Trước khi Lật Nhi chạy đi, hắn hùng hồn nói sẽ đưa đồ ăn tốt nhất đến cho nàng. Quả nhiên hắn nói được thì làm được.
Trong sân đang chuẩn bị thắp đèn, cậu nhóc này liền chạy tới lôi kéo Ngọc Nhi ra ngoài. Chạy lui chạy tới mấy hồi, trên bàn chớp mắt đã được sắp đầy đồ ăn. Xem thành quả lần này của hắn, Giang Gia Nhiễm thầm nghĩ Ngọc Nhi nói đúng, tên nhóc này nếu không phải ác ma thì cũng là một bá vương.
Tất cả đồ ăn trên bàn đều là phòng bếp đưa tới cho Lật Nhi, Lật Nhi lại kêu Ngọc Nhi tới chuyển đến phòng nàng. Nghe nói một nửa đồ ăn này đều là hắn đoạt được trong tiệc sinh nhật của tam tiểu thư.
Có lẽ hắn sợ nếu phòng bếp trực tiếp đưa đồ ăn đến phòng nàng, ngày mai tam tiểu thư sẽ đến tìm nàng để gây khó dễ?
Người còn nhỏ xíu mà tâm tư lại không nhỏ chút nào.
Nghe Ngọc Nhi nói Lật Nhi là cô nhi, được Ứng Chiếu Lâu nhặt về. Không biết hắn linh hoạt từ trước, hay sau này Ứng Chiếu Lâu dạy dỗ mới được như vậy.
Cậu nhóc sau khi xong việc liền vỗ bộ ngực đầy kiêu ngạo, sau đó nháy mắt lại chạy đi. Giang Gia Nhiễm cũng không suy nghĩ nhiều, lên tinh thần chuẩn bị đánh chén. Trước mắt nàng là một bàn đầy thịt cá, mùi hương tràn ngập khắp phòng khiến nàng thèm muốn chảy nước miếng. Giang Gia Nhiễm tới nơi này được hai ngày, cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm no nê.
Từ khi Ngọc Nhi đi theo Lật Nhi trở về, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt. Giang Gia Nhiễm phát hiện không đúng mới hỏi nàng, Ngọc Nhi nói chính mình theo Lật Nhi đến sân của Lâu thiếu gia.
“Viện, viện kia là của Lâu thiếu gia…”
Nàng run run.
Tuy rằng nàng chỉ đứng ở cửa viện, nhưng trong lòng vừa khẩn trương vừa hoảng sợ.
Nghe nói trước đây có hạ nhân tự tiện đi vào sân của Lâu thiếu gia, sau đó liền bị bẻ gãy tay chân ném ra ngoài. Cho nên ngày hôm qua biết được Lâu thiếu gia không xuất hiện, Ngọc Nhi tuy cảm thấy đau lòng cho Thiếu phu nhân, nhưng cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Giang Gia Nhiễm vốn cho rằng nàng bị Lật Nhi trêu chọc, lại không ngờ là bị Ứng Chiếu Lâu dọa sợ.
“Lật Nhi ở cùng Ứng Chiếu Lâu tại một sân sao?” Nàng suy tư nói. Cũng đúng thôi, Lật Nhi là nghĩa đệ của Ứng Chiếu Lâu, vậy đương nhiên là đi theo bên người hắn.
Ngọc Nhi nghe Giang Gia Nhiễm nói gật gật đầu, hướng về phía cái sân bên cạnh: “Bọn họ ở ngay cách vách.”
Giang Gia Nhiễm sửng sốt.
Không phải đâu, sao có thể gần như vậy chứ?
Nàng nghĩ Ứng Chiếu Lâu là một người thích thanh tĩnh, đại khái sẽ ở một nơi nào đó yên tĩnh trong Ứng phủ, lại không nghĩ rằng hắn chỉ cách sân của nàng một bức tường.
Bọn họ ở gần nhau như vậy chắc chắn sẽ nghe được động tĩnh của đối phương. Mày Giang Gia Nhiễm nhíu lại, nàng cắn chiếc đũa hồi ức, nàng hình như không có lớn tiếng nói xấu hắn?
Vai ác đều là những kẻ thích ghi thù.
Ngọc Nhi thấy vẻ mặt của Thiếu phu nhân biến đổi liên tục cũng cảm thấy hoang mang theo, cuối cùng cẩn thận đến gần nàng nhỏ giọng hỏi: “Chuyện về Lâu thiếu gia, Thiếu phu nhân có biết không?”
Ý của Ngọc Nhi không phải về chuyện Ứng Chiếu Lâu bị thương ở chân, mà là nói về thân thế của Ứng Chiếu Lâu.
Tuy rằng việc này không phải bí mật, nhưng thân là một cô nương ở trong khuê phòng đợi gả, có một số chuyện về trượng phu tương lai nàng sẽ không biết. Huống chi nàng còn thay người khác gả đi.
Đối với những chuyện về Ứng Chiếu Lâu, nguyên thân khả năng biết không tường tận, nhưng Giang Gia Nhiễm đại khái vẫn là hiểu biết.
Việc Ngọc Nhi muốn nhắc nhở nàng chính là thân thế của Ứng Chiếu Lâu, hắn là con trai của Ứng nhị lão gia với một con hát, từ nhỏ bị vứt bỏ ở bên ngoài. Tuy rằng sau này được nhận trở về Ứng gia, nhưng cũng bị mọi người trên dưới ghét bỏ và xa lánh. Giang Gia Nhiễm gả cho Ứng Chiếu Lâu sẽ rất khó khăn.
Nhưng Giang Gia Nhiễm lại biết đến càng nhiều.
Mẹ đẻ của Ứng Chiếu Lâu là một con hát chỉ bán nghệ không bán thân, bị Ứng Nhị lão gia lừa gạt chuộc thân làm ngoại thất, đến lúc sắp sinh thì bị Ứng lão gia và Ứng nhị phu nhân biết được. Vì việc này mà trong nhà loạn túi bụi, Nhị lão gia vì thanh tịnh của bản thân liền trực tiếp trở mặt không nhận người, để hai mẹ con tự sinh tự diệt.
Sau này Ứng Chiếu Lâu mới được vài tuổi thì mẹ đẻ chết vì nổi điên, hắn liền lưu lạc ở bên ngoài. Trong lúc bị người đánh đập dã man, hoàng đế cùng thống lĩnh Dực Môn đi qua nhìn thấy thì ra tay cứu hắn. Từ đó hắn được thống lĩnh Dực Môn mang theo bên người, xem như đồ đệ mà chỉ dạy. Đến khi thống lĩnh chết, Ứng Chiếu Lâu lại thay hắn đảm nhận vị trí thống lĩnh.
Trước khi Hủ Xương đế bị bắt, lúc đó hắn còn ngồi trên ghế rồng, Dực Môn chính là tổ chức được hoàng đế tin cậy nhất. Được thánh tâm chẳng khác gì được lên trời, cho dù là Cẩm Y Vệ, thấy thống lĩnh Dực Môn còn phải khách khí nhường đường.
Vì sao những chuyện này nàng có thể nhớ rõ? Bởi vì vị hoàng đế bị bắt kia chính là nam chính!
Xuất diễn của người này rất là quan trọng.
Lại nói, có một việc nàng không rõ ràng cho lắm. Tại sao Giang gia tìm người gả thay mà không đem việc hôn nhân này hủy bỏ?
Nhìn phản ứng của những người khác đối với Ứng Chiếu Lâu, rõ ràng bọn họ rất sợ hãi người này. Thế nhưng, bọn họ tìm đâu ra dũng khí để đính hôn cho hắn? Đến nỗi cô dâu đến cửa bị thay đổi thành người khác, bọn họ cũng chỉ tức giận chửi rủa vài tiếng rồi thôi.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là cái cớ để nữ chính có thể bỏ trốn đào hôn thôi sao?
Nói tóm lại, trên tuyến đường của nam nữ chính, những việc khác đều là râu ria.
……
Hứa Nguyên Tranh là bà con xa của Ứng gia, nhân việc tân hoàng đế chiêu cáo muốn khai ân khoa khảo, hắn bị người trong nhà đưa lên kinh thành. Tuy rằng trông cậy vào việc thi cử để ra một chức quan không lớn, nhưng vẫn thử vận may xem có cơ hội khác hay không. Nhân cơ hội này kết giao với một số văn nhân sĩ tử cũng tốt.
Hứa Nguyên Tranh là một người không có quan hệ với hai chữ tranh đua. Sau khi ở Ứng phủ một thời gian, hắn không làm việc chính lại liếc mắt nhìn trúng biểu muội Ứng Tuyết Sương. Mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao để khiến biểu muội vui vẻ.
Hôm nay là sinh nhật của tam biểu muội, hắn mất công chọn lễ vật thật lâu, cuối cùng lại đến đúng lúc Ứng Tuyết Sương đang nổi giận, bị nàng mắng chửi một hồi.
Mang theo khuôn mặt âm u trở về, Hứa Nguyên Tranh bực mình muốn chết. Nghĩ đến việc tam biểu muội bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch khi dễ, hắn liền muốn lao ra đem thằng nhãi Ứng Lê kia đánh một trận.
Tùy tùng nhìn hắn như vậy thì sợ hãi ngăn lại. Tên nhóc kia chính là người của Ứng Chiếu Lâu, bọn họ chọc không nỗi!
“Thì tính sao? Hắn chỉ là một kẻ tàn phế thôi.” Hứa Nguyên Tranh tuy rằng hùng hổ, nhưng bước chân lại nhanh chóng dừng lại.
Ai nghe xong tên tuổi của Dực Môn mà không run vài cái. Nếu không phải Ứng Chiếu Lâu đã bị phế, Hứa Nguyên Tranh có chết cũng sẽ không ở tạm ở Ứng phủ.
Tuy rằng Ứng Chiếu Lâu vừa tàn vừa bệnh, nhưng bên người hắn còn có một người tên Thạch Phong. Nếu bây giờ đến tìm Ứng Lê tính sổ, kết cục của hắn không phải tàn chính là chết.
Lúc này bên cạnh hắn có một tên tùy tùng chần chờ một lát, sau đó đến bên lỗ tai hắn đem chuyện mình nhìn thấy nói cho hắn. Thật ra những món đồ ăn kia vừa được đưa qua không lâu, thì bị một nha hoàn đến đem đi rồi.
Ban đầu tùy tùng chỉ là lơ đãng nhìn thấy, sau đó cảm thấy tò mò mới đi theo nhìn một cái, cuối cùng mới phát hiện bản thân đang ở nơi nào.
Hắn đi theo Hứa thiếu gia đến Ứng phủ, không cẩn thận một cái liền lạc đường đến gần sân của Lâu thiếu gia, sau đó mới biết được chuyện ở phía sau. Nếu không phải hắn không nhớ rõ đường trong Ứng phủ, cho hắn mười lá gan cũng không dám đến gần sân của Ứng Chiếu Lâu. Vì chuyện này mà hắn còn sợ hãi một lúc lâu.
Hứa Nguyên Tranh nghe hiểu được, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái sân kia là của Giang thị, cô dâu mới gả vào Ứng phủ sao?”
Cứ việc từ đầu đến đuôi Ứng Chiếu Lâu không hề xuất hiện, nhưng đây cũng là Ứng phủ chính thức đón dâu, được nâng vào từ cửa chính, chuyện này có ai mà không biết.
Hứa Nguyên Tranh nghĩ đến việc này lại càng trở nên tức giận.
Thật là tốt, thì ra là nữ nhân kia, mới vừa vào cửa liền lừa gạt một tên nhãi ranh tới cướp đồ vật của người trong lòng hắn, hại biểu muội hắn mất mặt còn ăn một bụng tức giận.
Nghĩ tới việc không cần phải đối mặt với Ứng Chiếu Lâu, Hứa Nguyên Tranh từ từ nâng cao tinh thần, chuẩn bị đi tìm Giang Gia Nhiễm tính sổ.
Mấy cái tùy tùng hai mặt nhìn nhau, sau đó vội vàng nhắc nhở hắn người đó là thê tử của Ứng Chiếu Lâu.