Ăn theo thói quen một ngày ba bữa, Đường Thọ chẳng hề lề là quy củ của nơi này, Hùng Tráng Sơn cũng theo hắn, trên thực tế, chỉ cần hắn không nghĩ đến chạy trốn, y chuyện gì cũng sẽ chiều theo hắn.
Mới vừa dẹp bàn ăn, ngoài cửa đã có người gọi. Đường Thọ có chút kì quái, hắn biết Hùng Tráng Sơn tại thôn quê không có nhân duyên tốt, cũng không thể nói là nhân duyên y không tốt mà chính vì tính tình y nên mọi người đều có mấy phần sợ sệt y, có thể trốn là sẽ trốn, sẽ không cố ý tới đây, càng không dám tìm cớ đến. Ngày thường trong nhà cũng không có người dám tìm đến cửa, ngày ấy Hùng Tráng Sơn bị thương vào buổi tối cho nên cũng không có người đến thăm viếng y.
Song làm hắn kì quái chính là, sau buổi tối Trương a bà đi liền chưa từng quay lại, cũng không thấy những người khác trong gia đình y tới thăm.
"Ai sẽ đến a?" Đường Thọ kì quái nói.
Hùng Tráng Sơn sắc mặt ngưng trọng, đã đoán được người tới là ai.
Hẳn là hai người Hùng Thiết, Hùng Trụ, ngươi đi mở cửa cho bọn họ vào đi, ta có việc muốn nhờ bọn hắn hỗ trợ.
"Ồ."
Quả nhiên đứng ngoài cửa là hai huynh đệ Hùng gia.
"Đệ phu." Hùng Thiết câu lệ nói:" Ta và Tứ đệ tới xem nhị lang một chút."
"Vào đi, y cũng đoán được các ngươi tới."
"A, nha." Hai huynh đệ cẩn thận từng ly từng tý tiến vào, trong tay mang theo một cái rổ, rổ có nắp, không thấy rõ bên trong có cái gì.
"Cái này là mẹ bảo đưa cho nhị lang."
Đường Thọ cũng không nói thẳng là không muốn, nhận lấy để trên mặt đất, chờ huynh đệ bọn họ về đưa lại là được.
(Vậy chương trước mị dịch sai là Hùng Tráng Sơn không có huynh đệ tỉ muội rồi, cơ mà giờ cũng k biết chỗ nào mà mò, mọi người thông cảm cho mị nha, tại mị lười quá hì hì.yêu yêu