Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 131: Chương 131




Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh cau mày, suy đoán trong lòng ngày càng rõ. Y hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Sở dĩ Sở Quốc bị diệt vong, ngoại trừ nội chiến còn có ngoại địch, lúc quân phản loạn tấn công vào Biện Kinh, Bắc Nhung cũng đã tiến quân xâm chiếm hành lang Hà Tây.

Tại sao cô lại chắc chắn hành lang Hà Tây lẽ ra không nên bị Bắc Nhung chiếm vào lúc này?

Trong đầu Tần Tranh toàn là những tin tức giật gân do bức thư này mang đến, bây giờ nghe Sở Thừa Tắc lên tiếng hỏi thì mới hoàn hồn lại rồi thầm giật mình. Sự cảnh giác của cô trước y ngày càng thấp đi, vì thế sau khi nghe được tin tức chấn động này chỉ lo suy nghĩ chiến sự phía bắc và tình tiết trong sách có sự khác biệt mà hoàn toàn quên mất nếu thái tử phi biết gia đình mình gặp những bất trắc này thì e là đã đau đớn đến nỗi không thiết sống nữa.

Bây giờ khóc lóc cũng sẽ chỉ trở nên giả dối, hơn nữa so với việc vờ vịt khóc lóc trước mặt Sở Thừa Tắc, Tần Tranh càng nóng lòng muốn biết lý do nào khiến bốn quận Hà Tây bị chiếm nhanh như thế, bởi vì đó là nguyên nhân chính dẫn đến sự kiện hòa thân lần này.

Nếu đã xảy ra sai lệch so với trong sách, lại không phải do cô và thái tử ảnh hưởng đến thì chắc chắn còn có những biến số khác.

Đã không thể giả vờ đau lòng đứt ruột khi nghe tin dữ từ gia đình, vậy thì chỉ có thể tỏ ra “tuy rất đau lòng nhưng phải bình tĩnh thì mới cứu được người nhà ra khỏi cơn nước sôi lửa bỏng”. Hơn nữa trước mắt sơn trại đang thương nghị chuyện dựng cờ làm nghiệp lớn, vấn đề lương thảo còn chưa giải quyết xong, so với việc khóc lóc ỉ ôi thì bình tĩnh tìm cách giải quyết sẽ cho người ta ấn tượng tốt hơn.

Thời thịnh vượng, mỹ nhân yếu đuối làm người ta yêu thích nhưng thời loạn, sống sót cũng gian nan. Khi đóa hoa kia không còn được che chở thì chỉ có nước bị giẫm thành bùn đất.

Tần Tranh nói: “Từ Ngọc Môn Quan trở về phía nam, bốn phủ Sa Châu, Túc Châu, Cam Châu, Lương Châu luôn hỗ trợ lẫn nhau. Dù Ngọc Môn Quan bị phá, Lương Châu gần Bắc Nhung, một khi Bắc Nhung chiếm được Lương Châu chẳng khác nào răng nanh của sài lang đã cắn trúng cổ họng của Mạc Bắc. Vì thế dù Biện Kinh có đổi chủ, triều đình không có sức chống giặc, Lương Châu không đợi được viện binh của triều đình thì cũng sẽ cầu cứu Liên Khâm Hầu. Môi hở răng lạnh, Liên Khâm Hầu không thể không cứu viện.”

Tuy lúc nhận được tin, Sở Thừa Tắc cũng cảm thấy việc Bắc Nhung nhanh chóng đoạt được toàn bộ các quận ở Hà Tây là chuyện rất kỳ quặc nhưng sau khi nghe Tần Tranh phân tích thì không khỏi nhìn cô bằng cặp mắt khác. Cô vốn đã làm y bất ngờ với tài năng trong lĩnh vực xây dựng, bây giờ bỗng cảm thấy cô còn nhìn rõ thời cuộc hơn cả những mưu sĩ tự xưng là tài giỏi.

Sở Thừa Tắc gật đầu tán thưởng. “Bốn quận Hà Tây đều rơi vào túi của Bắc Nhung, vậy Lương Châu sẽ trở thành cứ điểm để tập kích Bạc Bắc từ phía sau, Liên Khâm Hầu không thể không nhìn Bắc Nhung đánh đến trước cửa nhà mình mà không có động tĩnh gì, trừ phi là… không kịp phái binh viện trợ.”

Tim Tần Tranh bỗng đập rất nhanh. “Lương Châu thất thủ, Liên Khâm Hầu không xuất binh chống địch, đợi tin tức này truyền đi khắp thiên hạ, người đời sẽ không quan tâm Liên Khâm Hầu có kịp ra tay hay không mà sẽ chỉ mắng hắn vì bảo tồn lực lượng, chắp tay dâng Lương Châu cho giặc. Lý Tín phong muội muội của thiếp đi hòa thân đến Bắc Nhung xa xôi, hy sinh là người của Tần gia nhưng thanh danh thì Lý gia hắn lại nhận…”

Nếu đúng như họ đoán, bốn quận Hà Tây thất thủ, người được lợi nhiều nhất là Lý Tín. Hành động này chẳng những chèn ép được Liên Khâm Hầu mà còn dùng công chúa hòa thân Tần Sênh để lôi kéo lòng dân cho triều đình mới.

Dù gì bách tính cũng sẽ không quan tâm công chúa đi hòa thân là ai, chỉ cần biết một khi hòa thân là sẽ không có chiến tranh, sẽ cảm tạ ân đức của triều đình.

Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh, bỗng cảm thấy những lời của mình tiếp theo sẽ hơi tàn nhẫn với cô nhưng vẫn chậm rãi nói ra. “Nếu ta đoán không sai, Thẩm Ngạn Chi dẫn ba vạn quân diệt cướp đóng ở Thanh Châu, đợi Mẫn Châu bị Hoài Dương Vương chiếm lấy, Lý Tín sẽ dùng Thẩm gia ở kinh thành để uy hiếp, buộc Thẩm Ngạn Chi đánh xuống phía nam, đấu với Hoài Dương Vương. Đoạt lại Mẫn Châu chỉ là chuyện nhỏ, cái hắn muốn là ba vạn tinh binh trong tay Thẩm Ngạn Chi sẽ không làm loạn kế hoạch của mình.”

Trời ấm dần lên nhưng lòng bàn tay của Tần Tranh lại toát mồ hôi lạnh. Cô nghi hoặc. “Kế hoạch tiếp theo của Lý Tín?”

Sở Thừa Tắc đáp: “Bây giờ hành lang Hà Tây đã thất thủ, Liên Khâm Hầu bị kẹp hai mặt, đợi tin tức triều đình đưa công chúa đi hòa thân tung ra, chắc chắn Liên Khâm Hầu sẽ bị muôn dân thóa mạ. Lý Tín không nhân cơ hội này đoạt Bắc Đình thì e là sẽ khó có cơ hội nào tốt như thế nữa. Nàng đoán xem Liên Khâm Hầu vì cứu mình, sẽ làm thế nào để hóa giải tình thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.