Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 22: Chương 22: Y không biết ta là vì y mà thấy bất bình




Tại một gian phòng trang hoàng lộng lẫy trên Thanh Bách lâu.

Vu Lệ Cơ yểu điệu quỳ gối trên sàn, ánh mắt nhìn về nam nhân mặc hắc y đang ngồi thong thả uống rượu trên thiết án.

- Ngụy hộ pháp, ngài xem xét việc này như thế nào?- Giọng nói nàng ta ma mị như ủ trong đó loại rượu đào hoa trứ danh.

Nam nhân mặc hắc y nọ mân mê chén sứ trên tay, ánh mắt thâm trầm nhìn về biển hoa đăng sáng rực trên trời qua cửa sổ, lạnh lùng nói:

- Ta cần phải kiểm chứng một chút.

Vu Lệ Cơ mỉm cười, ánh mắt xinh đẹp của nàng cũng ngước nhìn khung cảnh bên ngoài, nhẹ nhàng đáp:

- Đấu giá Phong Đỉnh hẳn là một cơ hội tốt.

*

*

Ba ngày sau.

Cách Dạ Minh hội càng gần thì càng có nhiều tu sĩ, con cháu thế gia lẫn tán tu tới Ngọc Hồi thành.

Ngày hôm nay, Bích Tịch lâu đã hoàn toàn kín phòng khi đoàn đệ tử từ Thanh Tông phái xuất hiện. Dẫn đầu là nhị đệ tử của chưởng môn- Hứa Chí Quân cùng hai vị sư đệ,sư muội của mình, còn lại là một vị bô lão và và một vị luyện đan sư có tiếng tới với mục đích bảo vệ đệ tử môn phái.

Tuy nói rằng mỗi môn phái đều được phép cử tới 5 vị đệ tử để thi đấu, nhưng cũng không phải môn phái hay thế gia nào cũng có thừa mứa đệ tử thiên phú tới mức phải tổ chức cả một buổi tuyển chọn ứng cử viên như Bạch Phong phái.

Như Thanh Tông phái kia, kể từ khi vị Thanh Hoa chân nhân Phi thăng cách đây ba trăm năm thì môn phái này đã dần dần xuống dốc, không xuất hiện nhân tài nữa, mãi cách đây ba mươi năm mới có một Hứa Chí Quân- nhi tử của chưởng môn môn phái ra đời với căn cốt thuộc hạng nhất phẩm.

Vì vậy, có thể mà nói Hứa Chí Quân này tựa như cọng rơm cuối cùng níu giữ một đệ nhất phái trên đường suy tàn.

Hứa Chí Quân sau khi thu dọn phòng ốc cùng một bị bô lão xuống lầu,vừa nhìn thấy đệ tự Bạch Phong phái đang ngồi trò chuyện ở tiền sảnh thì rất đoan trang mà đi tới.

Tiêu Vũ dựa vào nệm êm phía sau nhắm mắt tĩnh thần, ngồi bên cạnh là Thẩm Huyền Vũ đang ngoan ngoãn quạt cho hắn. Bên cạnh là Khúc Diệu ngồi trêu ghẹo Yến Tử bị nhốt trong lồng.

Tần Thiên Dật thì nằm bẹp trên giường chưa chịu dậy, Bạc Cẩn Du đang tu luyện trên phòng riêng, còn Hàn Duẫn Kì từ sớm đã ra phố mua dược liệu luyện đan.

Cố Thanh Hoan trông thấy nam tử đi tới tự nhiên đứng dậy chắp tay hành lễ:

- Trần trưởng lão, Hứa thủ đồ, hân hạnh.

- Hân hạnh. – Hứa Chí Quân một thân cao lớn, da sạm đen đầy vẻ tuấn khí búc người cũng thật lễ nghi đáp.

Vị trưởng lão họ Trần nhìn Cố Thanh Hoan một lát liền nhận diện đây chính là thủ đồ Bạch Phong phái, gật đầu một cái, đưa ánh mắt ra những người phía sau.

Một thiếu niên Kim đan trung kì, một thiếu niên Kim Đan hậu kì, và … một người không nhìn được tu vi.

Đây hẳn là Tiêu Phong chủ mà chưởng môn theo sẽ tham dự Dạ Minh hội lần này. Lão nhất định phải tạo mối quan hệ.

Vừa nghĩ vị lão nhân nọ bước qua Cố Thanh Hoan, cười híp mắt nói:

- Đây hẳn là Tiêu chân nhân, tiểu mỗ là Trần Trung Lạc- trưởng lão ở Thanh Tông phái.

Tiêu Vũ vẫn nhắm mắt, không có động tĩnh. Trần Trung Lạc nghệt mặt khó hiểu, tự nhủ có lẽ người này chưa nghe rõ, lặp lại câu vừa rồi.

Lần này đúng thật Tiêu Vũ mở mắt, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Trần Trung Lạc, ngay lập tức áp lực Hóa Thần bùng phát, Trần Trung Lạc khuỵn gối xuống đất, mặt đẫm mồ hôi.

Hứa Chí Quân không cảm nhận được gì sửng sốt:

- Trần trưởng lão! Trần trưởng lão!

Thẩm Huyền Vũ, Cố Thanh Hoan và cả Khúc Diệu ngạc nhiên nhìn Tiêu Vũ, họ đã nhận ra Tiêu Vũ vừa phóng thần lực ra, nhưng khiến ngạc nhiên hơn cả lại là chỉ phóng ra đối với trưởng lão Trần Trung Lạc. Rốt cuộc vị lão nhân này đã đắc tội gì với Tiêu phong chủ?

Trần Trung Lạc mặt trắng bệch không thể nâng nổi người dậy nhìn Tiêu Vũ trước mắt, lắp bắp ra chữ:

- Tiêu.. Tiêu phong chủ!

Hứa Chí Quân ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, có lẽ y cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nói:

- Tiêu phong chủ, nếu Trần trưởng lão có đắc tội gì với ngài thì Thanh Tông phái sẽ chịu trách nhiệm, xin ngài hãy nhượng bộ.

Trần Trung Lạc tưởng chừng như sắp không chịu nổi nữa thì áp lực kinh khủng vừa rồi biến mất, gã như thở hắt ra, vội bò lồm cồm ngồi dậy, sờ soạng thân thể xem có bị đứt lìa chỗ nào không.

Tiêu Vũ lạnh nhạt nói:

- Yên tâm, vừa rồi ta chỉ mới dùng bốn phần lực. Chứ ngươi nghĩ xem, dưới áp lực của Hóa Thần mà ngươi vẫn khỏe dơ như vậy sao?

Trần Trung Lạc thở phào, nếu như đúng thật là toàn lực Hóa Thần thì với tu vi Xuất Khiếu của lão có lẽ đã sớm thất khiếu chết lâu rồi. Vừa qua cơn nguy hiểm, Trần Trung Lạc cũng không thể nào nhịn nổi cục tức này, giọng điệu vẫn còn vướng run rẩy nói:

- Tiêu chân nhân, rốt cuộc tiểu mỗ đã làm gì mà ngài lại không phân thị phi như vậy? Trần trưởng lão ta dù sao cũng là trưởng bối ở Thanh Tông phái!

Tiêu Vũ cười nhẹ, đứng dậy, phủi phủi kiện y một cái, tay kia cầm lấy ngọc phiến từ tay Thẩm Huyền Vũ, lạnh lùng nhìn Trần Trung Lạc khiến chút hồn phách vừa trở về với lão lại lạc mất lên mây.

- Ngươi tự về phòng ngẫm xem đã đắc tội gì với ta. Còn về Thanh Tông phái, ta chắc chắn sẽ bồi thường. Xem nào, một vạn linh thạch có lẽ đã đủ với một trưởng lão như ngươi.

Câu nói kia vừa dứt khiến Trần Trung Lạc tức giận đỏ cả mặt, Hứa Chí Quân thì hoài nghi nhìn Trần Trung Lạc.

Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu thì giật giật khóe miệng, không nhịn được cảm thán: Đại phú hào có khác, chửi thật hay!!!

Thẩm Huyền Vũ thấy Tiêu Vũ có ý định rời đi cũng chạy theo, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Tiêu Vũ một đường rời khỏi Bích Tịch lâu, trong lòng thực sự vừa chột dạ vừa hả dạ ( -_-???).

Lão hồ ly vừa rồi là Trần Trung Lạc, vừa nghe Cố Thanh Hoan nhắc tới là hắn đã nhận ra được lão ta là ai. Trần Trung Lạc là một kẻ đê tiện được xây dựng cho xuất hiện năm năm sau, khi tu sĩ khắp tu chân giới tiến tới một bí cảnh kì lạ được mở ra gần biên giới ma tộc và nhân tốc, không ngoại lệ Thẩm Huyền Vũ. Và đây cũng chính là thời điểm thân phận của y bị bại lộ. Ngoài sự phát hiện ban đầu của Tiêu Vân, thì một nguyên nhân khác chính là lão già Trần Trung Lạc này. Bởi lúc đầu Tiêu Vân cũng không có ý định sẽ tiết lộ điều này ra ngoài, dù y được thiết kế như là một kẻ tương đối rối loạn nhân cách, tâm ngoan thủ lạt, nhưng những việc ảnh hưởng tới danh dự của môn phái thì cũng sẽ không suy xét như vậy. Nhưng lão già này, lão già đáng ghét này đã nghe lỏm được thông tin đó. Chuyện tiếp theo thì ai cũng biết, Thẩm Huyền Vũ trước khi bị phán án tử hình thì bị nhốt vào Nhục Cốt lao, dưới dự tra tấn của Trần Trung Lạc.

Cứ nhớ lại những dòng chữ vô tri miêu tả cảnh tàn khốc ấy, đoạn tình tiết đã biến một thiếu niên chính trực một lòng tiến về phía trước trở thành một kẻ lãnh huyết vô tình ấy, Tiêu Vũ lại không nhịn được run rẩy.

Bởi con người trên giấy kia giờ đây đứng trước mặt hắn, mỉm cười tỏa nắng với hắn, đây không phải là nhân vật ảo nữa!!!

Thẩm Huyền Vũ đuổi kịp Tiêu Vũ, bâng quơ nói:

- Lão già đó rốt cuộc đã chọc giận gì sư tôn vậy?

Tiêu Vũ dựng bước, ngẩng đầu nhìn nam tử đẹp mã trước mặt, lầm bẩm:

- Ngươi hỏi làm gì? Có phải ngươi thất ta rất vô lý không? – Chính vì hắn không có lí do gì để hành tên Trần Trung Lạc kia nên mới phải úp úp mở mở như vậy, để cho lão già kia tự ngồi mà suy xét!

Nhưng như vậy có hơi phản cảm quá không? Dù sao “Tiêu Vân” hắn cũng là một vị chân nhân cao lãnh, đột nhiên biểu hiện một mặt ỷ mạnh hiếp yếu như vậy? Nam chính tam quan chính trực chắc chắn sẽ thấy phản cảm!

Thẩm Huyền Vũ vừa nghe xong mắt hơi mở to hơn, lắc lắc đầu một cách ngoan ngoãn:

- Không hề, đồ nhi tin lão già kia chắc chắn đã làm gì mới chọc giận sư tôn như vậy, nếu có thể đồ nhi cũng muốn dạy dỗ lão một trận!

Nghe được vậy Tiêu Vũ không nhịn được cong cong khóe mắt, vươn tay xoa đầu nam thiếu niên.

Thực ra Thẩm Huyền Vũ còn một điều chưa nói, y thực lòng cảm thấy sư tôn hôm nay biểu hiện “xù lông” thật khả ái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.