Sở Thừa Tắc khẽ nhướng mày. “Nói tới việc trêu ong gọi bướm, không có ai tặng ta trâm ngọc, cũng không có ai tặng ta sách truyện, chó mèo…”
Giọng y sâu xa, mang theo chút lạnh lẽo.
Tần Tranh không ngờ y lại tính sổ lúc này nên không thể diễn tiếp vai lưu manh được nữa, ngượng ngùng thu tay về. “Thiếp có nhận lấy đâu.”
Sở Thừa Tắc: “Ta cũng không nhận.”
Tần Tranh: “…”
Nhìn khuôn mặt thanh tao xuất trần này, không biết tại sao Tần Tranh có một dự cảm là sau này mình sẽ cãi không lại y.
Cô ho khan một tiếng. “Vậy chuyện này cho qua ở đây.”
Mắt lướt qua chiếc áo đã được vá, cô lại không nhịn được, hỏi: “Sao chàng lại biết vá áo?”
Cả cái Đông Cung to lớn, lẽ nào thiếu người may vá sao?
Sở Thừa Tắc không trả lời trực tiếp câu hỏi này. “Giữa chúng ta, tốt nhất là phải có một người biết may vá.”
Tần Tranh nhìn mấy đường may hình con rết của mình, đột nhiên cảm thấy y nói câu này như muốn đá xéo cô. Lòng đang hơi hậm hực nhưng cô đột nhiên nhớ ra, chẳng phải y không được sao?
Nghe nói những người khiếm khuyết ở phương diện đó đều có những sở thích quái lạ, Đông Phương Bất Bại chẳng phải cũng thế sao? Nói không chừng xe chỉ luồn kim là việc mà y len lén học trước kia.
Y không chịu trả lời trực tiếp vấn đề này thì cũng có thể hiểu được.
Sở Thừa Tắc cứ thế nhìn thê tử của mình lúc thì tức anh ách như con cá nóc, lúc thì như bừng tỉnh thông suốt, không biết trong cái đầu tinh quái kia đang nghĩ gì.
Y nói: “Khuya rồi, đi nghỉ thôi.”
Nhưng Tần Tranh lại hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi. “Tướng công, vậy chàng có biết thêu hoa không?”
Sở Thừa Tắc: “…Không biết.”
May quần vá áo thì y học được trong mười mấy năm sống khổ hạnh trong chùa ở kiếp trước, chứ có ai thêu hoa trên áo cà sa đâu.
Tần Tranh hơi thất vọng. “Thế à.”
Sau khi tắt đèn lên giường nằm, Tần Tranh vốn không cảm thấy y biết may vá thì có gì ghê gớm, nhưng nghĩ lại cảnh y giúp mình búi tóc, rồi biết may vá, sao càng nghĩ càng cảm thấy họ giống như hoạn quan và phi tử trong tiểu thuyết hoạn quan thế nhỉ. Môi cô không kìm chế được, bèn cong lên cười.
Cô đang cười ngây ngốc thì Sở Thừa Tắc – vốn đang nằm ngửa – bất ngờ quay nghiêng lại, một tay chống lên đầu, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt hơi dữ.
Nụ cười trên mặt Tần Tranh cứng lại, vội vàng che giấu nó, cô hỏi: “Tướng công, sao thế?”
Sở Thừa Tắc nhìn cô, nói với vẻ bất đắc dĩ. “Đừng có nói với người khác ta biết may vá đó.”
Đương nhiên Tần Tranh sẽ không nói lung tung. Cô thầm nghĩ y đã hiểu lầm lý do khiến cô cười tủm tỉm nãy giờ, một bàn tay cô lần mò tìm đến lòng bàn tay y, khẽ cào vài cái, đôi mắt chứa cả bầu trời sao kia mang theo nụ cười. “Thiếp sẽ không nói với người khác đâu, đây là bí mật giữ hai chúng ta thôi.”
Sở Thừa Tắc bị nụ cười lấy làm thất thần giây lát, một lát sau mới nói: “Ngủ đi.”
Lúc quay người ra ngoài, tấm lưng của y trở nên cứng đờ, bàn tay bị ngón tay của cô cào cào bỗng nắm chặt lại.
——
Ngày hôm sau, Lư thẩm thấy lúc hai người họ dùng cơm, Tần Tranh vô cùng tự nhiên gắp phần thịt mỡ cho vào chén Sở Thừa Tắc, bà thầm nghĩ như thế là không sao rồi, nỗi lo lắng cả một đêm cũng tan biến.
Ăn cơm xong, Tần Tranh sang bãi thu hoạch làm ngói, Sở Thừa Tắc thì đi luyện binh.
Chiều hôm qua, y đã bảo người của các trại dọn dẹp bãi đất bằng ở ngoài trại làm nơi luyện binh.
Sau khi sắp xếp xong danh sách đội ngũ, hôm nay họ phải chia người thành nhóm, Sở Thừa Tắc đoán trước là sẽ có những thủ lĩnh khác gây sự. Bởi vì trộn người của các sơn trại lại với nhau, rõ ràng là đã tước đi quyền hiệu triệu của họ.
Nhưng y còn chưa ra ngoài thì đã có người của Kỳ Vân Trại vội vội vàng vàng đến báo là có thuộc hạ của một thủ lĩnh không phục cách sắp xếp đội ngũ như vậy, muốn được xếp chung với huynh đệ của mình, thậm chí còn đả thương cả Vương Bưu.
“Tên to con đó rất mạnh, vết thương trên hông của trại chủ còn chưa lành, e là không phải đối thủ của hắn.” Sắc mặt của người đến báo tin trông cực kỳ lo lắng.
Hơn nữa trước mắt, ngoài mặt Lâm Nghiêu chính là thủ lĩnh, nếu Lâm Nghiêu mà bại trận thì vt sẽ mất đi uy tín.
Sở Thừa Tắc bước ra ngoài. “Theo ta đi xem sao.”
Người đến báo tin phải chạy lúp xúp mới theo kịp y. “Nếu quân sư đối đầu với tên to con đó thì nhất định phải cẩn thận, tiểu nhân nghe nói tên đó biết công phu Thiếu Lâm, trời sinh lại có sức mạnh ghê gớm nên cực kỳ khó đối phó.”
Sở Thừa Tắc nghe đến hai chữ Thiếu Lâm thì mắt hơi tối lại.
Đến bãi luyện binh, người của các trại đều ở đó. Bãi luyện binh mới được dọn ngày hôm qua nên vẫn còn mùi đất mới, mấy người của Kỳ Vân Trại nằm ngốn ngang dưới đất, phần áo trước mặt Vương Bưu còn dính máu vừa nôn ra, được người trong trại dìu sang nằm một bên.
Lâm Nghiêu đang giằng co với người của trại đó, sắc mặt cực kỳ khó coi. “Hôm nay Mã trại chủ muốn khăng khăng phá hỏng quy định sao?”
Sau lưng hắn, mười mấy người của Kỳ Vân Trại đang giương nỏ sẵn sàng. Cũng vì kiêng kỵ cung nỏ trên tay họ mà trại bên kia mới không dám làm càn.
Thủ lĩnh bên kia cười lạnh. “Kỳ Vân Trại các người xưng là muốn dựng cờ đoạt thiên hạ nhưng lại không một người nào có năng lực, cứ thế giao các huynh đệ cho các người, đương gia như ta làm sao yên tâm được? Lâm đại đương gia, chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi để các huynh đệ dưới tay ta tự làm thành một đội, tiếp thục chịu sự quản lý của ta. Người của Mã tôi cũng sẽ là người của Lâm đại đương gia đây.”
Bên cạnh hắn là một người đàn ông lực lưỡng cao hơn chín thước, rắn chắc như một khối đồng. Hình thể của Vương Bưu đã xem là tráng kiện nhưng so với hắn thì không thấm vào đâu. Sau khi Mã trại chủ lên tiếng, hắn bèn hừ lạnh một cái, những thớ thịt trên người cũng rung rinh theo, còn lướt nhìn một lượt quanh bãi luyện binh. “Còn có ai dám lên đấu với ta?”
Mắt hắn lướt qua Lâm Nghiêu, nhìn thẳng vào. “Ngươi là đại đương gia của Kỳ Vân Trại, ngươi có dám đấu với ta không?”
Người bên cạnh Lâm Nghiêu lập tức quát lớn: “To gan! Dám vô lễ với trại chủ!”
Tên to con kia quăng chiếc búa đinh trên vai mình xuống đất, lớn tiếng nói với Lâm Nghiêu. “Nhào vô!”
Chiếc búa đinh hơn trăm cân (hơn 50kg) đập xuống đất, mặt đất cũng chấn động.
Lâm Nghiêu rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu là trước kia, hắn đấu một trận thua rồi thì thôi, nhưng bây giờ hắn còn bị thương, lại có người của các sơn trại khác nhìn vào, nếu hắn đã thi đấu thì chỉ được thắng, không được thua.
Trong lúc không khí đang căng thẳng, những người của Kỳ Vân Trại đứng ngoài la lớn lên như nhìn thấy cứu tinh. “Quân sư đến rồi! Quân sư đến rồi!”
Những người vây xem tự động nhường thành lối đi, mấy người Kỳ Vân Trại theo sau Sở Thừa Tắc đi vào giữa vòng tròn.
Lâm Nghiêu đưa mắt nhìn Sở Thừa Tắc, hơi khó xử. “Quân sư.”
Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu, quay đầu sang nhìn tên to con kia một cái. “Ta đấu với ngươi.”
Hôm nay y mặc chiếc áo kiểu nho sinh, tư thế chắp tay sau lưng khiến thân hình nhìn càng thanh mảnh, nói y là một công tử nhà phú quý thì còn tin được, còn nếu nói y có thể đấu với một người có vóc dáng cao to gấp ba lần thì chắc chắn là tự tìm đường chết.
Bãi luyện binh lập tức trở nên xôn xao.