Dòng chảy của thác quá mạnh, Giang Gia Nhiễm không nhìn rõ người đó rơi từ trên đỉnh thác xuống hay bị nước cuốn đến. Chỉ thấy thân thể của người kia đang nhấp nhô ở trong nước.
Ban đầu còn giãy dụa, nhưng đợi đến khi Giang Gia Nhiễm phản ứng lại thì đã chìm vào trong nước, không còn thấy động tĩnh gì nữa.
Giang Gia Nhiễm không phải loại người thấy chết không cứu. Nàng ngay lập tức cởi áo ngoài ném sang một bên, lại cởi giày rồi lao thẳng xuống nước.
Vừa chạm phải làn nước, hơi lạnh nhanh chóng xộc vào kích thích tinh thần của nàng. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng bơi về hướng người kia.
Cuối cùng cũng tìm được người. Người này đã bất tỉnh, cho nên không cần lo lắng hắn sẽ quơ tay quơ chân lung tung.
Giang Gia Nhiễm vươn tay, nắm chặt cổ áo phía sau của hắn.
Đây là một người đàn ông.
Một người đàn ông bị thương.
Tuy rằng nước chảy xiết, nhưng nàng vẫn nhìn thấy màu máu trên người hắn đang bị pha loãng với nước.
Nàng đỡ hắn từ phía sau, hít một hơi thật sâu rồi tiến vào bờ.
Kéo một người nam nhân lên bờ rất tốn sức.
Thật sự là mệt muốn chết, Giang Gia Nhiễm cảm thấy cơm ăn hai ngày nay đều bị tiêu hao hết sạch rồi.
Không dễ dàng gì mới kéo được người lên bờ, nàng ngồi bên cạnh một lúc để lấy lại sức.
Trâm vấn tóc đều bị nước cuốn trôi đi rồi, tóc ướt dầm dề xõa hết lên vai, cảm giác có chút lạnh.
Tiện tay vén tóc ra phía sau, Giang Gia Nhiễm ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông đang nằm bất tỉnh.
Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn còn thở.
Sau khi bị kéo lên khỏi mặt nước, tuy rằng hắn còn đang hôn mê, nhưng ý chí sinh tồn vẫn còn, bị nàng vỗ vỗ vài cái thì hộc ra không ít nước, mí mắt mơ mơ hồ hồ chuyển động.
Giang Gia Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhớ tới người này hình như bị thương, liền quan sát trên người hắn.
Có một vết thương ở thắt lưng, xét theo độ hư hỏng của quần áo, vết thương có vẻ dài và sâu.
Quần áo... Giang Gia Nhiễm bỗng nhiên sửng sốt.
Vừa nãy chỉ lo xuống nước cứu người nên chỉ biết biết hắn là một người đàn ông, còn lại thì không để ý. Bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện hắn mặc quần áo là Phi Ngư Phục.
(Phi Ngư Phục: Trang phục của Cẩm Y Vệ).
Cẩm Y Vệ?
Lúc này người đàn ông đột nhiên ho lên một trận, mặt mày vừa nhăn vừa nhíu, có dấu hiệu tỉnh lại.
Giang Gia Nhiễm hoàn hồn, vội vàng nhặt giày bị ném ở một bên rồi mang vào, cầm áo ngoài đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Một người vừa bị thương lại rơi xuống nước, chỉ nghĩ tới việc hắn tỉnh lại thôi cũng đủ thấy phiền toái.
Cứu thì cứu, nhưng nàng cũng không muốn dính líu đến Cẩm Y Vệ.
Ngay khi Giang Gia Nhiễm đứng dậy, mí mắt nặng nề của người đàn ông khẽ nâng lên, hắn ta lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của một nữ tử.
Giang Gia Nhiễm vừa đi vừa tròng áo ngoài vào, lại vắt nước trên tóc, định men theo con đường phía trước để quay trở lại đạo quan. Đi được hai bước, dường như nghe thấy phía trước có động tĩnh và âm thanh gì đó, ngay lập tức dừng lại bước chân, nàng xoay người đi về hướng ngược lại, vòng ra phía sau núi nhỏ.
“Từ đại nhân?”
“Thiên Hộ đại nhân!”
Giang Gia Nhiễm vẫn tiếp tục bước đi, mơ hồ nghe được tiếng nói ở phía sau, thầm nghĩ chắc là đến tìm người kia.
Sau khi đi được một đoạn đường núi, Giang Gia Nhiễm phân biệt phương hướng, chọn con đường có nhiều dấu chân để bước tiếp, không mất bao lâu liền nhìn thấy bậc thang rộng lớn bằng đá.
Như thế này thì dễ rồi, cho dù nàng không thể quay lại đạo quan, cũng có thể đi thẳng đến chân núi Trường Sơn.
Cả người bị ngâm trong nước, quần áo trong Giang Gia Nhiễm đã ướt đẫm. Dù đã mặc áo ngoài, nhưng khi gió thổi qua vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Giang Gia Nhiễm cúi đầu, đang nghĩ ngợi muốn nhanh chân một chút để trở về thay quần áo. Đột nhiên hệ thống bất ngờ có động tĩnh, đồng thời bên tai vang lên một tiếng: “Đứng lại!”
“Ai đó?”
Theo tiếng quát hỏi, một lưỡi đao sáng chói để ngay trước mặt nàng.
Giang Gia Nhiễm dừng lại ngay lập tức, lưỡi đao trước mặt khí lạnh bức người. Nàng không có một chút nghi ngờ, nếu nàng bước thêm hai bước nữa, lưỡi đao này sẽ ngay lập tức xuyên qua nàng.
Kể từ khi đến nơi này, đây là lần đầu tiên nàng phải đối mặt với mối đe dọa tính mạng. Dường như những ngày tháng an nhàn đã khiến nàng quên đi cuộc sống kiếp trước, thân thể theo bản năng căng chặt lên.
Nàng từ từ ngẩng đầu, thuận theo lưỡi đao nhìn qua.
Không ngờ lại là hai tên Cẩm Y Vệ.
Cái này gọi là gì? Nàng chỉ lang thang lên núi để ngắm cảnh thôi mà.
Cẩm Y Vệ bọn ngươi hôm nay có hoạt động gì ở đây sao?
Đối với một nữ nhân kỳ quái đột nhiên xuất hiện như Giang Gia Nhiễm, hai người này hiển nhiên là cực kỳ đề phòng. Huống chi bọn đạo tặc vẫn chưa bắt hết, mà tung tích của Từ đại nhân vẫn chưa tìm thấy.
Nghiễm nhiên là nhìn Giang Gia Nhiễm với đôi mắt nhìn nghi phạm.
Người cầm đao vẻ mặt máu lạnh, ánh mắt sắc bén tra hỏi: “Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?”
Hơn nữa toàn thân của nàng còn ướt sũng, việc này thật khả nghi.
Giang Gia Nhiễm kéo lại cổ áo, lộ ra vẻ lo lắng, sợ hãi lắp bắp nói: “Hai vị đại nhân, ta vừa rồi đi ngang qua, cái gì cũng không biết. Ta tới đây bắt cá, chẳng may trượt chân ngã vào nước.”
Vẻ mặt bị dọa bộ dáng đáng thương.
Những người này bản tính đa nghi, muốn nói rõ ngược lại càng khiến họ nghi ngờ, nàng lại không muốn dính líu quá nhiều.
Một Cẩm Y Vệ khác nhìn kĩ nàng vài lần, nhìn thấy thật sự chỉ là một nữ nhân bình thường, mặt trắng bệch, bị dọa sợ đến đứng không vững, nói: “Tông Nham, mặc kệ nàng ta, chúng ta đi tìm đại nhân trước.”
Cái người kêu Tông Nham ánh mắt khóa chặt nàng, trầm mặc chốc lát nói: “Có thể là đồng bọn, trước đem về thẩm vấn.”
Giang Gia Nhiễm vẻ mặt thay đổi.
Không có ai muốn dính líu đến Cẩm Y Vệ.
Nhìn thấy Tông Nham vươn tay muốn bắt lấy nàng, Giang Gia Nhiễm vội vàng lui về phía sau, trong lòng thở dài.
Nếu biết hôm nay xui như vậy, nàng sẽ không ra ngoài.
Nàng chân tay gầy guộc, trên tay cái gì cũng không có, đánh cũng đánh không lại. Nhưng không thể cứ như vậy bị họ bắt đi.
Đôi mắt Giang Gia Nhiễm chuyển động, đột nhiên chỉ vào con đường, hét lên: “Ta vừa nhìn thấy hình như bên kia có người đánh nhau.”
Tông Nham dừng lại, tầm mắt phóng đến. Thầm nghĩ lẽ nào là đại nhân ở bên đó?
Thấy hắn dừng lại, Giang Gia Nhiễm lén tránh sang một bên để tìm cơ hội chạy trốn. Tuy nhiên, chân vừa mới di chuyển, một thanh đao đột nhiên lao tới, tim nàng giật thốt lên.
Đúng lúc này, một hòn đá từ đâu bay đến, vững vàng chạm vào thanh đao.
Tông Nham chuyển động chuôi đao giảm bớt lực, quay đầu nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy bên kia đường núi không biết từ lúc nào xuất hiện hai người.
Một người ngồi trên xe lăn, còn người kia đẩy xe lăn ở phía sau, cúi đầu nói với người phía trước: “Đường núi không bằng phẳng, bánh xe vô tình cán phải đá.”
Người đàn ông nọ vẻ mặt lạnh nhạt ừ một tiếng.
Giang Gia Nhiễm di chuyển tầm mắt đến trên người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, nhất thời trợn to hai mắt, trong lòng kinh ngạc.
Ngồi trên xe lăn, thần thái lười biếng, dáng vẻ như vậy... Toàn bộ đều phù hợp, cũng không tìm được người thứ hai.
Mặc dù nàng chưa nhìn thấy người nàyt bao giờ, nhưng chỉ có ba từ lóe lên trong đầu.
Ứng Chiếu Lâu.
Thạch Phong tiếp tục đẩy hắn đi xuống dưới. Tuy rằng đây là đường núi, nhưng xe lăn được đẩy về phía trước như đang đi trên đất bằng.
Khiến người khác không thể xem nhẹ.
Thấy cả hai đi tới, Tông Nham nắm chắc chuôi đao, tập trung ngưng khí.
Từ đầu đến cuối, Ứng Chiếu Lâu dường như hoàn toàn không nhìn thấy những người khác, chỉ khi đi ngang qua mới nhẹ nhíu mày, giọng điệu có chút bất mãn.
“Ngáng đường.”
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Một Cẩm Y Vệ khác bước tới và kéo Tông Nham, lắc đầu và thì thầm vài câu.
Tuy rằng từ lúc bị tập kích đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt, lúc này ngồi xe lăn, trên mặt lại lộ ra sắc mặt tái nhợt của người bị bệnh, nhưng hắn vẫn nhận ra đây là thống lĩnh của Dực Môn - Ứng Chiếu Lâu.
Mặc dù không biết tại sao hắn lại ở đây, bất quá phía trên (cấp trên) đã nói, cho dù là Dực Môn hay Ứng Chiếu Lâu, lúc gặp mặt cũng không thể cùng bọn họ xung đột.
Tông Nham suy nghĩ một chút, vừa thu đao vừa liếc nhìn hắn một cái, hai người trực tiếp quay đầu rời đi.
Nhìn thấy Cẩm Y Vệ rời đi, Giang Gia Nhiễm quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Ứng Chiếu Lâu, vậy mà lại phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.