Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 34: Chương 34: Nơi y thuộc về




Hứa Chí Quân rời Thanh Thúy lâu, nhưng hắn không ngay lập tức ra khỏi Ngọc Hồi thành..

Hắn mang một cái mặt nạ biến dạng khuôn mặt, vờ như là một người bình thường lảng đảng khắp con phố.

Đi đến đâu hắn cũng nghe người ta đàm luận về trận đấu giữa hắn và Thẩm Huyền Vũ.

Người ta nói hắn đã thua nhục nhã như thế nào, Thanh Tông phái lần này đẹp mặt ra sao?

Từng câu, từng chữ như vết dao cứa sâu vào hắn.

Không phải tất cả đều cho rằng hắn sẽ chiến thắng sao?

Hắn sắp cảm thấy không xong rồi, hắn dừng chân ở Thanh Bách lâu, nhảy lên mái nhà, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại khi đêm xuống, cố gắng điều tức dòng hắc huyết không ngừng chảy khắp linh mạch đan điền của hắn, như muốn gặm nhấm cả con người và nhân cách này.

Cái tâm ma khốn kiếp kia không ngừng gào thét vào trong đầu hắn: Ngươi mới là người mạnh nhất! Ngươi phải thắng! Ngươi phải giành ngôi vô địch!

Hứa Chí Quân ôm đầu, cơn đau từ tâm ma như muôn vàn con kiến cắn xé thân thể hắn, gặm nhấm từng chút, từng chút một.

Đúng lúc này một tiếng cười ngạo nghễ như phá lên”

- Há há há, Hứa Chí Quân hôm nay thua hay, bản thiếu gia cảm thấy sau này hắn chẳng thể vểnh đuôi chó của mình lên nữa rồi!

- Phải, Liễu thiếu nói rất đúng, tiểu tử họ Thẩm kia đã hạ Hứa Chí Quân đi rồi. Lần này ngôi vị quán quân chẳng thể đi đâu ngoài lọt vao tay Liễu thiếu hết. – Mộy giọng nói tràn đầy xu nịnh của Tần Cảnh Dạ như lốc xoáy rói vào tai Hứa Chí Quân.

Liễu Hạo Hiên được vuốt lông mà cười ha hả, đập bàn một cái:

- Cái đó thì ngươi nói sai rồi Tần thiếu, một tên không thắng nổi người kém mình một tiểu cảnh giới, thì không đáng bàn để nói chuyện với – Khực, Liễu Hạo Hiên chưa kịp nói hết câu, tắt hơi thở, không kịp cảm thấy cơn đau đến từ cổ.

Tần Cảnh Dạ ngồi ngay bên cạnh Liễu Hạo Hiên hoảng sợ đến ngã bật ra sau khi thấy một thanh trường đao từ trên mái nhà đâm xuống xuyên qua cổ của Liễu Hạo Hiên.

Thanh trường đao nhuộm máu của Liễu Hạo Hiên, tỏa ra một hắc khi phi thường đáng sợ.

- Cái … Cái …- Tần Cảnh Dợ kinh hãi tới mức không thốt nổi lên lời, ngay sau khoảnh khắc đó đã thấy Hứa Chí Quân xuất hiện trong phòng.

Lúc này hắn đã hoàn toàn đọa ma, đôi mắt đỏ rực lẫn đen sạm, từ trên người nổi đây gân đen, tựa như ngạ quỷ bước ra từ địa ngục.

Sau khi kết liễu Tần Cảnh Dạ, Hứa Chí Quân lao thật nhanh về phía Bích Tịch lâu.

Hắn cảm thấy một luồng linh lực dồi dào đang phun trào trong cơ thể.

Lần này hắn sẽ không thua, sẽ không thua nữa! Thẩm Huyền Vũ sẽ phải quỳ xuống cầu xin hắn.

Hứa Chí Quân điên cuồng nghĩ, hoàn toàn không biết rằng thứ đang chảy trong người hắn không phải là linh lực nữa rồi.

Thẩm Huyền Vũ nằm giữa hậu viên Bích Tịch lâu, bạch y nhuộm máu, khuôn mặt nhưc hết lặng.

Mặc kệ ma khí đang dần tới gần mình.

Hứa Chí Quân nở nụ cươi điên dại khi nhìn thấy người năm trên đất, quyết muốn phanh thây tên khốn này thành trăm mảnh, ngay khi hắn định vung đao lên thì bị một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai.

- Ngươi muốn làm gì thiếu chủ? – Âm thanh như rắn rết bò ra từ tử huyệt, khơi dậy từng cảm giác sợ hãi trong lòng Hứa Chí Quân.

Ngay lập tức hắn cảm thấy mình đang bị bóp chết từng chút một, chỉ bởi cái nhìn của hắc y nhân đứng bên cạnh.

Một giọng nói yểu điệu vang lên:

- Ngụy hộ pháp, ngài có thể dùng hắn làm thi ma mà, một thi ma có căn cốt tốt, quá lời. – Đấy là Vu Lệ Cơ, nàng ta đang ngả mình trên cành cây, lúc này bức mạng che mặt đã được vén lên, hé lộ bên trong là một khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều, cho đến khi người ta nhìn thấy một vết sẹo trên má phải nàng.

Hắc y nhân không thèm để ý Vu Lệ Cơ, một tay bóp nát cổ Hứa Chí Quân, lúc này y mới lạnh lùng quay sang nhìn mĩ nữ trên cây:

- Hắn vừa có ý định giết thiếu chủ, ta không bao giờ thu những con chó như vậy.

Thẩm Huyền Vũ bây giờ mới ngồi dậy, lạnh nhạt liếc qua hai người trước mặt. Hắc y nhân mìm cười khẽ cúi người:

- Thiếu chủ, thứ lỗi cho Ngụy Lăng Chiêu ta đến trễ.

- Các ngươi là ai? Ai là thiếu chủ của các ngươi? – Vừa nói Thẩm Huyền Vũ vừa đứng lên, ánh mắt vô thần bước qua Ngụy Lăng Chiêu.

Hừ, những người này là ai cũng không quan trọng, điều quan trọng với y bây giờ là phải đi tìm sư tôn chuộc lỗi.

Ngụy Lăng Chiêu vẫn giữ vẻ mặt bí hiểm:

- Thiếu chủ không muốn biết cha mẹ mình là ai sao? Nơi mà ngài nên thuộc về ấy.

Thẩm Huyền Vũ nghe đến đây thoáng khựng lại, bờ môi trắng bệch nhếch nhếch lên, ngoảnh một bên đầu:

- Họ là ai thì liên quan gì đến ta! Còn về nơi ta nên thuộc về… - Nói đến đây y dừng lại,chỉ có thể là sư tôn mà thôi.

Nói rồi Thẩm Huyền Vũ hóa thành một nguồn sáng trắng bay ra khỏi Bích Tịch lâu.

Vu Lệ Cơ nhìn vẻ mặt không ngờ của Ngụy Lăng Chiêu mà bật cười khanh khách:

- Xem kìa, thiếu chủ của chúng ta lại sa ngã giống như tôn chủ năm đó rồi!

Ngụy Lăng Chiêu cau mày, ánh mắt khó chịu nhìn nữ tử đang cười lăn lộn trên cây, y khẽ vung tay áo một cái liền biến mất khỏi hậu viên.

Vu Lệ Cơ cười thoải mái xong mới phát hiện Ngụy Lăng Chiêu đã đi mất, bĩu môi một cái rồi cũng hóa thành một làn khói đen biến mất.

Thẩm Huyền Vũ dành cả một đêm đi khắp nơi để tìm Tiêu Vũ, chỉ đáng tiếc không tìm được người cần tìm.

Sáng sớm y mệt mỏi trở về Bích Tích lâu thử vận may xem sư tôn đã trở về hay chưa.

Thẩm Huyền Vũ hoàn toàn lần này trở về liền đẩy mình ra đầu ngọn sóng.

Lúc này tin tức về cái chết đầy thê thảm của Liễu thiếu gia và Tần thiếu gia đã làn truyền khắp nơi.

Liễu gia, Tần gia giận dữ cử người lục đục tới Ngọc Hồi thành.

Còn tại Bích Tịch lâu.

Tình hình cũng căng thẳng theo một khía cạnh khác.

- Thẩm đạo hữu đây là đi đâu về? – Bùi quản gia trông thấy người đầy máu bước vào, nheo mi mói.

Thẩm Huyền Vũ im lặng, quan sát xung quanh phòng, từ những vẻ mặt lạnh tanh của Cố Thanh Hoan, nét sửng sốt của các đệ tử Bạch Phong phái, cơn giận dữ của mấy lão già kèm theo sự nghiêm nghị của huynh đệ họ Dương, hoàn toàn không có người đó.

- Lang thang. –Thẩm Huyền Vũ hờ hững trả lời.

Dương Hân Nghiên nhẹ nhàng đi tới, lấy từ trong giới chỉ ra một hòn ngọc tỏa sáng lấp lánh, nữ tử đưa viên ngọc tới trước mặt Thẩm Huyền Vũ khiến y nhíu mày hơi nghiêng người tránh, nhưng ngay khi y định tránh thì từ viên ngọc bốc ra một màu khói đen.

Dương Hân Nghiên mở to mắt ngạc nhiên.

Tần Thiên Dật tức giận quát tháo lên:

- Dương thủ đồ, ngươi làm cái gì vậy?

Dương Hân Nghiên ngẩng đầu,xoay người giơ viên ngọc sáng đang bị vẩn đen lên cho tất cả mọi người cùng xem, miệng giải thích:

- Đây là Ngọc Chiêu Ma, bảo vật cấp Thiên của Liêm Giản phái, nó giúp chúng ta biết được người nào đã, đang hoặc đang tiềm ẩn ma khí trong người.

Câu nói kia dứt lời khiến hai vị trưởng lão Tần gia như ngộ ra điều gì, bốn mắt căm phẫn nhìn Thẩm Huyền Vũ:

- Thật không ngờ Thẩm đạo hữu lại là hung thủ, ngươi phải trả giá với Tần gia!!!

Khúc Diệu tức giận chen vào:

- Hai lão già, có miệng không phải là để hàm ngôn, ngươi có bằng chứng gì mà bảo Liễu Hạo Hiên và Tần Cảnh Dạ là Thẩm sư đệ giết chứ?

Trưởng lão Tần gian đập tay xuống bàn, chỉ thẳng vào mặt Thẩm Huyền Vũ:

- Bằng chứng rõ rành rành như vậy. Dấu vết ma khí phát hiện ở hiện trường dẫn tới Bích Tích lâu. Thẩm Huyền Vũ vừa vặn lại dính ma khí trong người. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?

Bùi quản gia lúc này cũng lên tiếng:

- Nếu như nói Thẩm đạo hữu không phải hung thủ, thì y phải giải thích thế nào về việc ma khí trong người?

Khúc Diệu chết lặng, ánh mắt lo lắng đưa sang nhìn Thẩm Huyền Vũ. Tần Thiên Dật thì bực bội chỉ vào Ngọc Chiêu Ma:

- Tất nhiên là cái đồ này chỉ lung tung rồi.

Dương Hân Nghiên khó chịu lên tiếng:

- Ngọc Chiêu Ma là trấn lệnh của Liêm Giản Phái chúng ta, không có chuyện sai!

Dương Mặc Hàng đặt tay lên vai Dương Hân Nghiên, ý cho nàng kiềm chế. Dương Hân Nghiên cũng nhận ra mình thất thố, lui về sau một bước không nói gì nữa.

- Dương mỗ không biết Thẩm đạo hữu có đúng là hung thủ hay không, nhưng bây giờ y là kẻ đáng nghi nhất, đành phải mời Thẩm đạo hữu đi cùng Dương mỗ một chuyến.

Cố Thanh Hoan nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng cất lời:

- Người của Bạch Phong phái, muốn mang là mang đi sao?

Thẩm Huyền Vũ dường như đã mơ hồ đoán được điều gì đang diễn ra, hướng Cố Thanh Hoan lắc đầu, tình cảnh đang ở thế bất lợi với y, đại sư huynh nếu cố chấp giữ người, chỉ càng khiến Bạch Phong phái mang tiếng xấu, sư tôn … sẽ không vui.

Thẩm Huyền Vũ quay sang Dương Mặc Hàng, bình tĩnh nói:

- Ta đi với thành chủ.

Cố Thanh Hoan cau mày, Khúc Diệu cũng vô cùng sốt sắng nhưng không thể nói gì, Tần Thiên Dật toan muốn đi tới ngăn lại nhưng bị Bạc Cẩn Du nắm chặt tay.

Hàn Duẫn Kì đỏ mắt như sắp khóc:

- Mau … mau đi tìm Tiêu phong chủ. Phong chủ nhất định sẽ cứu được Thẩm sư huynh.

Thẩm Huyền Vũ bị Dương Mặc Hàng dẫn đi, đám người theo đuôi sau cũng đi theo.

Cố Thanh Hoan ngay lập tức đi viết thư cấp tốc gửi về Bạch Phong phái, một đường giao cho Khúc Diệu đi tìm Tiêu Vũ.

Lúc này vụ thảm án đã làm xôn xao cả Ngọc Hồi thành, người từ các gia tộc cũng đã tới thành vào tối ngày hôm đó, xem ra đã ra hết sức lực và tốc độ.

Trần Trung Lạc khi nghe hoàn toàn đã đoán ra được hung thủ, cảm giác không xong rồi thì nghe đệ tử thông báo đã tìm ra được người tình nghi.

Tin tức Thẩm Huyền Vũ từ tình nghi thành hung thủ được tung ra, ngay lập tức tạo ra một dư chấn lên.

Đi kèm với việc Tiêu phong chủ đột ngột biến mất, càng cảm thấy điều này đáng nghi.

Người ta đặt ra một hiềm nghi: Phải chăng Tiêu Vân biết đồ đệ mình đọa ma nên đã trục xuất Thẩm Huyền Vũ, vì vậy mà y lên cơn điên giết người, làm cho Tiêu Vân cảm thấy quá mất mặt mà bỏ đi luôn!

Bấy giờ Thẩm Huyền Vũ đang được tạm giam giữ trong Nhục Cốt lao, chờ ngày xét xử, dường như tội lỗi kia đã được ấn định lên đầu y.

Thẩm Huyền Vũ vẫn một thân huyết phục, nếu muốn y cũng có thể làm sạch chúng, nhưng y cảm thấy bây giờ mình toàn thân vô lực.

Ánh mắt vẫn nhen nhóm nhìn về phía cửa ngục, mong mỏi cánh cửa mở ra, bóng người tôn quý ấy xuất hiện và giải thoát y.

- Thiếu chủ sao cứ phải trông chờ như vậy, trong khu vực Ngọc Hồi thành này không hề có ai có tu vi Hóa Thần cả, sư tôn của ngài đã rời khỏi Ngọc Hồi thành rồi.

Một giọng nói vang lên, Thẩm Huyền Vũ quay sang bên đã thấy Ngụy Lăng Chiêu ngồi bên cạnh từ bao giờ.

- Y đã đi đâu?

- Ta không biết, nhưng nếu là ta. Đồ đệ bấy lâu chăm sóc bỗng dưng có ý đồ đê tiện như vậy … thì ta chỉ muốn xem như không có độ đệ ấy thôi. – Ngụy Lăng Chiêu mỉm cười.

Thẩm Huyền Vũ nghe vậy cũng bật cười.

Ngụy Lăng Chiêu đứng dậy, đưa tay muốn đỡ Thẩm Huyền Vũ, miệng nhiệt tình:

- Mau đi về nơi thiếu chủ thuộc về thôi!

Thẩm Huyền Vũ không đưa tay đáp trả, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa ngục:

- Ta muốn chờ y.

Lời tác giả: Chán quá, phải nghỉ hết tháng hai, ad nhớ trường nhớ lớp nhớ thầy cô quá trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.