“A, che chở phu quân quá nhỉ.” Giọng nói bỡn cợt lại vang lên.
Lần này Tần Tranh đã nhìn rõ. Nói chuyện là một người đàn ông mặc áo ngắn, bắp thịt rắn chắc ẩn dưới lớp áo ấy, trông tràn ngập vẻ nam tính mạnh mẽ. Trên khuôn mặt rám nắng có một vết sẹo dài chừng một tấc, đôi mắt đen sáng ngời ánh lên vẻ hoang dã, trông hắn hệt như một con báo.
Không biết tại sao, nhìn thấy người đàn ông này, Tần Tranh bỗng nhớ đến tiểu cô nương lúc nãy gặp ở trên thuyền thủy tặc.
Nhìn kỹ lại, hai người họ cũng có vài phần giống nhau, nhất là đôi mắt.
Lúc nãy gã đàn ông râu quai nón gọi hắn là đại ca, hẳn đây chính là thủ lĩnh của bọn chúng.
Mà đại tiểu thư bọn hắn nói, có khi nào là tiểu cô nương gặp lúc nãy không?
Người đàn ông kia thấy Tần Tranh cứ nhìn mình chằm chằm bèn cười đùa bỡn. “Tiểu nương tử, nam nhân của cô còn chưa chết mà đã nhìn ta không chớp mặt vậy à?”
Đám đàn ông trên thuyền đều cười ồ lên.
Giữa tiếng cười của chúng, Tần Tranh ưỡn thẳng lưng, nói với giọng đĩnh đạc. “Hảo hán hiểu lầm rồi, chẳng qua là tôi nhớ lại khi nãy trên thuyền thủy tặc gặp được một tiểu cô nương trông khá giống ngài mà thôi.”
Vừa nói xong, cả mặt sông lập tức trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông mặc áo ngắn lập tức thu vẻ bỡn cợt vừa rồi lại, trở nên nghiêm túc hẳn. “Cô nói rõ xem người kia có gì đặc biệt không?”
Tần Tranh biết mình đã đoán đúng nên âm thầm thở phào một hơi, nói: “Cô nương kia chừng mười bốn mười lăm tuổi, làn da hơi ngăm đen, mặc bộ quần áo màu đỏ sậm.”
Gã râu quai nón vui mừng bảo: “Đó chính là đại tiểu thư.”
Người mặc áo ngắn cũng có vẻ vui mừng nhưng không thể hiện rõ. Hắn hỏi tiếp: “Con bé bị nhốt ở đâu trên thuyền?”
Tần Tranh thành thật trả lời: “Trong một cái lồng sắt trên boong thuyền. Lúc đó tay chân cô ấy đều bị xích lại. Cô ấy cầu xin tôi cứu cô ấy nhưng tôi và tướng công đều khó giữ được tính mạng nên chỉ ném chìa khóa vào lồng. Cô ấy nói lấy được chìa khóa là có thể tự chạy trốn được.”
Nghe đến đây, ánh mắt của người đàn ông kia cũng thay đổi. Hắn nói: “Nếu vì giữ tính mạng mà cô bịa ra chuyện này thì ông đây không phải loại lương thiện gì đâu đấy!”
Tần Tranh nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp: “Từng lời tôi nói đều là sự thật. Nếu ngài không tin, tìm được cô nương kia thì có thể hỏi cô ấy.”
Người đàn ông thấy cô không giống nói dối bèn nói với gã râu quai nón. “Bưu Tử, chèo thuyền, đưa họ theo.”
Gã râu quai nón nhặt cây sào trúc lên, quơ vào vòng lớn trên mặt nước, chiếc thuyền của Tần Tranh bèn đổi hướng.
Tần Tranh che chở thái tử, ngồi ở đuôi thuyền. Lúc nãy nhìn cô có vẻ trấn tĩnh thế thôi chứ thật ra sau lưng mồ hôi lạnh đã ướt cả áo.
Lúc này bình tĩnh lại, cô thử đếm sơ qua số người của đối phương. Họ có tổng cộng sáu chiếc thuyền, mỗi chiếc có bảy tám trai tráng chen nhau, ít nhất cũng phải ba bốn chục người, hình như là đang đi tìm bọn thủy tặc kia để báo thù.
Bất luận họ đánh nhau với bọn thủy tặc thắng hay thua, cô và thái tử đi theo họ đều rất nguy hiểm.
Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Tần Tranh mím môi, thử sờ lên trán thái tử, phát hiện vẫn nóng kinh người nên tiếp tục vắt khăn hạ nhiệt cho y.
Gã râu quai nón chèo thuyền thấy thế bèn trêu ghẹo. “Tiểu nương tử, đại ca nhà ta nhìn cũng không thua kém gì tên mặt trắng này đâu. Ta thấy hắn sắp không sống nổi nữa, hay cô tái giá, làm áp trại phu nhân của đại ca ta cho rồi!”
Tần Tranh coi như không nghe thấy.
Trên chiếc thuyền đằng trước bỗng vang lên tiếng của người đàn ông mặc áo ngắn. “Bưu Tử, lại ngứa da rồi phải không?”
Gã râu quai nón cười gượng vài tiếng, đáp: “Đại ca, đệ đang suốt rột thay huynh đó thôi, nên mới muốn giúp huynh tìm một áp trại phu nhân á.”
Người mặc áo ngắn liếc hắn một cái. “Đừng có làm ta mất mặt. Nếu họ thật sự đã cứu Chiêu Chiêu thì chính là ân nhân của ta, không được vô lễ!”
Quả nhiên sau đó gã râu quai nón biết điều hơn nhiều.
Tần Tranh yên tâm hơn một chút. Xem ra đám người này không phải dạng hung bạo tàn ác, không nói lý lẽ.
Trên thuyền của họ đều là những người đàn ông cao to lực lưỡng, sức lực dồi dào nên thuyền đi với tốc độ rất nhanh. Không lâu sau, mặt sông phía đã đã xuất hiện chiếc thuyền buôn của Tần Tranh và thuyền của bọn thủy tặc.
Người mặc áo ngắn ra hiệu dừng thuyền, mấy chiếc thuyền bèn dừng lại trên mặt sông. Hắn nói: “Bưu Tử, đệ ở lại đây tiếp ứng cho bọn ta. Những người khác theo ta lên cướp thuyền!”
Gã râu quai nón thấy đại ca không cho mình theo thì có vẻ không cam lòng, nhưng cũng biết để mình ở đây là muốn trông coi hai người Tần Tranh nên đành đồng ý.
Mặt trăng ẩn vào giữa tầng mây, mặt sông trở nên tối tăm u ám.
Tần Tranh thấy họ bỏ thuyền, nhảy xuống nước để mò qua đó, chắc là không muốn đánh rắn động cỏ.
Không lâu sau, bên kia vang lên tiếng chém giết.
Gã râu quai nón vẫn luôn vò đầu bứt tai, kiễng chân ngóng về phía bên kia. Giữa màn đêm, có vài tiếng chim cuốc đột nhiên vang lên.
Gã râu quai nón nghe thấy bèn cười to, cầm cây sào trúc lên chèo về phía thuyền lớn. “Ha ha, đại ca chiếm được thuyền rồi!”
Khi qua đó, người mặc áo ngắn sai hai người đón họ lên.
“Tiểu nương tử, tướng công nhà cô đang bị thương, đặt huynh ấy lên cánh cửa để khiêng lên trên đi.” Hai người kia khiêng một cánh cửa, thái độ vô cùng khách khí.
Tần Tranh nói câu cảm ơn, phụ đẩy thái tử lên cánh cửa rồi mới theo lên thuyền.
Đám người này đã giết sạch bọn thủy tặc trên thuyền, bây giờ đang kiểm kê những thứ trên đó.
Một người đàn ông kích động đến nói không nên lời. “Đại ca! Lần này bọn thủy tặc câu được con cá lớn rồi. Hàng hóa trên thuyền toàn là vải vóc tơ lụa, chúng ta phát tài rồi!”
Những người kia nghe vậy, lập tức trở nên rất phấn khích.
Người mặc áo ngắn động viên các huynh đệ. “Lái thuyền về Lưỡng Yến Sơn, tất cả đều chia cho các huynh đệ!”
Đám đàn ông kia lại đồng thanh hoan hô.
Hắn quay người qua, thấy Tần Tranh cũng theo gã râu quai nón lên thuyền bèn được lên vài bước, chắp tay hành lễ với cô. “Tại hạ là Lâm Nghiêu, đại đương gia của Lưỡng Yến Sơn. Lúc nãy đã đắc tội, mong phu nhân lượng thứ. Phu nhân đã cứu mạng muội muội, Lâm mỗ không bao giờ quên. Ta thấy tướng công của phu nhân đã bị trọng thương, hay là chúng ta cùng về Lưỡng Yến Sơn, ta sẽ tìm người chữa trị cho huynh ấy.”
Chấn kinh cả ngày nay, có thể nói bây giờ Tần Tranh đã sức cùng lực kiệt. Cô đã nhìn rõ mặt họ, chắc hẳn họ sẽ không để cô đi một cách dễ dàng như vậy. Hơn nữa bây giờ thái tử vẫn đang hôn mê, đúng là rất cần được chữa trị.
Tần Tranh nhún người đáp lễ. “Đa tạ.”
Người mặc áo ngắn chỉ nói đây là việc nên làm rồi sai người thu dọn một gian phòng sạch sẽ cho họ ở.
Gã râu quai nón thấy thế bèn lén hỏi nhỏ một tên lâu la. “Tìm được đại tiểu thư rồi à?”
Tiểu lâu la trả lời: “Đại tiểu thư không có trên thuyền. Đại đương gia bắt một tên thủy tặc lại thẩm vấn, xác định đúng là cô gái kia ném chìa khóa cho đại tiểu thư, chắc là đại tiểu thư chạy thoát rồi.”
“Nghe nói võ nghệ của tướng công nàng ta rất cao siêu, chúng ta có thể dễ dàng chiếm được hai chiếc thuyền này là nhờ trước đó hắn đã giết gần một nửa thủy tặc trên này. Đệ nghĩ có lẽ đại đương gia muốn lôi kéo hắn vào sơn trại của chúng ta.”
Gã râu quai nón có vẻ không tin. “Khoác lác vừa vừa thôi. Tên mặt trắng ấy mà giết hết một nửa bọn thủy tặc à? Đại ca chưa chắc đã làm được nữa là!”
Tiểu lâu la ấm ức. “Thì có phải đệ nói đâu. Cái này là lúc đại đương gia thẩm vấn tên thủy tặc, chính hắn nói đó chứ!”
Gã râu quai nón lẩm bẩm: “Ông đây không tin. Đợi tên mặt trắng đó trị thương xong, ông phải tìm hắn so chiêu mới được!”