Đường Thọ bị chặn ở cửa nhà vệ sinh, nhìn đồ tể dữ dằn mà từng bước từng bước hướng mình áp sát, lắp bắp nói:“ Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Hùng Tráng Sơn đôi mắt thô bạo tàn ác, hai bước đi tới, khiêng Đường Thọ lên. Đường Thọ sợ đến oa oa kêu loạn, dùng sức giãy dụa, nhưng y vẫn dễ dàng dùng sức khiêng hắn vào trong nhà ném lên giường.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi muốn chạy?” Đồ tể tàn ác nham hiểm nhìn chằm chằm Đường Thọ, thân hình cao lớn vạm vỡ, quanh thân mơ hồ có thể thấy sát trí đang lởn vởn.
“Ta, ta không có.”
Đáng tiếc đồ tể đang thịnh nộ không quản hắn nói cái gì, giơ tay liền kéo quần hắn:“ Muốn chạy, không có cửa đâu, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta, đời này cũng chỉ có ta có thể làm phu lang của ngươi.”
Dáng người to lớn đè xuống, Đường Thọ căn bản không phản kháng được, hắn dưới thân Hùng Tráng Sơn giống như thư sinh cùng thú hoang, chỉ có thể bị ăn tươi nuốt sống.
Kỳ thực Đường Thọ cũng không phải người nơi này, hắn là người hiện đại, vì máy bay xảy ra sự cố xuyên tới đây.
Triều đại này gọi là Dục Triều, là một triều đại không tồn tại trong lịch sử, văn hoá tồn tại giống như thời Tống, cơ bản đều giống, chỉ khác một điểm tỷ như triều đại Dục Triều giới tính chia làm ba loại: nam nhân, nữ nhân và song nhi. Song nhi là nhân vật rất đặc biệt, bề ngoài tuy là nam nhân, nhưng lại có thể thai nghén đời sau. Chỉ là việc thai nghén có chút khó khăn, tám phần mười song nhi không thể dưỡng dục, còn lại hai phần có thể dưỡng dục nhưng sinh ra đời sau vẫn là song nhi, căn bản không sinh được nữ nhi.
Mà Đường Thọ là hồn xuyên, xuyên qua cái thân thể này là một song nhi, làm cho hắn vô năng tiếp thu đó chính là song nhi này đã kết hôn, lại còn gả cho một đồ tể.
Nếu như Đường Thọ là gay, có thể vui mừng đến rơi lệ. Dù sao vóc dáng cùng tướng mạo Hùng Tráng Sơn thật sự có thể làm hết thảy các tiểu thụ điên cuồng. Như Đường Thọ nhìn ra, Hùng Tráng Sơn thân cao tám thước, giống như hòn núi nhỏ, đặc biệt khôi ngô, cả người bắp thịt, đồng thời cái kia có thể khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng thẹn thùng muốn khóc a.
Bởi vì khi còn bé Hùng Tráng Sơn tham gia quân ngũ, phỏng chừng tính cách kia là do trường kỳ quanh năm chém giết dưỡng thành. Tính cách thô bạo tàn ác, trên người nhiễm huyết tinh, khi giận lên bộ dáng hung thần ác sát đặc biệt doạ người.
Đường Thọ cho rằng chính mình là thẳng nam, có chút không thể tiếp thu, sao hắn có thể xui xẻo xuyên thành song nhi đã có chủ cơ chứ. Hắn cũng không dám nói trực tiếp với đồ tể kia rằng ta không phải phu lang ngươi, ta là hậu thế xuyên qua đây, chúng ta hoà ly đi. Hắn xin thề, nếu hắn dám nói thế, người đồ tể sát khí đầy mình kia sẽ đem hắn làm thịt như là làm thịt dê vậy, xem hắn rốt cuộc là cô hồn dã quỷ nào dám đến trú thân trên người phu lang hắn. Đừng nói xuyên qua chỉ là đơn giản, ở đây hồn xuyên chính là ác quỷ, ác quỷ kia dù có làm nhiều chuyện sai trái có ý trí sắt thép thẳng nam, gặp phải Hùng Tráng Sơn nếu không muốn hồn phi phách tán cũng phải giả dạng làm cơ lão cho hắn tùy tiện áp.:))))
Ác quỷ còn như vậy, huống gì Đường Thọ chỉ là một tiểu âm hồn, vì vậy thành thật yên tĩnh làm một tiểu phu lang. Tâm lý âm thầm dự định, trước cứ cùng Hùng Tráng Sơn lá mặt lá trái, chờ hắn quen thuộc Dục Triều, thăm dò tình huống nơi này, trong tay có bạc liền lén lút chạy trốn. (Chốn k thoát đâu em:))))
Hắn im lặng nghĩ, nhưng hắn không biết nguyên chủ thân thể này lúc trước cũng nghĩ như vậy.:))))
Hùng Tráng Sơn có tài sản, có phòng ở, có bãi chăn nuôi súc vật, ngoài công việc đồ tể, Hùng Tráng Sơn còn có tay nghề săn bắt thú, trong nhà thi thoảng có thịt ăn, trong gia đình nông gia ở Dục Triều đã là rất tốt. Đặc biệt Đường Thọ xuyên qua Hạnh Hoa thôn, nổi tiếng mười tám dặm quanh thôn nghèo, nhà Hùng Tráng Sơn liền hiện ra sự dụ hoặc. Nguyên thân chính là vừa ý điểm ấy mới cùng hắn kết hôn.
Nguyên thân từ sau khi kết hôn không cần giống như thời điểm ở nhà mẹ đẻ ăn bữa nay lo bữa mai rất là thoả mãn. Mà con người chính là lòng tham không đáy, nguyên chủ sống ngày càng thoải mái, không cần lo kế sinh nhai, liền có lòng thanh thản theo đuổi cuộc sống tinh thần.
Hùng Tráng Sơn có bản lĩnh sinh sống, mà tính tình lại thô bạo tàn ác, mặc dù cùng phu lang nguyên chủ nhìn nhau không nói gì, chỉ muốn nguyên thân làm một chút việc nhà vặt vãnh. Tính tình Hùng Tráng Sơn tuy thô bạo nhưng cũng rất chán ghét việc gia bạo phu lang, mà nguyên thân bị ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn chằm chằm, thời điểm giận dữ còn lộ sát khí, ngay lập tức đem nguyên thân sợ tè ra quần.
Cho nên dần dần nguyên thân liền cảm thấy Hùng Tráng Sơn quá hung thần, không đủ ôn nhu, không có tình thú, ngoại trừ có thể cho hắn ăn no bụng thì không còn gì khác.
Cũng là lúc này, có một lang quân bất ngờ lưu lạc chạy đến Hạnh Hoa thôn, ở nhờ cùng một gia đình ở trong thôn.
Lang quân kia là một hộ phú quý từ địa phương khác tới, từng đọc sách, cử chỉ ôn hoà lễ độ, nói chuyện ngoan ngoãn biết điều, đặc biệt vào thời điểm nói chuyện cùng tiểu cô nương và song nhi, đôi mắt hoa đào tựa như đang cười, chứa ba phần xuân thủy, ba phần sóng gió, bốn phần muốn nói lại thôi bên hoa dưới ánh trăng. Chỉ liếc mắt một cái liền đem hồn nguyên thân câu đi, lang quân kia dùng những câu chót lưỡi đầu môi, hống nguyên thân đến thần hồn điên đảo.
Tiểu lang quân xảy ra biến cố, phải lưu lạc đến đây, muốn về nhà lại không có đồng nào, người trong thôn đều nghèo, cũng không ai có thể cho hắn mượn bạc, cho nên gã mới đem chủ ý đánh lên đầu nguyên thân, chỉ vì Hùng Tráng Sơn xem như là nhà có tiền nhất trong thôn, mà nguyên chủ lại tự động đưa đến cửa để gã lừa gạt.
Tiểu lang quân hống không sai biệt lắm, đối với nguyên thân nói muốn mang hắn rời đi khỏi nơi này, nhưng gã không có bạc. Nguyên thân vừa nghe có bạc dễ làm việc, Hùng Tráng Sơn có, liền về nhà trộm bạc của Hùng Tráng Sơn và thu thập quần áo, chờ Hùng Tráng Sơn lên trấn trên giết dê liền cùng tiểu lang quân bỏ trốn.
Nguyên thân cho rằng rốt cục có thể nhảy khỏi bể khổ tiến vào thiên đường, nào đâu nghĩ đến một công tử nhà giàu sao có thể vừa ý một song nhi nơi thôn dã, còn cái hứa hẹn thành thân, hoàn toàn chỉ là vì muốn lợi dụng hắn. Chờ đem bạc trong tay hắn hống đến tay mình, liền chạy suốt đêm, một mình nguyên thân nơi đất khách quê người tỉnh lại phát hiện người không có đồng nào, thiếu chút nữa bị doạ chết.
Cuối cùng vẫn là dựa vào bản lĩnh Hùng Tráng Sơn, hắn làm lính nên cũng có thủ đoạn điều tra, phát hiện nguời chạy trốn liền đuổi theo suốt đêm. Thời điểm tìm tới nguyên chủ, nguyên chủ vẫn đối với lang quân kia một lòng si mê, vẫn kéo Hùng Tráng Sơn không thả người, bị tiểu lang quân kia nhìn thấy chạy không thấy bóng dáng.
Sau khi trở lại Hùng Tráng Sơn liền muốn hưu phu, nguyên chủ liền không đồng ý, nếu mọi người biết lý do như vậy, y lại hưu hắn, ai còn muốn thú hắn nữa. Hắn vừa khóc vừa quỳ xuống nhận sai, thỉnh y cho hắn một cơ hội nữa. Đồ tể kiên quyết không đồng ý, hắn vì vậy lo lắng quá độ mà đổ bệnh không dậy nổi. Chính lần đổ bệnh ngoài ý muốn này nguyên chủ bị Đường Thọ mượn thân sống lại.
Đương nhiên những thứ này liên quan đến nguyên thân, hắn cũng không có ký ức, sau khi dưỡng tốt thân thể, từ một ít trong miệng thôn dân nói bóng nói gió mình, hắn mới chắp vá được ít chân tướng sự thật.
Thời điểm Đường Thọ tới đây, thân thể nguyên thân bị dằn vặt không chịu được (chỗ này là bị bệnh tật dằn vặt chứ không phải anh công dằn vặt đâu ạ), hắn phải dưỡng rất lâu mới khá lên. Sau khi dưỡng tốt, Hùng Tráng Sơn lại có thái độ khác thường, không còn nhắc lại chuyện hưu phu nữa, không chỉ không nhắc tới, còn thường xuyên để ý tới hắn. (K để ý sợ em lại trốn:)))))
Kỳ thực đối với điểm này Đường Thọ thấy rất kỳ quái, sống với nhau đoạn thời gian này hắn biết rõ tính khí của Hùng Tráng Sơn, tính khí lớn như vậy bị cho đội nón xanh không bị đánh chết đã là tốt, sao còn có thể nhịn xuống.
Bất quá sau này khi đi nhà vệ sinh, đi tản bộ trong thôn, Hùng Tráng Sơn đều cho là hắn muốn bỏ trốn, đều vác hắn về nhà, bất chấp tất cả mà cởi quần hắn.... “đánh“. Cái “đánh” này cũng không phải thật sự đánh, bởi vì đánh vào “mông” hắn là bộ vị khó nói nào đó của hán tử, tàn nhẫn mà đánh “ba ba” cả một đêm. (ed: có giống như tôi đang nghĩ k???