên có thể không biết nhiều về tiếng Anh, vì vậy em có thể đơn giản hóa từ vựng tiếng Anh và cố gắng làm cho nó dễ hiểu nhất có thể, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Theo ý kiến của thầy Lý, Hạ Uyển không có kinh nghiệm ở phương diện này, ông thực lo lắng cho học sinh mình vì theo đuổi thứ hạng mà bỏ gốc lấy ngọn.
Cuối tuần này, Hạ Uyển không chỉ phải làm bài tập, còn phải chuẩn bị một bài phát biểu dài năm phút, thời gian gấp mà nhiệm vụ còn nặng. Cô nhờ Lâm Thanh Thanh giúp cô nói với gia đình rằng cô có việc phải làm ở trường trong hai ngày cuối tuần này, vì vậy cô sẽ không về nhà.
Tống Vĩnh Trường được xuất viện vào thứ bảy, Kỳ Thiệu Thành mượn một chiếc xe lăn đẩy ông ấy về căn nhà đang thuê.
Sau bữa tối, Tống Hà đi giúp Tống Vĩnh Trường thoa thuốc, Hạ Uyển đem bản thảo diễn thuyết nhờ Kỳ Thiệu Thành kiểm tra qua một lần.
Kỳ Thiệu Thành cẩn thận đọc một lần, nội tâm có chút nghi hoặc nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ giúp Hạ Uyển thay thế một vài từ tiếng Anh để nghĩa dễ hiểu hơn.
Hạ Uyển ở hiện đại đã tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học. Mọi người đều biết vốn từ vựng của kỳ thi tuyển sinh sau đại học rất khắt khe và vốn từ khá phức tạp. Những từ này đã in sâu vào tâm trí Hạ Uyển, dẫn tới việc Hạ Uyển đã tận lực hạn chế nhưng vẫn xuất hiện vài từ cao siêu ở bản thảo.
Thành tích của Kỳ Thiệu Thành ở trung học phổ thông rất xuất sắc, nhưng sau đó lại cùng gia đình cự cãi, tự mình chạy tới tham gia quân ngũ. Tuy nhiên, lúc ở trong quân đội, anh được đề nghị vào trường đại học quân đội, sau khi tốt nghiệp trực tiếp trở thành sĩ quan, tiếp xúc với rất nhiều nhiệm vụ giao tiếp với nước ngoài nên cũng ít nhiều bù đắp cho tiếng Anh.
Cho nên tiếng Anh của Kỳ Thiệu Thành ở thời đại này thuộc dạng rất tốt. Cũng bởi vậy anh phát hiện ra một vấn đề, từ vựng được Hạ Uyển sử dụng để viết luận tiếng Anh không chỉ vượt quá trình độ THPT hiện nay mà người nước ngoài còn khó sử dụng trong cuộc sống hàng ngày.
Thừa dịp Hạ Uyển còn đang học, Kỳ Thiệu Thành đứng bên người Tống Hà làm bộ vô tình hỏi: “Thành tích của Hạ Uyển trước đây có tốt không?”
Tống Hà muốn cười khi nhớ tới chuyện này. Lúc đầu, cô cảm thấy choáng váng khi Hạ Uyển giải đề, chẳng qua vì mặt mũi Hạ Uyển nên không có biểu hiện ra ngoài: “Nói như thế nào đây, thành tích tiếng Anh đặc biệt giỏi, so với em còn giỏi hơn, còn mặt khác thì cơ bản đều rối tinh rối mù, đặc biệt là ngữ văn, con bé không nhớ nỗi được mấy bài. Nhưng tiến bộ rất mau, có thể cảm giác được em ấy rất thông minh, chỉ là trước đây không muốn học.”
Kỳ Thiệu Thành tiếp tục hỏi: “Trước đây em ấy ở trường học cũng là như vậy sao?”
“Em đây cũng không biết, khi đó em còn chưa quen biết em ấy nữa.” Tống Hà lắc đầu nói.
Kỳ Thiệu Thành như suy tư rời đi.
Chiều chủ nhật, ba thành viên của đội thi tuyển sinh đại học lần đầu tiên cùng nhau đến trường. Tống Hà đến gặp thầy Lý trước để thông báo, Lâm Thanh Thanh và Hạ Uyển đi tới bảng vàng vinh dự của trường, trên đó có danh sách ba tốt của trường lần này.
Trừ bỏ Hạ Uyển, Lâm Thanh Thanh còn nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên đó là Hồ Tử Thúy.
Lâm Thanh Thanh cúi đầu nhíu mày nói: “Tính cách tư tưởng và đạo đức của cô ấy hoàn toàn không đáp ứng, như thế nào có thể được tuyển chứ.”
Hạ Uyển nhưng thật ra hiểu, bất cứ thời điểm nào đều có thể dựa vào quan hệ, rốt cuộc chúng ta bản chất vẫn là một xã hội nhân tình.
Trong buổi tối tự học đầu tiên, thầy Lý đưa Tống Hà đến lớp và giới thiệu ngắn gọn về bản thân với mọi người.
Tống Hà viết tên lên bảng đen nói: “Chào mọi người, tôi tên Tống Hà, về sau mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Cả lớp vỗ tay dưới sự dẫn dắt của Lâm Thanh Thanh và Hạ Uyển.
Tống Hà đứng trên bục giảng nhìn xuống phía dưới vừa thấy được Hạ Uyển, hai người nhìn nhau cười.
Thầy Lý nhìn quanh lớp và nói với Tống Hà: “Vẫn còn một chỗ trống bên cạnh Hạ Uyển, Tống Hà em cứ ngồi đó đi. Lâm Thanh Thanh, em dẫn Tống Hà đến gặp các giáo viên để lấy các bài kiểm tra mà các em đã làm trước đây.”
Lâm Thanh Thanh: “Dạ.”
Cứ như vậy thầy Lý tạm thời an bài Tống Hà vào chỗ trống của Hồ Tử Thúy, vừa vặn ngay cạnh Hạ Uyển.
Hạ Uyển tùy tay đưa cho Tống Hà mấy bộ bài thi, nói: “Chị Tống Hà, chị có thể làm của em trước, chờ lấy được đưa lại cho em là được.”
Tống Hà cũng không cùng cô khách sáo, cầm lấy bài thi và bắt đầu tự học.
Thầy Lý rất hài lòng với học sinh mới này. Mặc dù chưa từng dạy Tống Hà trước đây nhưng ông cũng đã nghe nói về việc luôn đứng đầu lớp chọn mấy năm trước của học sinh này. Cũng thật đáng tiếc khi nghe tin cô bỏ học. Thật bất ngờ, không nghĩ tới vòng đi vòng lại cuối cùng dừng ở trong lớp mình.
Nghĩ về bài kiểm tra nhỏ mà Tống Hà đã làm cách đây vài ngày, điểm của cô trong tất cả các môn học đều rất tốt, với tổng số điểm là 683. Chỉ thấp hơn Triệu Lương Triết người đã giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi thử cuối cùng một chút, vì em ấy đã rời trường quá lâu và không quen với kỳ thi. Đây cũng là điều tốt, cũng không biết ai sẽ là người đứng đầu trong kỳ thi tiếp theo.
Lần này, điểm trung bình của Lớp 3 THPT còn tốt hơn các lớp khác. Không có gì ngạc nhiên khi thấy thầy Lý cao hứng như vậy.
Sau giờ học, Hạ Uyển muốn trả lại tất cả sách của Tống Hà cho cô. Bây giờ có hai cuốn sách giáo khoa trong bàn của cô.
Tống Hà nhìn thấy Hạ Uyển lấy sách giáo khoa ra, xua xua tay nói: “Chỉ cần đưa cho chị sách giáo khoa của em thôi. Nếu có ghi chép thêm gì thì em giữ nó đi...” Tống Hà biết trong khoảng thời gian khai giảng này Hạ Uyển đều dùng sách giáo khoa của mình.
Hạ Uyển hơi xấu hổ, nói: “Nhưng mà......”
Tống Hà: “Không có nhưng mà, mấy cái ghi chép này chị đều nhớ rồi, không cần đâu.”
Hạ Uyển nghe vậy gật đầu, đưa sách giáo khoa của mình cho chị ấy.
Thời gian học rất nhanh, trong nháy mắt liền đến thứ bảy, thầy Lý dẫn các bạn học sinh muốn tham gia tranh cử trên xe buýt hướng đi thành phố.
Sau khi lên xe buýt, thầy Lý ngồi với Hạ Uyển, Hồ Tử Thúy được sắp xếp ngồi với một người bạn cùng lớp khác.
Mất khoảng hai giờ để đi xe buýt đến thành phố, tranh cử bắt đầu lúc 1 giờ chiều và kết thúc lúc 5 giờ. Bọn họ có thể bắt chuyến xe buýt cuối cùng để trở về.
Hai học sinh còn lại có nhà ở trong thị trấn và có thể về nhà trễ chút vẫn được nhưng thầy Lý biết nhà Hạ Uyển ở nông thôn, liền quan tâm hỏi: “Hạ Uyển, buổi tối em trở về còn kịp về nhà không? Có cần thầy lái xe đưa em trở về không?”
“Dạ không, cảm ơn thầy Lý, chắc thầy quên là tụi em có thuê một ngôi nhà bên ngoài trường học. Em sẽ về lại nhà bên đó.” Hạ Uyển từ chối.
“Lâm Thanh Thanh đã về nhà, một mình em có chút không an toàn.” Thầy Lý không tán đồng nói.
“Không có việc gì, còn có chị Tống Hà ở đây ạ.” Hạ Uyển không muốn tiết lộ hoàn cảnh gia đình của Tống Hà, nên không đề cập tới Tống Vĩnh Trường.
Thầy Lý biết Hạ Uyển không ở một mình nên cũng không bắt buộc.
Hạ Uyển trò chuyện hoà hợp với thầy Lý, cũng không biết rằng có một người ngồi ghế sau đang hung hăng chờ mình.
Bạn cùng lớp ngồi bên cạnh của Hồ Tử Thúy nói: “Bạn học bị sao vậy, sao sắc mặt khó coi như vậy, bị say xe sao?”
Thầy Lý quay đầu lại hỏi: “Ai say xe?”
Hồ Tử Thúy phát hiện đôi mắt của ba người kia đang tập trung vào cô ta, vội vàng nói: “Không có, trong xe hơi ngột ngạt nên qua một lát thì tốt rồi.”
Thầy Lý cẩn thận quan sát sắc mặt của cô ta, không tìm thấy điểm bất thường, vì vậy liền quay đầu lại.
Hồ Tử Thúy nhìn thoáng qua Hạ Uyển, lẩm bẩm bằng một giọng không thể nghe thấy: “Vua nịnh nọt.”
11 giờ trưa, bốn thầy trò đến thành phố, thầy Lý đưa ba người đến địa điểm thi sau khi ăn vội gì đó.
Sau khi đến địa điểm, tất cả các thí sinh tham gia cuộc bầu cử phải đi lấy số trước. Có khoảng 50 người chen chúc như ong vỡ tổ.
Hạ Uyển cũng không để ý vị trí lên sân khấu của mình, cho nên chờ bớt người mới qua bóc số thứ tự.
Một người bạn cùng trường cảm thấy Hồ Tử Thúy hơi khó ở chung, vì vậy tiến đến bên người Hạ Uyển, hỏi: “Bạn học, bạn lấy được số mấy?”
Hạ Uyển không sao cả mở ra bảng số trong tay, người nọ nhìn thấy mặt trên viết 40, không nhịn được cảm thán một câu: “Vị trí này thực tốt.”
Hạ Uyển không biết nhiều về tầm quan trọng của vị trí trong thi đấu, nhưng vẫn phối hợp gật gật đầu.
Hồ Tử Thúy nhìn bảng số 39 trong tay, trong mắt toát ra một tia đắc ý, Hạ Uyển, ông trời đều không chiếu cố ngươi, chúng ta chờ xem.
Phía trước còn có rất nhiều người, Hạ Uyển liền đứng ở hậu trường quan sát các bạn trên đài diễn thuyết cùng với phản ứng của thầy cô phía dưới.
Ngay từ đầu, có rất nhiều bản thảo thông thường, không có gì mới và giáo viên dưới sân khấu không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào.
Mãi cho đến khi một người bắt đầu liệt kê các giải thưởng mà mình đã giành được. Từ cuộc thi viết luận quốc gia đến thư pháp cấp tỉnh, các giáo viên dưới sân khấu cuối cùng đã thể hiện một chút đánh giá cao.
Hóa ra các giáo viên thích loại này? Hạ Uyển nghĩ về sơ yếu lý lịch đoạt giải thưởng trần trụi của mình mà thở dài.
Mặc dù có rất nhiều người tham gia cuộc bầu cử nhưng mỗi người diễn thuyết thời gian đều không dài, thực mau liền tới phiên Hồ Tử Thúy.
“Phía dưới cho mời bạn Hồ Tử Thuý lớp 12A1 trường THPT trấn Võ Dương.”
Hồ Tử Thúy tự tin đi tới, bắt đầu diễn thuyết: “Good afternoon, teachers and students......”
Thầy Lý nhìn Hồ Tử Thuý đứng ở trên sân khấu, gắt gao nhíu mày.
Hồ Tử Thúy cư nhiên cũng đưa một vài câu tiếng Anh vào bài diễn thuyết.
Đứng ở hậu trường Hạ Uyển nghe được tiếng Anh, cũng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lắc nhẹ đầu. Bản thảo của Hồ Tử Thúy rõ ràng là không được chuẩn bị kỹ lưỡng. Phần tiếng Anh quá dài, cách phát âm không chuẩn còn không có bản dịch ở phía sau.
Nhiều giáo viên dưới sân khấu bày ra vẻ mặt mờ mịt, điều này rõ ràng là họ nghe không hiểu.
Hồ Tử Thúy vốn dĩ tự tin mười phần nhưng phát hiện thầy cô không có phản ứng như cô ta tưởng tượng, bắt đầu có chút luống cuống, phần sau có chút mắc kẹt.
Giáo viên ngồi cạnh thầy Lý nói với thầy: “Thầy Lý, đây có phải là học trò của thầy không? Ý tưởng không tồi, đáng tiếc......”
Trong thâm tâm thầy Lý biết rằng đây hoàn toàn không phải là ý tưởng của Hồ Tử Thuý mà là của Hạ Uyển, nhưng ông cũng biết rằng đây không phải là lúc để nói điều này. Ông phải đợi đến khi trở lại trường học để xử lý việc này, không thể gây ồn ào ở bên ngoài.
Chỉ là ông có chút lo lắng Hạ Uyển sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng tố chất tâm lý của Hạ Uyển mạnh mẽ hơn nhiều so với suy nghĩ của thầy Lý. Dựa trên bài học của Hồ Tử Thuý, Hạ Uyên tạm thời bổ sung thêm bản dịch tiếng Anh. Thầy cô giáo dưới sân khấu ngầm mỉm cười thấu hiểu.
Nếu cách xa nhau còn dễ nói đằng này hai người xếp gần như vậy, thật là xấu hổ. Hồ Tử Thúy phát âm gập ghềnh cùng không tiêu chuẩn đều phụ trợ thêm sự ưu tú của Hạ Uyển.
Trong kết quả cuối cùng, phiếu bầu của Hạ Uyển vượt xa người hạng hai.
Hồ Tử Thúy vốn định đánh Hạ Uyển một cái trở tay không kịp, không nghĩ tới ngược lại là mình họa hổ bất thành phản loại cẩu[1]. Cô ta đã hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến Hạ Uyển. Khi xuống sân khấu, cô ta lập tức chạy đến một góc và bắt đầu khóc lên.
Thầy Lý đợi Hạ Uyển lãnh giấy khen xong, đi lên cổ vũ hai câu, mới trầm khuôn mặt đến hậu trường đi tìm Hồ Tử Thúy.
Hạ Uyển không biết thầy Lý nói gì với Hồ Tử Thúy, dù sao trên đường trở về sắc mặt hai người đều không phải quá đẹp.
Hạ Uyển cũng không muốn đi kiếm chuyện với Hồ Tử Thúy làm gì, nhưng cô cũng sẽ không hào phóng nói với thầy Lý cho qua chuyện này, mệt mỏi cả ngày, cô chỉ muốn nhanh trở về ngủ một giấc.
[1]: Vẽ hổ không thành con hổ, mà lại giống con chó. Làm việc hết sức mình nhưng không thành công. Thành ngữ thường dùng chỉ lấy 4 chữ đầu: hoạ hổ bất thành. Người dùng câu này, hoặc không tự khiêm tốn khi được giao việc, e không cáng đáng nổi. (Nguồn: Google)