Edit và beta: Ngangaexol
Trước tháng 5, lúc đi học Ôn Noãn chỉ mặc hai bộ đồng phục mùa xuân do nhà trường phát, ở trường của bọn họ mỗi mùa xuân hạ thu đông đều sẽ có một bộ đồng mặc riêng.
Khi mà Ôn Noãn chuyển đến trường này học, thực ra lúc ấy dáng người cô cũng không quá béo, nên bộ đồng phục cô mặc là size M. Một học kỳ sau, đột nhiên cô tăng lên tận 20 kg. Khi đi đến nhận đồng phục, lúc đầu cô chỉ định lấy size L nhưng mẹ Ôn nói cô làm như vậy là đang muốn lãng phí tiền bạc. Rồi bà ấy còn bảo có thể cô vẫn tiếp tục tăng cân nên cứ lấy size XL cho chắc. Để sau này sẽ không gặp phải cái chuyện không mặc vừa rồi lại chạy đến đổi sang size khác.
Ôn Noãn lúc đó chỉ im lặng ngồi nghe.
Thực ra, bộ đồng phục của trường học được thiết kế theo form rộng rãi và khá thoải mái. Thông thường các kích cỡ size đồng phục đều sẽ được đặt theo số size quy định ở các cửa hàng. Mà Ôn Noãn mặc bộ đồng phục của trường cũng không được tính quá bó sát vào người, nhưng cũng được tính là quá rộng. Cho nên nhìn cô cũng không quá khác so với lúc trước.
Nếu không thực sự quan sát cẩn thận, thì khi Ôn Noãn mặc bộ đồng phục của nhà trường, mọi người có thể nhìn ra được là cô đã gầy hơn lúc trước, nhưng tất cả mọi người đều không ngờ cô đã giảm cân được nhiều như vậy.
Buổi sáng ngày hôm nay, lúc Ôn Noãn vừa đặt chân đến trường, cô đã khiến cho toàn bộ học sinh trong trường đều bất ngờ và ngạc nhiên. Nhìn cô gái với tấm lưng nuột nà, đôi chân dài thẳng tắp cùng vòng eo thon thả, khiến cho tất cả mọi người đều không thể tin được đó chính là Ôn Noãn.
Vương Giai đương nhiên biết Ôn Noãn đã gầy hơn trước rất nhiều, nhưng chính bản thân cô ấy cũng không tin được rằng Ôn Noãn đã giảm được nhiều cân như vậy.
Khi cô ấy nhìn thấy Ôn Noãn bước vào lớp, chính cô ấy còn rất ngạc nhiên, khẽ chớp chớp đôi mắt và đột nhiên hét toáng lên: “Noãn Noãn?”
Ôn Noãn bình tĩnh đón nhận tất cả ánh mắt tò mò của mọi người, cô đi thẳng đến chỗ ngồi của mình: “Ừ. Là tớ đây.”
Vương Giai há hốc mồm ngạc nhiên nhìn cô, và cô ấy vẫn không thể tin được những gì đang diễn ra, “Tại sao cậu... ngày hôm nay không mặc đồng phục đến trường?”
“Tối hôm qua tôi quên không giặt đồng phục.”
Tối ngày hôm qua, sau khi kết thúc buổi tập luyện, cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi. Buổi tối, cô còn tập nhảy và thực hiện một vài động tác tập thể dục nhịp điệu đơn giản, bởi vì quá mệt nên cô đã nằm ra đất rồi ngủ gật luôn. Buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô vội vàng chạy đi tắm rửa, rồi ném bộ đồng phục vào trong giỏ đựng quần áo, cho nên tối ngày hôm qua cô đã quên không giặt bộ đồng phục, vì vậy... mọi chuyện mới thành ra như vậy.
Cái quần bò mà Ôn Noãn đang mặc, là do nguyên chủ đã mua lúc trước, vì cô ấy luôn tin bản thân mình rồi sẽ có ngày mặc vừa chiếc quần đó. Và nguyên chủ chưa từng được mặc và chiếc quần bò này vẫn nằm yên ở trong tủ quần áo.
Vương Giai khẽ òa lên một tiếng, cô ấy vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy bất ngờ, cô ấy quay sang nhìn cô: “Thật tuyệt!”
“Noãn Noãn nhìn cậu đã gầy hơn lúc trước rất nhiều!”
Ôn Noãn cười: “Hiện tại tớ vẫn còn phải cố gắng hơn nữa.”
Hiện tại số cân nặng của Ôn Noãn là 50kg, cô đã giảm được 33kg. Cô không muốn bản thân luôn bị người khác chê cười và chế giễu. Cho dù cô đã phải vất vả rất nhiều nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến hai từ bỏ cuộc.
Vương Giai khẽ gật đầu, cô ấy nhìn sự cố gắng nỗ lực của Ôn Noãn và xem nó như thành động lực của bản thân.
“Đúng vậy, tớ nhất định sẽ cố gắng đuổi kịp cậu.”
“Được.”
Hai người đang vui vẻ nói chuyện, thì lúc này trong lớp học cũng có rất nhiều người quay lại để ngắm Ôn Noãn, thậm chí có người còn lén chụp ảnh cô rồi đăng nó lên trên diễn đàn ở trường học. Chap mới luôn có tại -- ТRUМTRU YEN. V Л --
Ngày trước ở trên diễn đàn cũng có không ít nhiều bài mắng chửi Ôn Noãn vừa béo vừa xấu, bây giờ bị mọi người đào lại và liên tục bình luận ở phía bên dưới. Người này tiếp nối người kia, mọi người cứ thi nhau đem ảnh chụp của Ôn Noãn lên diễn đàn trong trường. Thậm chí có nhiều người không kìm nén được sự tò mò mà chạy đến lớp của cô hóng hớt.
Tin hot: Bức ảnh được tìm kiếm và được chia sẻ nhiều nhất trong ngày hôm nay! So sánh giữa hai bức ảnh trước và sau khi giảm cân của Ôn Noãn! Chỉ với một tháng thôi, mà đã có thể thay đổi một cách chóng mặt! Tôi thực sự rất mong Ôn Noãn mở một lớp để chia sẻ kinh nghiệm giảm cân, chắc chắn tôi sẽ đến đăng ký tham gia!
1L: 666, bóng lưng này đẹp đến mức không có từ ngữ nào để miêu tả, mà cái cặp chân thon dài kia thực sự rất đẹp! Mặc dù đã bị chiếc quần bò che lấp, nhưng tôi vẫn có thể tượng tưởng cảnh đẹp ở bên trong.
5L: Tôi không còn bất cứ lời nào để nói, chỉ mong Ôn Noãn sẽ cho tôi ghé đầu lên đùi cô ấy để cô ấy hát ru cho tôi ngủ.
6L: Có ai chú ý dạo gần đây nhìn Ôn Noãn đã trắng hơn trước kia rất nhiều không? Mình là bạn cùng lớp với cậu ấy, nên muốn đăng bức hình chụp cận cảnh của cậu ấy lên cho mọi người xem. Bạn ấy nhìn trông rất đẹp, các đường nét trên khuôn mặt vừa hài hòa vừa tinh xảo, đôi mắt to tròn long lanh, đặc biệt nhìn rất dịu dàng!! Tại sao trước kia tôi không thể nhìn ra được.
200L: Thú thật với các vị, nếu không phải vừa nãy Vương Giai đã lên tiếng và xác nhận đó chính là Ôn Noãn. Không thì suýt chút nữa tôi tưởng nhầm đó chính là học sinh mới vừa mới chuyển đến trường của chúng ta. Bởi vì cả hai thực sự quá khác nhau!
333L: Bây giờ tôi mới phát hiện ra, nhìn Ôn Noãn thực sự rất xinh đẹp
...
Mọi người thi nhau đăng ảnh và điên cuồng bình luận.
Mọi người đều cảm thấy sốc trước sự thay đổi chóng mặt của Ôn Noãn, nhưng đồng thời tất cả mọi người đều cảm thấy rất ngưỡng mộ xen lẫn với sự ghen tỵ.
Mấy người lúc trước thường đứng ra chế nhạo vẻ bề ngoài của Ôn Noãn, giờ phút này họ cảm thấy mình đã bị vả mặt cho đến mức bị sưng vù lên.
Ôn Noãn thực sự đã phản công lại, nhìn cô ấy bây giờ so với lúc trước đã gầy hơn rất nhiều, cộng thêm dáng người dong dỏng cao, nhìn cô so với những cô gái khác thì nhìn xinh đẹp hơn rất nhiều, khí chất của cô cũng hơn bọn họ rất nhiều.
**
Người đang cảm thấy tức giận nhất bây giờ chính là Ôn Nhan.
Rõ ràng cô ta đang sống chung nhà với Ôn Noãn, đương nhiên là cô ta biết dạo này Ôn Noãn thường đi ra ngoài công viên để chạy bộ. Nhưng đến tận bây giờ vẫn không thể tin được cô đã gầy như vậy.
Và bây giờ, khi cô ta nhìn thấy những bức ảnh kia, cô ta cắn chặt khóe môi đến mức chảy máu.
Bạn học ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được tâm trạng của cô ta không được tốt, ngay lập tức vội vàng an ủi cô ta, “Nhan Nhan, cậu đừng có tức giận, cho dù bây giờ Ôn Noãn có gầy đi thì cũng không thể nào xinh đẹp bằng cậu được.”
“Nhan Nhan, cậu ấy nói đúng. So với cô ấy thì cậu nhìn trắng hơn rất nhiều.”
“Thật không.” Bạn nam ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng, vẫn đang ngồi xem bình luận trên diễn đàn trường: “Nhưng tôi lại thấy gương mặt của Ôn Noãn nhìn đẹp hơn, đặc biệt là đôi mắt của cô ấy nhìn rất hút hồn, dung mạo của cô ấy cũng nhìn rất xinh đẹp, chỉ cần khuôn mặt này thôi sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành đại mỹ nhân.”
Ôn Nhan sau khi nghe lời nói này của bạn học kia, thì càng trở nên tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta đương nhiên biết diện mạo của em gái mình hoàn toàn trái ngược với mình, cô ta còn nhớ in kỳ nghỉ hè năm đó khi em gái mình được đón về nhà. Ngay từ lần gặp đầu tiên khi cô ta nhìn thấy Ôn Noãn, cô ta đã cảm nhận được sự nguy cơ.
Một người từ nhỏ đến lớn chỉ được sống trong cô nhi viện, tại sao lại sở hữu làn da trắng nõn nà như vậy, vì sao lại có thể xinh đẹp như vậy? Tại sao ông trời lại bất công như vậy!
Cho nên cô ta đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch để hành hạ đứa em gái của mình, cũng vào kỳ nghỉ hè năm ấy, Ôn Noãn vì muốn lấy lòng cô ta, để cả hai chị em có thể chung sống hòa bình với nhau, chỉ cần Ôn Nhan thích ăn món gì hay muốn mua món gì thì Ôn Noãn đều đi mua về cho cô ta. Mặc dù biết rõ trong nhà vẫn còn có người hầu. Nhưng cô ta chỉ bắt Ôn Noãn đi. Ôn Nhan còn cố tình chọn thời điểm nóng nhất trong ngày để ép cô đi ra ngoài mua đồ. Vì chỉ mặc chiếc áo cộc cùng với quần đùi, rồi phải chạy đến nhiều nơi để mua các món ăn cao lương mỹ vị[1] rồi vội vàng mang về nhà. Dù các món ngon đang bày trước mặt, cô ta cũng chỉ dám ăn hai miếng còn đều nhường lại hết cho Ôn Noãn.
Bởi vì từ nhỏ được sống trong cô nhi viện, và hiểu rõ việc lãng phí thức ăn là không tốt, cho nên mặc dù không thể ăn được nữa, nhưng Ôn Noãn vẫn cố ăn hết.
...
Chỉ cần nghĩ đến đây, Ôn Nhan không kìm chế được cơn tức giận mà ngay lập tức ném điện thoại xuống bàn.
Tiếng động đó phát ra không hề nhỏ. Nên đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người trong lớp, nhưng không hề có bất kỳ ai lên tiếng cả.
Ôn Noãn ở phía bên này không hề biết chuyện xảy ra ở lớp Ôn Nhan, cô nghĩ mình nên chỉ cần quan tâm tới bản thân mình là ổn.
Cô cảm thấy bây giờ mình vẫn không thể coi là gầy được, cô cao 1m65, hiện tại cô tầm khoảng trên 50kg thì cũng không được tính là béo. Nhưng cô cảm thấy mình vẫn chưa thể được tính là có dáng người thon thả. Ôn Noãn muốn dáng người của mình trở nên hoàn hảo hơn, nhưng cô sẽ không thể dùng những biện pháp giảm cân thiếu khoa học. Cho nên cô cẩn thận sắp xếp lại kế hoạch giảm cân và sẽ đặt sức khỏe nên làm yêu tiên hàng đầu.
Chỉ là Ôn Noãn không ngờ tới, rắc rối lại tìm đến cô sớm như vậy.
Buổi chiều sau khi tan học, bởi vì Ôn Noãn đang mặc quần bò, nên cô cũng không có dự định sẽ ở lại trường học để tập chạy bộ. Cô cầm cặp sách lên vừa mới bước ra khỏi phòng học, thì cô đã bị một người cản lại.
“Bạn học Ôn Noãn.” Nam sinh đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt căng thẳng, trong tay đang cầm theo một bức thư màu hồng nhạt.
Cô cúi đầu xuống nhìn thử, “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Nam sinh đó khẽ ho một tiếng, sau đó nhìn cô nói: “Tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn gái của mình được không?”
Mấy bạn học đang đứng xem, nghe thấy vậy liền huýt sáo vỗ tay cổ vũ: “Hãy chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy.”
“Tào Nguyên Lượng đúng là người rất lợi hại, cậu ta nhanh tay thật đấy!”
“Đúng là hảo hán!”
Ánh mắt lấp lánh của Tào Nguyên nhìn chằm chằm lên người Ôn Noãn, anh ta định đưa bức thư tình cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn cũng đang quan sát đối phương, nở nụ cười rạng rỡ, hỏi lại anh ta: “Có phải cậu tên là Tào Nguyên Lượng đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu nói cậu thích tôi?” Ôn Noãn hỏi.
Tào Nguyên Lượng có vẻ rất bất ngờ trước câu hỏi này của cô, nhưng anh ta vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Ôn Noãn khoanh hai tay lại, đứng dựa người vào tường, khẽ nhíu mày: “Cậu thích tôi ở điểm gì? Có thể nói cho tôi nghe được không?”
Mấy người bạn học đang đứng xem: “...”
Cách đó không xa, đúng lúc này cả Cố Thâm và Đan Lễ vừa từ trên cầu thang đi xuống, vừa hay được chứng kiến cảnh tượng này.
Đan Lễ tò mò quay sang nhìn, sau đó ghé vào nói nhỏ vào tai Cố Thâm: “Ôn Noãn vừa mới giảm béo thành công, là ngay lập tức có người theo đuổi. Cô ấy lợi hại thật đấy.”
Anh ấy lẩm bẩm nói: “A Thâm, cậu nghĩ Ôn Noãn có chấp nhận lời tỏ tình này hay là từ chối?”
Cố Thâm đứng ở phía xa, quan sát tình hình phía bên kia, lạnh lùng nói: “Cô ấy sẽ từ chối.”
Nghe thấy anh nói vậy, Đan Lễ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên: “Tại sao cậu có thể trả lời chắc chắn như vậy?”
“Tôi nói là sẽ từ chối thì có nghĩa là sẽ từ chối.” Tâm trạng của Cố Thâm có vẻ không được tốt: “Mà thôi, hai người chúng ta đi ăn cơm đi.”
Đan Lễ vẫn còn muốn đứng lại để xem kịch hay, thấy vậy Cố Thâm liền lạnh lùng xoay người lại rồi rời đi.
“Này này, đợi tớ với!”
...
Tào Nguyên Lương bị câu hỏi này của Ôn Noãn làm khó, anh ta nhìn vào đôi mắt của Ôn Noãn. Tại sao đôi mắt của Ôn Noãn lại đẹp như vậy, nhìn thực sự rất hút hồn người khác.
Anh ta mãi nhìn cô đến mức xuất thần.
“Tào Nguyên Lượng, nói gì đi chứ, mau lên nào, mau chóng bắt lấy con tim của hoa hậu giảng đường đi nào.”
Tào Nguyên Lương cũng đã bình tĩnh lại, lắp bắp nói: “Lý do tớ thích cậu... bởi vì tâm hồn của cậu, tớ biết cậu là người rất tốt bụng.”
Ôn Noãn nghe thấy vậy, liền bật cười nói: “Tôi tốt bụng ư?”
Cô đứng thẳng người lên, đi về phía mà Tào Nguyên Lượng đang đứng, khoảng cách giữa hai người bọn cô ngày càng gần: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua chuyện tôi đã đến tận lớp học của chị gái mình, còn dùng chuột để dọa mấy cô ấy. Hay là cậu không biết chuyện tôi đã từng thẳng tay đánh một bạn nữ cùng lớp?”
“Tôi là người rất tốt bụng?” Cô nở cười châm chọc: “Ngay cả tôi không ngờ, tôi tự biết mình không phải là loại người lương thiện.”
Nói xong, cô dùng một tay nắm chặt lấy cổ áo của Tào Nguyên Lượng, hung dữ nói: “Bạn học này, tôi nhớ không nhầm thì vào khoảng hai tháng trước thôi, cậu cùng với mấy người còn đứng chặn đường tôi. Nhớ không nhầm mấy cậu còn mắng tôi vừa béo vừa xấu. Thậm chí cậu còn ném thứ gì đó lên người của tôi, chẳng lẽ cậu đã quên mất chuyện này rồi sao?”
Mấy người bạn học đang đứng xem, nghe thấy vậy liền ồ lên, họ không hề mong đợi câu chuyện sẽ đi theo chiều hướng này.
Ôn Noãn dùng hết sức lực để đẩy người kia, rồi cô lạnh lùng nói: “Tuy tôi không biết ai là kẻ đứng đằng sau kêu cậu đi đến đây gây rắc rối cho tôi, nhưng tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi chuyển lời lại cho người đó, hoặc là ngay cả cậu cũng vậy, mấy người không đáng để Ôn Noãn này đặt vào mắt, tốt nhất nên tự biết lượng sức mình đi.”
Nói xong, Ôn Noãn ngay lập tức rời đi.
Mấy người bạn cùng trường đang đứng xem kịch, dường như cũng bị cô dọa cho sợ, ngay lập tức vội vàng nhường đường cho cô đi.
**
Vừa mới ra khỏi trường học, Ôn Noãn quyết định về thẳng Ôn gia.
Cô cảm thấy khá bất ngờ, bởi vì mới giờ này mà ở trong nhà vẫn có người, cả ba người Ôn Nhan và bố mẹ Ôn đều đã có mặt đầy đủ. Cô khẽ nhíu mày lại, cúi người xuống thay giày ra rồi cô định đi lên trên lầu.
Nhưng mới đi được hai bước, thì đã bị gọi lại.
“Đứng lại!” Mẹ Ôn đột nhiên lên tiếng.
Ôn Noãn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bà ấy: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Gương mặt của Ôn Noãn vẫn rất bình tĩnh, và không thể nhìn ra được bây giờ cô đang nghĩ gì.
Ở phía bên này, mẹ Ôn cũng cẩn thận quan sát Ôn Noãn, lúc đầu khi bà ấy nghe thấy Ôn Nhan bảo là Ôn Noãn đã giảm cân thành công, bà ấy còn không tin. Bởi vì lúc sáng cô khi đi học thì bà ấy không ở dưới tầng nên không biết. Nhưng với tình hình hiện tại, đến tận lúc này mẹ Ôn mới cảm nhận được đứa con gái út của mình đã thay đổi rất nhiều.
Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn Ôn Noãn: “Từ lúc nào con bắt đầu giảm cân?”
Ôn Noãn khẽ dừng lại, quay sang nhìn bà ấy: “Chẳng lẽ đến ngay cả chuyện này con cũng phải báo cáo lại cho mẹ?”
Mẹ Ôn bị câu nói này của cô làm cho cứng họng, chỉ biết tức giận hét: “Rõ ràng mẹ chỉ hỏi con một câu, bắt đầu từ khi nào thái độ của con ngày càng kém vậy hả, đây là thái độ của một người con khi nói chuyện với mẹ của mình đấy hả?”
Ôn Noãn bị câu nói này của bà ấy làm cho bật cười, cô khẽ nhếch khóe môi lên: “Thế tại sao mẹ chưa từng hỏi bản thân của mình rằng, mẹ đã từng coi con là con gái của mẹ chưa.”
Ba Ôn nghe cuộc cãi vã của hai người, liền tức giận nói: “Hai người im lặng cho tôi.”
Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Noãn: “Noãn Noãn, dạo gần đây con không thường xuyên ăn cơm có phải vì con đang giảm béo đúng không?”
“Có thể xem là vậy.”
Ba Ôn nghe thấy vậy liền khẽ nhíu mày lại: “Bố vừa mới nghe chị con nói... con muốn giảm béo để yêu đương? Bây giờ con vẫn còn đang là học sinh...”
“Ai muốn yêu đương cơ?”
Ôn Noãn chuyển sang nhìn Ôn Nhan, cô có thể nhìn rõ được vẻ mặt đắc ý của cô ta: “Ba à, chả lẽ chị con nói con đang yêu đương thì có nghĩ là con đang yêu đương thật sao?” Cô bật cười nói: “Thế con đứng đây nói dạo gần đây chị gái của con thường xuyên tiếp xúc với nhóm người xấu, liệu ba có tin lời con nói không?”
Ôn Nhan trợn trừng mắt lên nhìn cô, tức giận hét toáng lên: “Ôn Noãn, em đừng có vu oan giáng họa cho chị!”
“Chị nói em đang vu oan cho chị?”
“Chị chơi với đám lưu manh lúc nào, em có bằng chứng không tại sao em dám nói chị như vậy?”
Ôn Noãn khịt mũi coi thường, cô hỏi lại cô ta: “Thế chị có bằng chứng chứng minh việc em giảm béo để hẹn hò hay em có người yêu không?”
“Em... Chính em là người hiểu rõ nhất, lúc tan học có một người bạn học tên Tào Nguyên Lương đã tỏ tình với em trước mặt tất cả các bạn học, em đừng có nghĩ chuyện này sẽ giấu được chị.”
Ba Ôn nhìn con: “Chị gái của con đã đưa ảnh cho hai người bọn ta xem.”
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn gia đình 3 người đang ngồi ở trong phòng khách: “Thế người khác tỏ tình với em thì có nghĩ là em đang yêu đương hẹn hò sao? Thế trong tương lai có rất nhiều người đến tỏ tình với em, chả lẽ tất cả những người từng tỏ tình với em, đều là bạn trai của em hết à?”
Cô bình tĩnh nói: “Nếu mấy người đã nói như vậy, thì xem ra tôi nên kiếm một người nào đó để yêu đương mới được.”
Ba Ôn vẫn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa đằng sau câu nói của cô, thì Ôn Nhan đã vội vàng lên tiếng hỏi, “Em không đáp ứng lời tỏ tình của Tào Nguyên Lượng?”
Ôn Noãn bật cười, lạnh lùng nhìn Ôn Nhan, “Tại sao em phải chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta, ai mà biết được liệu cậu ta có phải là người của ai đó sai đến tỏ tình với em không nhỉ? Nhưng mà rất tiếc em không ngu.”
Nói xong, cô quay sang nhìn ba Ôn: “Ba, nếu ba không có chuyện gì muốn hỏi nữa thì con đi lên trên phòng đây.”
Cô không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào để đứng đây nói chuyện với ba người kia.
Cô thực sự cảm thấy rất ghê tởm.
Tại sao đây có thể là người nhà của cô.
Lúc đi về phòng, Ôn Noãn đã thay sang bộ quần áo khác, bỏ qua những lời mắng chửi của ba mẹ Ôn, cô ngay lập tức đi thẳng ra ngoài, và đi đến công viên ở gần nhà.
Chỉ là, cô không nghĩ rằng ở chỗ này mà cô vẫn còn có thể gặp được Cố Thâm.
Nhìn thấy bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một người, cô khẽ dừng lại: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Cố Thâm khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô: “Cô đã chạy được bao lâu rồi?”
“Tầm khoảng 20 phút.”
Cố Thâm: “Vậy tiếp tục chạy đi.”
Ôn Noãn: “...”
Tuy cô không biết vì sao Cố Thâm lại xuất hiện ở đây, nhưng đương nhiên là cô vẫn phải tiếp tục công việc chạy bộ.
Một tiếng sau, Ôn Noãn cuối cùng cũng dừng lại, Cố Thâm vẫn luôn chạy cùng cô, anh cũng dừng lại, thở hổn hển nói: “Cậu không muốn sống nữa à.”
Có một người dám chạy bộ suốt 1 tiếng 20 phút, đây rõ ràng là hành động thiếu suy nghĩ và không biết bảo vệ sức khỏe của bản thân.
Ôn Noãn đi sang chỗ khác, khẽ vươn vai bắt đầu tập thể dục nhịp điệu, cô không thèm để ý tới lời anh nói.
Cố Thâm cũng khá bất ngờ, anh chỉ biết mặt dày đi theo đến gần chỗ cô đang tập, rồi cũng bắt đầu tập theo, đến khi cả hai dừng lại, cả hai người đều cảm thấy rất mệt.
Lúc này Cố Thâm mới quay sang hỏi cô, “Đi ăn khuya với tôi không?”
Ôn Noãn: “... Cậu đi tận đến đây chỉ vì muốn rủ tôi đi ăn khuya cùng cậu?”
Cô lấy tay chỉ mồ hôi đang rơi trên trán và cổ, nở nụ cười rạng rỡ hỏi anh: “Cậu nghĩ tôi liệu có phải là kiểu người thường xuyên ăn bữa khuya không?”
Ôn Noãn giữ im lặng, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì muốn hỏi tôi thì cứ hỏi đi.”
Cố Thâm giữ im lặng một lúc rồi anh mới dám lên tiếng hỏi: “Cậu đã đáp ứng lời tỏ tình của Tào Nguyên Lượng?”
Ôn Noãn nghe thấy vậy, liền quay sang quan sát anh: “Không biết là cậu có vấn đề, hay là tôi có vấn đề nhỉ?”
Cố Thâm: “...”