Không phải y chưa từng hoài nghi lý do cô trở nên khác thường, nhưng cũng chính vì từng hoài nghi nên lúc này mới không muốn suy nghĩ thêm về lựa chọn của cô khi đó.
Cô vẫn rất thông minh, chưa bao giờ khiến mình rơi vào hiểm cảnh.
Trước mặt y, vì bảo vệ tính mạng, luôn nhún nhường nịnh nọt, miệng ngọt ngào như mật để lấy lòng y. Vậy trước mặt Thẩm Ngạn Chi thì sao?
Vì khoảnh khắc suy tư này, đầu ngọn bút lông quét qua làm lan một vết mực đen sì trên giấy trắng, trông rất chói mắt.
Bất chợt, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia lại hiện lên vẻ ôn hòa khác thường, Lâm Nghiêu nhìn ánh mắt ấy mà lưng bất giác lạnh toát.
Không đợi hắn lên tiếng, Sở Thừa Tắc đã ung dung nói một câu: “Bo bo giữ mình cũng không sai.”
Lâm Nghiêu không biết tại sao y lại đột nhiên nói ra câu này nhưng dưới ánh mắt ôn hòa mà vô cùng áp lực của y, hắn vội gật đầu đồng ý. “Không sai, không sai.”
Sở Thừa Tắc chậm rãi nói: “Sai là ở kẻ không biết thời thế.”
Câu này Lâm Nghiêu càng không hiểu, có điều thấy ánh mắt Sở Thừa Tắc quét qua, hắn ại vội vã gật đầu lia lịa. “Đúng đúng, không biết thời thế là đáng chết.”
——
Từ sau khi từ chối Thẩm Ngạn Chi vào buổi sáng, cho đến trưa hắn cũng không xuất hiện. Tần Tranh rất hài lòng với sự bình yên này. Cô còn tưởng Thẩm Ngạn Chi là người có da mặt mỏng, tuân thủ lễ nghi, bị những lời của cô kích thích nên không đến nữa, ai dè là do cô quá ngây thơ.
Vừa đến trưa, một đám thị nữ lại bưng sơn hào hải vị đến, bày kín chiếc bàn bát tiên trong phòng Tần Tranh.
Tần Tranh khẽ cau mày, còn chưa hiểu rõ tình hình thì Lâm Chiêu – nghe động tĩnh bên này nên chạy đến – đã bị hai tên thị vệ khống chế.
“Các ngươi làm gì vậy?” Lâm Chiêu là người nóng nảy, nếu không vì trên người còn có thương tích thì e là đã ra tay với hai tên thị vệ kia rồi.
“Đại nhân muốn dùng bữa ở đây, làm phiền cô nương tránh mặt trong chốc lát. ” Thị vệ đáp lại với khuôn mặt không biểu cảm.
Tần Tranh lập tức nói: “Thả muội ấy ra. Muội ấy sẽ cùng dùng cơm với ta.”
Mắt phải đột nhiên nháy lia lịa, Tần Tranh bỗng có một dự cảm không lành.
Hai tên thị vệ vẫn không buông ra. Lúc Lâm Chiêu giãy giụa, một tên thị vệ còn bấm vào vết thương vai bả vai nàng ta làm Lâm Chiêu đau đến tái mặt. Tuy nhiên nàng ta không chịu thua, giơ chân lên dùng đầu gối đạp vào bụng hắn một cái.
Tên thị vệ kia đau đến mức cong người lại, lực trên tay giảm đi làm Lâm Chiêu giãy ra được.
Lâm Chiêu thù dai, còn muốn đạp cho tên thị vệ còn lại một cái nhưng bị hắn chặn lại.
Những tên thị vệ đằng sau đồng loạt rút đao ra, chỉa vào Lâm Chiêu.
Tần Tranh thấy tình hình không ổn bèn gạt đám thị vệ ra, chắn trước mặt Lâm Chiêu. “Các ngươi muốn bắt muội ấy thì cũng bắt ta luôn đi.”
“Lui ra đi.”
Một giọng nói lạnh lẽo từ ngoài cửa truyền đến.
Đám thị vệ thu đao lại, lui ra một bên.
Hôm nay Thẩm Ngạn Chi không mặc quan phục mà mặc chiếc áo đen bình thường, hoa văn bằng chỉ bạc in chìm thỉnh thoảng ánh lên trong nắng, hông hắn đeo ngọc bội song ngư. Tạo hình này làm giảm bớt vẻ lạnh lùng u ám, tăng thêm vẻ tươi trẻ sức sống.
Hắn cất bước đi vào, khi ánh mắt nhìn thấy Tần Tranh, có vui mừng, có lưu luyến, cũng có đau khổ và cố chấp ẩn giấu rất sâu.
Quả nhiên nàng ấy thích hợp với y phục màu trắng nhất. Lúc không cười, nàng lạnh lùng như một tiên nữ từ chín tầng trời cao lạc xuống nhân gian.
Lúc lướt mắt qua mái tóc Tần Tranh, để ý thấy cây trâm gỗ tối màu trên đó, khuôn mặt vốn đang cau có càng trở nên u ám. “Hôm qua ai là người mang trâm đến?”
Một thị nữ lạ mặt sợ đến mức chân mềm ra, quỳ phịch xuống đất, run rẩy đáp: “Là.. là nô tỳ.”
Thẩm Ngạn Chi không hề nhìn thị nữ kia, ra lệnh: “Lôi xuống, chém.”
Thị nữ kinh hoàng tới mức liên tục xin tha. “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”
Không ai quan tâm tới nàng ta. Hai tên thị vệ bước tới, dùng khăn nhét vào miệng thị nữ đó, kéo nàng ta ra ngoài.
Tần Tranh do dự một chút rồi vẫn lên tiếng ngăn cản. “Dừng tay!”
Trước kia khi đọc sách, Tần Tranh rất bực bội trước tình tiết nam chính hoặc nam phụ dùng cách thức giết người để ép buộc nữ chính thế này, không ngờ khi xuyên qua mình lại gặp phải.
Cô ghét nhất là cảnh mấy vai chính yêu nhau, tâm trạng không tốt là lại chém giết người hầu.
Nếu Tần Tranh là một người cổ đại chân chính, có lẽ sẽ không cảm thấy gì nhưng cô là một người hiện đại, cái tên phản diện điên cuồng này vì mình mà tự dưng muốn giết thị nữ đêm qua đến đưa trâm, cô không thể nào thờ ơ đứng nhìn được.
Thậm chí cô còn muốn mổ sọ hắn ra xem đầu óc tên phản diện này được cấu tạo thế nào mà hễ tí là muốn giết người.
Thẩm Ngạn Chi nhìn Tần Tranh, ánh mắt quả quyết. “Nàng không thích thứ ả ta đưa đến, vậy giữ ả lại có tác dụng gì?”