Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Trang
Cố Thâm vẫn đang rửa bát dở, có lẽ vì tay quá trơn, hoặc có thể vì anh quá bất ngờ, nên cái bát đang cầm trong tay liền rơi xuống.
Thật may mắn.
Vừa nãy anh đã xả nước đầy bồn rửa bát, nên cái bát mới không bị vỡ.
Anh cúi xuống nhìn vào bộ quần áo đang dính đầy nước của mình, rồi lại ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ôn Noãn, không thể tin những gì mình vừa nghe đều là sự thật: “Cậu vừa nói gì?”
Ôn Noãn nhìn phản ứng của Cố Thâm, cảm thấy hơi hối hận, có phải vừa nãy mình quá kích động rồi không?
Nhưng cô không muốn để mọi chuyện cứ tiếp tục kéo dài như vậy. Cô rất muốn nói câu trả lời cho Cố Thâm nghe.
“Vừa nãy tôi biết cậu đã nghe thấy.” Ôn Noãn nhìn Cố Thâm, dịu dàng hỏi anh: “Tôi có thể nói cho cậu câu trả lời của tôi được chưa?”
Đôi mắt của Cố Thâm bỗng sáng rực lên.
Đương nhiên là anh rất muốn. Nhưng anh biết bây giờ vẫn chưa phải thời cơ thích hợp, sợ rằng đây chỉ là suy nghĩ bốc đồng của Ôn Noãn mà thôi. Nhỡ đâu sau này khi cô bình tĩnh lại, có thời gian để suy ngẫm cẩn thận lại mọi chuyện, lại cảm thấy hối hận.
Anh trầm tư suy nghĩ, khẽ lắc đầu nói: “Không cần đâu, chúng ta cứ chờ đến ngày sinh nhật rồi nói sau đi.” Cố Thâm bật cười: “Tôi nghĩ mình có thể chờ được.”
Ôn Noãn: “...”
Không lẽ giờ cô lại nói với Cố Thâm, mình không chờ được nữa à?
Ôn Noãn khẽ gật đầu, đưa tay lên chạm vào lỗ tai đang đỏ bừng của mình: “Được, cậu cứ... rửa bát tiếp đi.”
“Ừ.”
Rửa bát xong, cả hai vẫn tiếp tục ở chung một phòng. Có lẽ vì chuyện vừa rồi, nên có hơi xấu hổ, hai người đều giữ im lặng.
Thực ra Cố Thâm vẫn rất bình tĩnh, người cảm thấy xấu hổ chỉ có mình Ôn Noãn.
Bây giờ cô cô đang rất xấu hổ.
Cố Thâm nhịn cười, quay sang hỏi cô: “Bây giờ vẫn còn sớm, cậu muốn vào trong kia nằm nghỉ một lát không? Hay là đi xuống tiệm sách dưới lầu xem một chút.”
Ôn Noãn gật đầu: “Không biết mấy giờ các cậu ấy đến đây nhỉ?”
“Trước khi xuất phát chắc chắn họ sẽ gọi điện báo trước cho chúng ta.”
Ôn Noãn chỉ vào phòng ngủ: “Tôi vào trong nằm nghỉ một lúc. Nếu không ngủ được tôi sẽ đọc sách ở trong luôn.”
Cô đứng dậy, lúc đi qua chỗ Cố Thâm đang ngồi cô khẽ dừng lại: “Hình như trong phòng ngủ dành cho khách cũng có sẵn chăn gối. Nếu cậu cảm thấy mệt thì đi vào trong phòng đó nằm nhé.”
Cố Thâm gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Lúc này Ôn Noãn mới để ý mình có phải đã nói quá nhiều rồi không.
Đây vốn dĩ là nhà của Cố Thâm, mấy chuyện này chắc chắn anh sẽ biết.
Ngược lại, cô mới chính là khách. Ôn Noãn chạy vào phòng, tiện tay khoá luôn cửa lại.
Lúc khoá cửa, Ôn Noãn có hơi chần chừ. Có phải cô đang làm quá lên không... nhỡ Cố Thâm có việc gì đó cần phải vào trong phòng tìm đồ thì sao? Nếu thấy cửa phòng bị khoá, không biết anh sẽ nghĩ gì?
Cô loay hoay mấy giây mới quyết định không khoá cửa phòng.
Cố Thâm không hề biết chuyện này. Mà cô có khóa cửa hay không khóa cửa phòng, thì cũng đều không quan trọng.
Anh sẽ không nhân cơ hội Ôn Noãn đang ngủ để lẻn vào phòng cô. Muốn vào phòng của con gái thì phải nhận được sự đồng ý của chủ nhân căn phòng, ngay cả khi đó là người con gái đó mà Cố Thâm thích, thì anh cũng sẽ luôn giữ thái độ ga lăng lịch sự.
Cả buổi chiều ngày hôm ấy, Ôn Noãn đều nằm trong phòng đọc sách rồi ngủ thiếp đi.
Còn Cố Thâm đang ngồi ở trong phòng khách. Được một lát thì anh đứng dậy xem xem trong nhà còn thiếu gì rồi gọi điện thoại đặt hàng. Sau khi người giao hàng mang đồ tới, anh sắp xếp cẩn thận rồi phi tang chứng cứ.
Làm xong hết mọi việc Cố Thâm mới thấy ba Cố gửi tin nhắn cho anh.
Quan hệ giữa anh và ba tuy vẫn không thể thân thiết, nhưng dạo gần đây quả thực là đã tốt hơn rất nhiều.
Cô Thâm gửi tin nhắn trả lời, rồi ngồi trên sofa chơi điện thoại, cũng không biết đã ngủ quên từ lúc nào. Khi Ôn Noãn tỉnh dậy, cô chải lại tóc, sửa soạn quần áo cẩn thận, rồi mới dám bước ra ngoài thì nhìn thấy Cố Thâm đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Chiếc ghế sofa này rất lớn, nên Cố Thâm nằm cũng không đến mức chật. Ôn Noãn không hiểu sao anh không đi vào trong phòng để ngủ, mà lại ngủ ở ngoài phòng khách.
Cô đứng đó một lúc rồi bước lại, cúi xuống để nhìn Cố Thâm. Cố Thâm rất đẹp trai, cô tin ai cũng biết rất rõ. Nhưng khi ngủ với khi thức, dường như có một điểm khác biệt. Ôn Noãn ngồi xổm xuống để nhìn anh, cô cảm thấy anh bây giờ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
Cặp mắt đen nháy lạnh lùng kia nhắm chặt lại, không còn khiến cho mọi người cảm thấy áp lực và sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt đó nữa. Có vẻ Cố Thâm đã phải chịu rất nhiều áp lực, nên ngay cả khi anh ngủ, đôi lông mày khẽ nhăn lại, khóe môi thì mím chặt.
Ôn Noãn cảm thấy rất đau lòng.
Cô không biết Cố Thâm có bao nhiêu áp lực, cũng không biết anh đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng qua những câu chuyện mà Ngu Thư từng kể, cô biết Cố Thâm chắc chắn không phải người kiêu ngạo lạnh lùng như mọi người thấy.
Nghĩ đến đây, cô liền không nhịn được muốn đưa tay vuốt cặp lông mày đang nhíu chặt kia.
Khi Ôn Noãn sắp chạm đến đôi lông mày của Cố Thâm, thì bỗng nhiên có người nắm chặt lấy tay cô.
Cố Thâm mở mắt ra, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô, anh lạnh lùng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Ôn Noãn sững người, đôi mắt kinh ngạc nhìn anh.
Bây giờ Cố Thâm mới tỉnh táo lại, ánh mắt ngay lập tức thay đổi, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Xin lỗi cậu.”
Anh giải thích: “Vừa nãy do tôi chưa tỉnh ngủ nên mới làm vậy.”
Ôn Noãn chớp mắt, bình tĩnh trả lời: “Không sao đâu.”
Cô mím chặt môi,có hơi xấu hổ. Cô không ngờ Cố Thâm lại đột nhiên tỉnh dậy như vậy.
Đang định đứng dậy thì bị chuột rút, dựa theo bản năng cô muốn tìm một điểm để dựa vào. Thực ra cô định chống tay vào sofa nhưng cuối cùng tay của cô lại đặt trên vai của Cố Thâm.
Cố Thâm không nhịn được liền rên rỉ mấy tiếng, Ôn Noãn hoảng hốt, rối rít xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý...”
Cố Thâm bất lực, ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi, “Đang định trả thù tôi đấy à?”
Ôn Noãn: “... Không phải. Chân tôi đang bị chuột rút.”
Cố Thâm nghe vậy ngay lập tức đứng dậy. Anh cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Ngồi xuống được một lúc, Ôn Noãn mới cảm thấy chân của mình bớt đau hơn. Chỉ cần xoa bóp một chút là khỏi hẳn.
Cố Thâm lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ, anh nhìn cô hỏi: “Sao không gọi tôi dậy?”
Ôn Noãn bĩu môi, lườm anh: “Tôi làm sao biết được cậu ngủ từ lúc nào mà dám gọi cậu dậy.”
Cô cảm thấy việc gọi người ta dậy khi đang ngủ say là một việc làm rất mất nhân tính. Nhưng cô cũng sẽ không nói, là do cô có tâm địa xấu xa, nên mới ngồi ở đó để ngắm anh ngủ.
Cố Thâm vừa tỉnh dậy ánh mắt rất đáng sợ, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Mặc dù bây giờ cô đang tò mò, muốn biết anh nghĩ gì nhưng không đủ dũng khí để hỏi anh.
Cố Thâm nghe xong, khẽ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Anh thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đang xoa bóp cẳng chân, bật cười hỏi cô: “Đã đỡ chưa?”
“Đỡ rồi.”
Cả hai bỗng im lặng không nói gì. Ôn Noãn định lên tiếng thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô reo lên. Là Ngu Thư gọi tới.
“Ôn Noãn, chúng tớ đã đến khu chung cư rồi. Nhưng mà...chúng tớ không tìm thấy nhà cậu ở đâu.”
Ngu Thư cùng Ngạc Thiên Thiên đều bất lực. Họ cũng không ngờ, có một ngày lại bị lạc trong khu chung cư. Rõ ràng đã biết trước số phòng, nhưng lại không thể tìm ra căn phòng đó ở đâu.
Ôn Noãn: “...”
Cô dở khóc dở cười, trấn an hai người bọn họ: “Hai cậu đừng lo lắng. Bây giờ các cậu chụp hình lại gửi cho tôi xem đó là đâu để tôi xuống đón.”
“Được.”
Sau khi cô cúp máy, Cố Thâm mới lên tiếng: “Hay là để tôi xuống đón mấy cậu ấy cho?”
“Không cần đâu.” Ôn Noãn rất tự tin: “Tôi đã thuộc đường đi ở đây rồi, cứ để tôi đi.”
Cô không phải kẻ mù đường, ở mấy phương diện tìm đường này cô rất tự tin.
Cố Thâm cười, bình tĩnh nói: “Được, cậu đi xuống đón đi. Chuyện nấu cơm cứ để tôi lo cho.”
“Ừ... tôi đi đây.”
Ôn Noãn cầm theo điện thoại đi ra ngoài, cô mở xem hình ảnh mà Ngu Thư vừa gửi.
Chỗ đó cách phòng của cô không xa, chỉ là hai người bọn họ đang đứng ở trong ngã rẽ nên mới không tìm thấy phòng của cô.
Lúc Ôn Noãn tìm được hai người này, cô thấy Ngu Thư và Ngạc Thiên Thiên đang ngồi bệt xuống đất, bên cạnh đó còn có hai thùng đựng hoa quả.
Ôn Noãn:...
Cô không biết nên nói gì, tiến lại gần chỗ hai người đó đang ngồi, cúi đầu xuống nhìn hai thùng hoa quả: “Sao hai cậu lại mang theo nhiều đồ vậy?”
Ngạc Thiên Thiên nhìn thấy Ôn Noãn, kích động chạy đến Ôn Noãn đang đứng.
“Á, á, á, Noãn Noãn cuối cùng cậu cũng đến rồi. Cậu biết không, tôi với Ngu Thư đã đi mấy vòng liền mà vẫn không tìm thấy nhà cậu ở đâu. Hình như cậu đi ra từ hướng đối diện hả?”
Ôn Noãn: “... Ở phía bên này. Chẳng lẽ trước khi đi vào đây các cậu không để ý sơ đồ ở trước cửa chung cư à?”
Ngu Thư than vãn: “Chúng tôi có xem qua rồi, thậm chí còn chụp hình lại đây nè. Nhưng do khu chung cư này quá lớn nên mới đi lạc thôi.”
Cô sẽ không thừa nhận chuyện mình đã quên không xem sơ đồ của khu chung cư đâu.
Ôn Noãn nhún vai bật cười, nói: “Được rồi, là tại khu chung cư này quá lớn. Đi vào nhà thôi.”
Cô nhìn lướt qua hai thùng hoa quả đang đặt dưới đất, lại nhìn cảnh hoàng hôn bên ngoài, thở dài nói: “Sao hai cậu lại mua nhiều hoa quả như vậy? Chẳng lẽ mấy cậu định để tôi ăn suốt một tháng à?”
Ngu Thư cùng Ngạc Thiên Thiên nghe thấy vậy liền phá lên cười: “Cũng chưa đến mức một tháng mới ăn hết chỗ này đâu. Chỉ cần mỗi buổi tối cậu ăn nhiều thêm một chút là nhanh chóng hết sạch chỗ này thôi.”
“Đúng vậy.” Ngu Thư nhìn cô nói: “Cậu cũng biết ăn nhiều hoa quả rất tốt cho cơ thể còn gì. Trong này có rất nhiều táo nên cậu không ăn hết thì rất dễ bị thối đó. Nên mỗi bữa cậu cứ ăn một quả đi.”
Hai người bọn cô đều là những người rất bình thường, cùng biết hoàn cảnh của Ôn Noãn, nên quyết định lựa chọn món quà mà Ôn Noãn thực sự rất cần, và giúp ích được cho cô.
Mấy người bạn này của Ôn Noãn, đều thật lòng muốn đối xử tốt với cô, luôn nghĩ và cố gắng làm những điều tốt nhất cho Ôn Noãn.
Cô nhìn hai người Ngu Thư và Ngạc Thiên Thiên, đôi mắt hiện rõ ý cười.
Mấy người Ngu Thư vừa đến tới nơi, một lúc sau Vương Giai và Trình Lại Hàm cũng đến nơi.
Nhà của hai người này khá gần nhau, nên cả hai hẹn nhau trước rồi cùng nhau đi đến đây. Nhà của Ngu Thư và Ngạc Thiên Thiên lại nằm ở hướng ngược lại.
Mấy người cùng nhau đi dạo một vòng thăm quan ngôi nhà. Ngu Thư lén nói nhỏ vào Ôn Noãn: “Đúng là nhà của tư bản có khác.”
Ôn Noãn: “... Cậu cũng đâu kém cạnh gì.”
Ngu Thư nở nụ cười chua xót: “Cậu nói rất đúng.”
Đương nhiên là nhà cô ấy cũng không hề kém cạnh, chỉ là cô ấy không muốn nhận bất kỳ khoản chu cấp nào từ gia đình đưa cho. Nếu không thì cũng không đến mức phải lưu lạc đi đến quán bar để làm thêm.
Ôn Noãn vỗ vai an ủi cô ấy,rồi quay sang hỏi mấy người kia: “Tối này các cậu muốn ăn gì?”
“Ngày hôm nay nhiệt độ ngoài trời khá thấp, hay là chúng ta cùng nhau ăn lẩu đi.”
“Nghe có vẻ được đấy”
Ôn Noãn ngạc nhiên, ngập ngừng nói: “Nhưng tôi... không biết làm món đó.”
Vương Giai nghe vậy liền lấy điện thoại ra: “Thế để tôi gọi điện thoại nhờ người chuẩn bị trước rồi mang đến cho chúng ta thưởng thức vậy.”
Nhà Vương Giai mở một chuỗi nhà hàng lẩu rất nổi tiếng, cũng được rất nhiều người bình chọn trên các diễn đàn ẩm thực. Bình thường quán rất đông khách, nếu muốn đến đó ăn thì phải đặt trước.
Ôn Noãn dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Nhưng như vậy sao có thể coi là tôi mời được chứ.”
“Nếu cậu thấy vậy không ổn...” Ngu Thư khẽ chớp mắt nói: “...thì vào bếp nấu cho bọn tôi mấy món ăn nữa đi? Dạo này tôi đang thèm sườn xào chua ngọt.”
“Tôi nữa. Tôi muốn ăn thêm rau xào.”
Mọi người lần lượt nói món mình thích ăn, đều những món rất dễ làm, món khó nhất và làm mất thời gian nhất chính là sườn chua ngọt.
Cố Thâm nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, mím chặt khóe môi lại quay sang nhìn mấy người hỏi: “Mấy cậu có chắc là mình sẽ ăn hết đồng thức này không?”
Đã có một nồi lẩu to rồi, lại còn đòi hỏi rất nhiều món ăn.
Mấy người ở đây đều rất sợ Cố Thâm, bọn họ không dám phản bác lại, nhưng Ngu Thư không hề sợ, cô ngay lập tức phản bác lại: “Làm sao mà cậu biết được chúng tôi sẽ ăn không hết, hả? Mà chúng tôi ăn không hết thì cũng đâu có liên quan gì đến cậu đâu. Đây đều là những món Ôn Noãn làm riêng cho chúng tôi. Nếu cậu không thích đừng đụng vào mấy món đó là được.”
Cố Thâm: “...”
Là một người đàn ông ga lăng lịch sự, anh không muốn cãi nhau đôi co với phái nữ.
Ôn Noãn nhìn sắc mặt của hai người đối diện, cô đành phải đứng giữa giảng hòa: “Mấy món các cậu vừa nói, tôi đều biết làm. Mọi người cứ ngồi chờ ở đây.”
Cô kéo tay áo của Cố Thâm, nói nhỏ vào tai anh: “Cậu thích món gì thì cứ nói đi. Mấy món ăn mà các cậu ấy muốn ăn đều rất dễ làm, cũng nhanh thôi..”
Cố Thâm: “...”
Anh cúi đầu nhìn Ôn Noãn, cũng không để ý tới ánh mắt của mấy người kia, đưa tay ra khẽ nhéo má cô, buồn bã nói: “ Nhưng nếu vậy thì cậu sẽ rất vất vả.”
“Không có việc gì.”
Ôn Noãn bật cười: “Hiếm khi các cậu ấy mới có dịp đến đây chơi, cứ để tôi chiêu đãi một bữa no nê đi.”
Cố Thâm tức giận nói: “Những món này tôi còn chưa được ăn. Vậy mà bọn họ lại được thưởng thức trước.Thật là quá đáng.”
Ôn Noãn: “...”
Cho nên đây là lý do vì sao buổi chiều ngày hôm nay Cố Thâm tìm đủ mọi lý do để cho cô không vào bếp nấu ăn??
Ôn Noãn cố nhịn cười, nghĩ mình cũng nên giữ thể diện cho Cố Thâm.
Cô dỗ dành Cố Thâm: “... Thôi nào, sau này tôi sẽ nấu nhiều món ăn ngon chỉ dành riêng cho cậu thôi.”
Câu nói này, khiến cho cả hai người đều cảm thấy bất ngờ.
Cũng may cả hai đã tiến vào phòng bếp, ngoài hai người ra thì không có ai nghe thấy.
Đôi mắt của Cố Thâm ngay lập tức sáng lên, háo hức nhìn Ôn Noãn, cất giọng nói trầm khàn: “Cậu vừa mới nói gì?”
Ôn Noãn: “...”
Cô nhắm chặt mắt, lắc đầu: “Vừa nãy tôi đã nói gì vậy, tại sao tôi không nhớ nhỉ.”
Cô giả bộ ngu ngốc: “Tôi thực sự không nhớ.”
Cố Thâm nhìn bộ dạng ngu ngơ của cô, liền không nhịn được cười. Anh đang muốn trêu chọc cô, thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. Anh dừng lại, rồi cùng Ôn Noãn nhìn về hướng cửa ra vào.
Hoá ra là Đan Lễ cùng Hoắc Du đã đến.
Cuối cùng thì tám người đã có mặt đông đủ.
Buổi tối ngày hôm đó, Ôn Noãn vào bếp nấu khoảng 3 món ăn. Cố Thâm cũng vào bếp giúp đỡ cô. Còn Vương Giai gọi điện nhờ bố mẹ giúp chuẩn bị lẩu cùng với một vài món nướng.
Bởi vì mọi người vẫn chưa đủ tuổi thành niên, nên đều không dám uống rượu. Tám người quây quần bên nhau, không khí vô cùng náo nhiệt, làm nổi bật khí chất và sức sống của tuổi trẻ.
Buổi liên hoan tối nay, đối với tất cả mọi người đều sẽ là những kỉ niệm rất khó quên.
Nhiều năm về sau, khi tụ tập lại cùng nhau tổ chức tiệc liên hoan. Mọi người vẫn còn nhớ như in bữa tiệc liên hoan đầu tiên được tổ chức tại nhà Ôn Noãn.
Cũng nhờ buổi liên hoan này mà tám người bọn cô cũng đã trở nên thân thiết hơn.