Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 30: Chương 30: Chỉ dịu dàng với ngươi




Một bàn tay khổng lồ cuối cùng cũng giáng xuống, bạch y thiếu niên rớt xuống đài trước sự choáng ngợp của tất cả mọi người.

Nữ đệ tử Liêm Giản phải hô lớn:

- Thích Ái Dạ Các chiến thắng!

Thích Ái Dạ Các mỉm cười, cúi đầu chào rồi quay lưng bước đi, tựa như một nhà hiền triết.

Mọi người hồi thần sau tuyệt chiêu vừa rồi.

Những vị lão giả ngồi trên các lâu cao đằng xa không nhịn được cảm khái:

- Thích tiểu tử này thật ghê gớm, Như Lai Đại Phật Pháp vậy mà lại luyện tới tầng thứ ba rồi, quả là một hạt giống đáng gờm.

- Vậy mà ở vòng một thành tích lại không nổi trội như vậy, là muốn thử ánh mắt của chúng ta hay sao? – Vị trưởng lão khác lại cho hay.

Cuối cùng một vị sư đến từ Bồ Đề tự cũng lên tiếng:

- Không phải là Phật tu kiêng sát sinh sao? Yêu thú cũng có yêu thú thiện yêu thú ác, xem chừng tiểu tử này còn phải chạy đi kiếm ác thú mà giết nên mới ít như vậy!

Khác với tiếng bàn tán rôm rả của các vị trưởng lão, bên người Bạch Phong phái coi bộ không thoải mái lắm, nguyên nhân đương nhiên là do sự lắm mồm của tên “Tần vô sỉ”.

- Đệ không chấp nhận được! Sao hắn có thể ra tay độc ác như vậy chứ? Các huynh xem này, tay ngọc tay ngà của đệ bị thâm tím rồi này!

- Tên Thích Ái Dạ Các khốn kiếp! Hắn là chơi xấu! Chơi xấu nên mới thắng đệ! Hắn nếu không tỏ ra mình yếu để đệ coi thường thì sao đệ có thể thua khó coi như vậy????

Mọi người nhất thời không biết nói gì: …. – Còn không phải do ngươi khinh địch sao?

Hàn Duẫn Kì vẫn giữ ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tiêu Vũ:

- Làm sao phong chủ biết Tần Thiên Dật nhất định sẽ thua? Phong chủ quả thật có con mắt hơn người!!!

Tiêu Vũ im lặng không nói, làm sao hắn có thể nói rằng vì hắn biết sau này Thích Ái Dạ Các sẽ làm nên cơ nghiệp lớn, trở thành một vị Phật tu có tiếng từng giúp Thẩm Huyền Vũ trong việc xóa tâm ma một lần chứ??? Người như vậy chắc chắn sẽ không thua trước tên Tần Thiên Dật pháo hôi được!

Tần Thiên Dật trợn to mắt, như không tin được rằng kết cục của mình đã được dự đoán từ trước, cảm giác lớp da mặt như mỏng đi một tầng, ngượng tới đỏ mặt.

Bạc Cẩn Du đi tới dìu hắn dậy, nói nhỏ:

- Thua rồi. Về thôi.

- Huynh … huynh cũng thất vọng về ta sao? – Tần Thiên Dật rơm rớm nước mắt.

Bạc Cẩn Du lắc đầu, hai mắt Tần Thiên Dật sáng vụt lên, vòng tay qua vai chịu cho y dìu, nhưng vừa đi ra ngoài Yên Huy đài Bạc Cẩn Du đã nói:

- Đồ ngốc. Ta có bao giờ hi vọng về ngươi đâu mà thất vọng.

- !!!!!! – Tên khốnnnnnnnn.

Ngày thi đấu đầu tiên của vòng hai kết thúc.

Các ngày sau đó các trận đấu lần lượt diễn ra.

Ngày thứ hai Bạc Cẩn Du đấu với Mặc Thiên Hữu chiến thắng một cách dễ dàng, Dương Hân Nghiên đấu Bách Vân Triết chiến thắng, trận đấu luyện đan của Hàn Duẫn Kì và Mặc Uyên Tình trải qua vô cùng căng thẳng, đề thi là Tiêu Hồn tán- một loại đan dược cấp bốn tương đối khó.

Nhưng cuối cùng Hàn Duẫn Kì cũng rất xuất sắc vượt qua Mặc Uyên Tình, theo lời nàng nói thì Dạ Minh hội này sẽ không còn đối thủ nào mạnh hơn Uyên Tình, vì vậy mà chặng đường tiếp theo của nàng chắc chắn dễ dàng vô cùng.

Mãi tới thi đấu cuối cùng của vòng hai, trận đấu đáng mong đợi nhất mới diễn ra: Thẩm Huyền Vũ và Hứa Chí Quân.

Trước khi trận đấu diễn ra một cách người thật việc thật thì nó cũng đã xuất hiện trá hình trên bàn ăn, bàn tiệc khắp mọi tửu lâu Ngọc Hồi thành, đi tới đâu người ta cũng bàn về nó. Nhưng hầu như mọi người chỉ có một tiêu điểm: Làm thế nào mà Thẩm Huyền Vũ có thể chiến thắng được Hứa Chí Quân?

Tất cả mọi người đều biết Thẩm Huyền Vũ là đệ nhất thiên tài có thiên phú hàng đầu là bởi vì khả năng tăng tiến tu vi của y là nhanh như gió.

Trong hai mươi người lọt vào vòng hai thi đấu, Thẩm Huyền Vũ cũng Tần Thiên Dật là hai người có số tuổi ít nhất. Nhưng thử hỏi ai ở tuổi hơn hai mươi đã có tu vi Kim Đan Trung Kì?

Nhưng đó chỉ là với thiên phú thôi, Bùi Tranh rõ ràng có thiên phú cao hơn rất nhiều so với Khúc Diệu nhưng cũng phải chịu thua đấy gì?

Hứa Chí Quân đang ở điểm chí cuối của Kim Đan hậu kì, có kết đột phá Nguyên Anh bất kì lúc nào, đây chính là ranh giới rất lớn nha!

Tại Bích Tịch lâu – nơi mà bấy giờ chỉ còn người của Bạch Phong phái tạm cư. Nguyên nhân không cần nói cũng biết là do lần xích mích “ siêu nhảm nhí” giữa Tiêu Vũ và Trần Trung Lạc, Dương Mặc Hàng khi biết chuyện đã thiên chuyển người của Thanh Tông phái đi tới một nhà trọ khác.

Thẩm Huyền Vũ đứng dưới tán trúc bên hồ, miệt mài luyện kiếm, từng đường Nhất Tiêu vung lên đây khí thế.

Ý kiếm như rồng phượng vờn vũ, khiến người xem như cuốn theo từng động tác uyển chuyển.

Ngồi bên hè là Tiêu Vũ, chăm chú ngắm nhìn. Ngày mai nữa thôi là trận đấu giữa nam chính và Hứa Chí Quân sẽ diễn ra.

Nếu nói hắn hoàn toàn không lo lắng thì là không đúng, cũng chẳng phải là hắn không tin tưởng nam chính, nhưng không hiểu sao Tiêu Vũ luôn có một cảm giác bất an kì lạ.

Tần Thiên Dật vừa ngủ dậy, đi từ trên lầu xuống, mấy ngày dưỡng thương khiến hắn u uất đi không ít, trông thấy cảnh bên ngoài sân, hơi vò đầu đi tới bên Tiêu Vũ đứng:

- Sao huynh ấy phải chăm chỉ vậy chứ? Không phải lần trước huynh ấy chiến thắng Thất Hằng sư huynh một cách dễ dàng lắm sao?

Tiêu Vũ khẽ liếc tên ngốc bên cạnh một cách đầy khinh bỉ, dĩ nhiên điều này ngoài tầm nhận ra của Tần Thiên Dật.

- Sao đệ ngốc vậy chứ? – Một giọng nói vang lên khiến Tần Thiên Dật giật thốt ngẩng đầu lên, liền trông thấy Khúc Diệu đang nằm trên mái nhà, tay trái chống một bên, có vẻ cũng đã nằm say sưa ngắm Thẩm Huyền Vũ múa kiếm từ nãy giờ.

- Ý huynh là gì chứ?

Khúc Diệu tỏ vẻ chán nản không còn gì giải thích, nhưng vẫn phải nhẫn nại giảng giải cho tên tiểu tử ngốc Bạch Ngự phong kia!

- Lần đó Thẩm Huyền Vũ sở dĩ tốc chiến tốc thắng như vậy là vì Thất Hằng còn quá coi thường đối thủ... – Dừng một chút, Khúc Diệu quyết định không nhắc tới một nguyên nhân chính nữa là do trí tuệ “quá dư thừa” của Thất Hằng, coi như là nể mặt đại sư huynh của Tần Thiên Dật, nói tiếp: - Nhưng lần này thì khác, năng lực của Thẩm sư đệ đã được chứng minh ở vòng thi đấu đầu tiên, Hứa Chí Quân sẽ cẩn trọng hơn nhiều, tất nhiên huynh không có ý nói sư đệ yếu, chỉ là phần thắng sẽ thấp hơn thôi.

Vẻ mặt Tần Thiên Dật như đã được khai sáng, hướng Thẩm Huyền Vũ hô lớn:

- Thẩm sư huynh!! Đệ tin huynh nhất định sẽ thắng!!

Khúc Diệu:... – Y cũng chẳng cần ngươi cổ vũ!!!

Tiêu Vũ ngó lơ hai tên đệ tử, hoàn toàn quan tâm vào những gì Khúc Diệu nói, nhưng hắn không nghĩ nam chính sẽ thua chỉ vì nguyên do rằng Hứa Chí Quân sẽ cẩn trọng hơn, nam chính vốn đã được buff là có khả năng khiêu chiến vượt tu vi đấy.

Nhưng cái nỗi bất an này...

Dù Tiêu Vũ có lo lắng thế nào thì ngày thi đấu cuối cùng đã gõ cửa.

Vẫn là khung cảnh Yên Huy đài náo nhiệt càng náo nhiệt.

Hiện tại đã được sắp xếp thêm một hàng ghế dành cho những đệ tử vượt qua vòng hai tới ngồi, ở khu của tu sĩ đã có tám người ngồi.

Lần lượt từ trái qua phải là Bạc Cẩn Du, Khúc Diệu, Liễu Hạo Hiên, Giang Dư Mặc, Thích Ái Dạ Các, Dương Hân Nghiên, Mặc Vĩ Cách, Bạch Tô Diệp.

Về bên khu của luyện đan sư cơ bản đã đủ người.

Ngày hôm nay chỉ diễn ra hai trận đấu của tu sĩ, mà một trong hai trận đó là Thẩm Huyền Vũ và Hứa Chí Quân.

Dư luận những ngày qua sau hằng hà sa số những lời phân tích thì đã đổ về một phía cho rằng Hứa Chí Quân sẽ chiến thắng, điều này làm cho đám đệ tử Thanh Tông phái mặt cứ sáng bừng bừng, không giấu được vẻ vênh váo.

Những đệ tử này hiển nhiên không quên Tiêu phong chủ của Bạch Phong phái đã từng làm nhục trưởng lão Trần Trung Lạc của Thanh Tông phái như thế nào.

Hôm nay đệ tử của y lại đại bại dưới kiếm của thủ đồ Thanh Tông phái, chính là một trò cười, trò khôi hài cho y hahaha!

Sắp tời giờ trận đấu bắt đầu, Thẩm Huyền Vũ cũng không đứng ở vị trí chuẩn bị mà vẫn kè kè bên cạnh Tiêu Vũ.

- Sư tôn lo sợ đồ nhi sẽ thua sao?

Nam thiếu niên bên cạnh bất ngờ mở lời khiến Tiêu Vũ suýt hoảng hồn, định thần giây lát rồi ung dung trả lời:

- Nếu vi sư cho rằng người thua, thì vi sư đã không cho ngươi thi đấu rồi, khỏi mất mặt Bạch Lăng phong.

Thẩm Huyền Vũ cười rộ:

- Sư tôn không thể dịu dàng hơn với đồ nhi sao? – Tuy ý tứ trách móc nhưng giọng nói lại đầy sự yêu thích.

Tiêu Vũ ngẩng đầu, thản nhiên hỏi:

- Thế sao? Ta tưởng ta chỉ dịu dàng với ngươi thôi?

Thẩm Huyền Vũ giật mình, không hiểu mình rốt cuộc có nghe lầm hay không, trái tim bỗng rộn lên không ngừng, đang định hỏi lại sư tôn y thì tiếng thông báo đã vang lên:

- Trận đấu Thẩm Huyền Vũ – Bạch Phong phái và Hứa Chí Quân – Thanh Tông phái chuẩn bị.

Rủa thầm một tiếng, Thẩm Huyền Vũ phi thân lên đài thi đấu.

Hứa Chí Quân cũng đã bước lên đài, cả hai thân ảnh uy nghi khí suất cúi chào nhau, đều lộ rõ vẻ bễ nghễ kiêu ngạo.

Hứa Chí Quân mỉm cười:

- Thẩm đạo hữu, xin được chỉ giáo.

- Chỉ giáo. – Thẩm Huyền Vũ cong cong ánh mắt đáp lại.

Tâm trạng y hôm nay, thật tốt.

Lời tác giả: Thấy có người báo là truyện bị reup, mặc dù biết là có nói gì thì CÁC BẠN vẫn reup thôi nhưng tui vẫn nói cho đúng quy trình: CẤM REUP!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.