Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 37: Chương 37: Mọi chuyện đã khác




Tiêu Vũ một lần xuất hiện tại rừng Thiên Thú, những không còn trông thấy Sở Nguyệt Hiên ở bên cạnh. Hắn cất tiếng gọi mấy lần, nhưng đều không nhận được đáp lại.

Đi đâu rồi?

Tiêu Vũ không bỏ công đi tìm tên sư tôn si tình kia nữa, vội vã trở lại Ngọc Hồi thành.

Vừa hạ kiếm trước cửa thành, Tiêu Vũ dường như cảm nhận được điều gì đó khác lạ, nhưng hắn không t ài nào nhận ra được điểm khác lạ đó là gì, cố gắng xua tan những suy nghĩ kì lạ trong lòng, vượt qua đoàn người kiểm tra, vị tiên nhân áo trắng cũng bước vào thành.

Một đường hướng Bích Tịch lâu di chuyển, lo lắng không biết Dạ Minh hội vòng ba đã diễn ra chưa, hắn có kịp về xem Thẩm Huyền Vũ thi đấu hay không?

Mãi suy nghĩ, cho tới khi dừng trước nơi được coi là Bích Tịch lâu, Tiêu Vũ cho rằng mình đã đi nhầm đường.

Làm gì còn tòa thúy lâu trang nhã như mới ngày hôm qua, thúy lâu này dường như đã lâu năm không ai tới, mạng nhện còn vương đầy trên cửa bị niêm phong kĩ càng.

Tiêu Vũ nhíu mày, gãi gãi đầu, cho rằng đúng thật là đã đi nhầm, bèn vòng đường khác rời đi.

Hắn lang thang trên phố một hồi vẫn không tìm ra Bích Tịch lâu.

Người người qua lại bên đường đang bàn tán một chuyện gì đó, hắn dứng chân dỏng tai nghe, đối với năng lực của mình, Tiêu Vũ tự tin những câu chuyện tán nhảm trong một dặm đều không lọt khỏi tai hắn nếu hắn muốn.

Ngay lập tức hàng loạt những lời bàn tán rôm rả vang lên.

- Dạ Minh hội năm nay quả thực gay cấn, không xảy ra sự cố như kì trước.

- Còn phải nói, ba ngươi đi hái Hỏa Liên hoa cực kì xứng đáng!

- Thế tử Tần gia quả là một bậc tuyệt đại thiên phú, bước chân vào hàng ngũ thế hệ mới tiềm năng quả không ngoa.

- Vậy mà lần này Bạch Phong phái lại trắng giải, xem ra càng ngày càng đi xuống.

Tiêu Vũ trợn to mắt, như không tin được mình đang nghe cái gì?

Dạ Minh hội đã kết thúc? Tần thế tử quán quân? Tên Tần Cảnh Dạ tư chất kém lí nào quan quân được? Thế hệ mới tiềm năng là gì, không phải là thất đại thiên tài sao? Sự cố như kì trước là sao? Kì trước của Cố Thanh Hoan diễn ra êm đẹp mà.

Tiêu Vũ trở nên hoang mang không sao tả xiết, rốt cuộc điều gì đang diễn ra, Bích Tịch lâu… lẽ nào ngồi nhà tồi tàn kia chính là Bích Tịch lâu.

Ngay khi Tiêu Vũ đang rối bước trên đường, một giọng nói cất lên mang hướng ngạc nhiên:

- Tiêu sư thúc?

Tiêu Vũ ngoảnh mặt lại, trước mặt y là một nam nhân tuấn tú, người mặc cẩm bào vô cùng lấp lánh, trên đai lưng còn treo lệnh bài Tần gia, khuôn mặt toát lên vẻ trưởng thành thu liễm.

Nhưng làm sao Tiêu Vũ có thể không nhận ra khuôn mặt kia.

- Tần Thiên Dật?- Hắn ngờ ngợ nói ra cái tên này.

Tần Thiên Dật vẻ mặt ngạc nhiên quá đỗi, lặp lại lần nữa:

- Người thực sự là Tiêu phong chủ?

- Là ta. – Tiêu Vũ khó hiểu đáp lại, nhìn sự trưởng thành khó tin trước mắt, tất nhiên hắn cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thời gian đã trôi qua rất lâu khi hắn ở trong hồi ức cảnh kia.

TÊN- CHẾT – TIỆT – HỌ- SỞ- KIA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nội tâm Tiêu Vũ nổi bão giông trong giây lát, nguyền rủa mười tám đời nhà Sở Nguyệt Hiên.

Tần Thiên Dật xúc động đặt tay lên vai Tiêu Vũ:

- Sao sư thúc lại ở nơi này? Thời gian quua … người đã đi đâu? Người có biết là … là …. – Nói tới đây Tần Thiên Dật trở nên nghẹn ngào không kiềm được, hai thị vệ phía sau của hắn cũng vô cùng ngạc nhiên.

Thì ra … đây chính là vị chân nhân mất tích bấy lâu của Bạch Phong phái.

Tiêu Vũ giật mình khi nam nhân trước mắt mới khoảnh khắc trước vẫn bộ dạng trưởng thành chín chắn giây sau đã hóa thành mèo mít ướt.

- Chuyện gì đã xảy ra? Ta đã biến mất mười hai năm sao? Và … tại sao ngươi lại trở về Tần gia rồi? Không phải tên Tần thế tử quán quân kia chính là ngươi đi?

Tần Thiên Dật sụt sà sụt sịt gật đầu, lắp bắp:

- Sư thúc, mau tới nơi khác nói chuyện.

Tiêu Vũ lòng rối như tơ vò nhưng cũng chấp thuận, dù sao nãy giờ người qua đường cũng nhìn chằm chằm bọn hắn quá nhiều rồi.

Cả hai cùng bước vào nơi quen thuộc Thanh Bách lâu.

Tần Thiên Dật đặt một phòng riêng, vừa vào phong đã đặt một kết giới cách âm. Tiêu Vũ liếc qua thủ pháp tạo kết cực nhanh kia thoáng kinh ngạc, Tần Thiên Dật vậy mà nửa bước Nguyên Anh rồi? Quả là thiên tài, có lẽ không xa nữa thôi sẽ sớm Kết Anh hoàn chỉnh.

Tần Thiên Dật sau khi kiểm tra kết giới đảm bảo, quay mặt nhìn trực diện Tiêu Vũ, ánh mắt biến thành tra hỏi:

- Rốt cuộc mười hai năm qua, sư thúc đã đi đâu?

Tiêu Vũ im lặng chốc lát, không biết phải trả lời như thế nào. Nếu tiết lộ chuyện Sở Nguyệt Hiên thì hắn sẽ phải tiết lộ thêm một vạn câu chuyện khác mới sáng tỏ vấn đề, ngoài ra thì việc Bán Nguyệt Chân Nhân trong truyền thuyết rời khỏi Thần Giới tới tu chân giới đã là điều khó tin rồi.

Tần Thiên Dật ánh mắt ảm đạm, giọng nói cũng trà đầy phẫn uất:

- Nếu như năm đó sư thúc có ở đây, thì Thẩm sư huynh sẽ không phải như vậy.

- Tiểu Vũ làm sao? Chuyện gì đã xảy ra? – Nghe tới cái tên kia khiến Tiêu Vũ chợt thấy nhói đau, vậy là hắn đã bỏ đi mười hai năm kể từ tối hôm đó, đồ đệ nhỏ chắc chắn sẽ rất đau lòng! ( Cực kì đau lòng nha:<<<)

Tần Thiên Dật nghe vậy thì chua xót cười.

- Kể từ năm đó, Bạch Phong phái, à không, cả tu chân giới đã không còn người nào là Thẩm Huyền Vũ nữa.

Tiêu Vũ dường như bị chấn động kịch liệt, ai đó như đang bóp nát trái tim hắn. Không thể nào, sao nam chính có thể chết được, người ấy còn có vầng hào quang bảo vệ!!!

Tần Thiên Dật thấy sự chấn động trên khuôn mặt quanh năm lạnh giá kia dường như có chút hả hê, cuối cùng cũng tiếp tục câu chuyện của mình.

Tiêu Vũ được nghe kể về cái chết của Liễu Hạo Hiên và đại ca Tần Thiên Dật – Tần Cảnh Dạ.

Hắn được nghe về việc Thẩm Huyền Vũ bị vu oan.

Cho tới khi Thẩm Huyền Vũ bị áp giải lên lôi đài thấm phán, lúc bấy giờ chưởng môn Liêm Giản phái xuất hiện.

Bà ta vừa trông thấy Thẩm Huyền Vũ liền nổi cơn giận tam bành, luôn miệng nói rằng Thẩm Huyền Vũ có khuôn mặt giống ma tôn Thẩm Thanh Thừa y như đúc, dường như ngay lập tức muốn lao lên giết chết y để hả cơn giận cho đồ đệ mình là Liễu Yên Hà.

Ngay sau đó, Liêm Giản phái đã mời tới rất nhiều trưởng lão góp mặt trong cuộc sát phạt ma tôn năm xưa để kiểm chứng xem … có đúng thật Thẩm Huyền Vũ là nhi tử của Thẩm Thanh Thừa hay không?

Đến lúc này, bi kịch mới thực sự xảy đến.

Như được giăng bẫy từ trước, từng ấy trưởng lão tập hợp lại vậy mà bị đại đội ma tu giết chết, kẻ cầm đầu là trợ thủ đắc lực của Thẩm Thanh thừa năm xưa, hộ pháp Ma giới – Ngụy Lăng Chiêu.

Cái chết của từng ấy trưởng lão như là một lời đe dọa, cũng như trực tiếp báo thù cho ma tôn năm xưa.

Ngọc Hồi thành năm ấy, là một đại huyết bể.

Cuối cùng Thẩm Huyền Vũ biến mất cùng Ngụy Lăng Chiêu.

Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Huyền Vũ- nhi tử độc tôn của Thẩm Thanh Thừa chính là kẻ chủ mưu màn đại phục thù năm đó, mưu kế từng ấy, lớp này đan xen lớp kia, tất cả chỉ để giết sạch những kẻ đã có lỗi với phụ mẫu của mình.

Còn Tiêu phong chủ kia, dường như quá thất vọng với đồ đệ, cũng như xấu hổ vì đã dưỡng ra một tên ô uế thiên hạ như vậy, mà đã bỏ đi ẩn dật.

Tiêu Vũ nghe xong câu chuyện, cả người như xụi lơ ngã xuống ghế.

Bánh xe kịch tình đã trở lại, cuối cùng thân phận Thẩm Huyền Vũ cũng bị lộ tẩy, y vẫn bị mang danh là ma đầu, vẫn phải trở về Ma giới, mà tất cả dường như quá logic, quá thắt chặt lại.

Điểm mấu chốt … lại nằm ở Sở Nguyệt Hiên.

Sở Nguyệt Hiên!!!!!

….

Có một nơi giáp ranh giữa tu chân giới và ma giới được gọi “Vành đai hư vô”.

Sở dĩ có cái tên như vậy vì từ thuở khai sinh lập địa vùng đất này đã không tồn tại linh khí, đó là một vùng không gian gần như cách biệt và có thể nói là chẳng có cái gì cả.

Vì nó chẳng tồn tại điều gì giá trị nên hầu hết các tu sĩ đều không hứng thú với việc khai phá vùng đất này.

Thế nhưng đó lại là nơi mà vị đại sư ẩn dật thiên hạ Trần Lẫm Cát trú ngụ biết bao năm qua.

Trần Lẫm Cát có tu vi Đại Thừa kì, nhưng khác với Sở Nguyệt Hiên, người này mang dáng vẻ một cụ già, và y cũng thật sự rất già.

Tu vi của y đã dừng chân ở bình cảnh mấy trăm năm qua không tiến triển, có lẽ đã là giới hạn mà Thiên Đạo giao cho, tuổi thọ mà người có tu vi Đại Thừa được hưởng là một vạn năm, ấy vậy mà Trần Lẫm Cát chỉ còn không đầy một trăm năm để sinh sống, vì vậy y mới chọn vùng đất yên bình này để an dưỡng tuổi già.

Nhưng lúc này xem ra kì nghỉ dài hạn của y đang bị làm phiền, lão nhân râu tóc bạc trắng thở dài nhìn nam nhân trước mắt.

- Hơn mười năm trước đồ đệ ngươi cũng tới đây làm phiền ta rèn kiếm của đồ đệ của hắn. Hừ, Bạch Lăng phong các ngươi đều là hạng làm phiền người khác.

Sở Nguyệt Hiên cắn răng, vầng trán đẫm mồ hôi, cố bật nụ cười:

- Sao? A Vân từng đến đây ư? Làm sao y biết ngài ở chỗ này.

Trần Lẫm Cát ngạc nhiên, tỏ vẻ chứ ta tưởng ngươi nói cho nó biết.

Sở Nguyệt Hiên nhún vai, nhưng ngay lập tức một cơn đau thấu da thấu thịt ập tới, Trần Lẫm Cát ảm đạm nhìn cơ thể đầm đìa máu của Sở Nguyệt Hiên, thở dài:

- Ngươi hà tất phải cố chấp như vậy? Một người đã tu luyện thành thượng thần, vậy mà không cắt nổi tạp duyên hồng trần, cứ vậy an an ổn ổn ở Thần Giới đi, cớ gì phải chạy tới đây, để Thiên Đạo trách phạt ngươi?

Giọng điệu đầy trách móc nhưng Trần Lẫm Cát vẫn điều linh khí làm lánh tứng vết cắt liên tiếp hiện lên trên người Sở Nguyệt Hiên, dù sao đây cũng là đồ đệ của lão bạn già của y, sao có thể nói mặc kệ là mặc kệ được?

Sở Nguyệt Hiên thở hắt ra một hơi, đượm buồn nói:

- Ngài làm sao thấu hiểu được? Những ngày tháng cô tịch thần giới, ta đã chợt hiểu ra, không có y, sao ta sống nổi? Ta không cần làm một vị thần mãi mãi trường tồn, cho dù chỉ được sống một giây, nhưng được ở cạnh y, ta cũng rất vui.

Trần Lẫm Cát lại thở dài, nhẹ nhàng nói:

- Nhưng y cũng đâu còn là đồ đệ ngươi, người đó không phải đồ đệ ngươi nữa rồi. Ngươi yêu y như thế, chắc hẳn phải nhận ra chứ?

Sở Nguyệt Hiên im lặng, liếc mắt nhìn lão nhân trước mắt, ánh mắt xa xăm:

- Ta … không biết y đang ở đâu, vì vậy thứ ta cần trước mắt … - Dừng một chút vẻ mặt Sở Nguyệt Hiên có chút điên cuồng. – Ta cần thân xác của y, nếu người kia rời đi, y không phải cũng sẽ chết sao?

Vừa dứt lời lại thêm hàng loạt vết rách mọc ra trên cơ thể Sở Nguyệt Hiên, máu chảy xuống như suối, nhưng vết thương cứ bị cứa rồi lại lành, tốc độ lành lặn của hắn là hạng thượng thừa, nhưng những vết thương này là do Thiên Đạo đang trách phạt hắn, không thể tránh khỏi, cũng chẳng thể chữa lành bằng năng lực của mình, nên hắn mới phải tới đây nương nhờ Trần Lẫm Cát.

Chu

Lời tác giả: Coi như hôm nay ad tặng kèm double chương nhé ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.