Bên ngoài bãi luyện binh có dựng một cái lán tạm thời, lúc Sở Thừa Tắc qua đó, Lâm Nghiêu đang căn dặn binh lính thân tín điều gì đó.
Thấy Sở Thừa Tắc đến, Lâm Nghiêu nói với binh lính kia. “Ngươi lui xuống trước đi, bảo các trạm ngầm theo dõi chặt chẽ thủ lĩnh của các sơn trại.”
Binh lính nhận lệnh xong thì lui ra. Sở Thừa Tắc kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, hỏi: “Trong trại lại xảy ra chuyện gì à?”
“Không, ta sợ mấy tên cáo già kia còn có âm mưu khác nên mới bảo người của chúng ta cẩn thận một chút.” Lâm Nghiêu nhìn Sở Thừa Tắc ngồi trước mặt mình, quần áo vải thô sơ cũng không thể che được vẻ thanh nhã quý phái trên người y.
Đêm qua sau khi Liêu lão đầu ra về, Lâm Nghiêu nằm cả đêm không ngủ được. Sau khi cân nhắc thật kỹ, hắn quyết định thẳng thắn với Sở Thừa Tắc. “Hôm nay ta tìm Trình huynh thật ra là vì có một chuyện đã giấu trong lòng lâu nay mà vẫn chưa tìm được cơ hội để nói.”
“Cái mạng này của Lâm Nghiêu ta là do Trình huynh mạo hiểm cứu về, khi đó ta muốn Trình huynh trở thành tam đương gia của Kỳ Vân Trại nhưng huynh từ chối. Ta biết huynh là rồng là phượng, một Kỳ Vân Trại nhỏ bé có lẽ chẳng là gì trong mắt huynh.”
“Nhưng đội ngũ bây giờ là do một tay Trình huynh gây dựng, lương thảo binh khí cũng là do huynh bỏ công sức, vạch kế hoạch để mang về. Sau khi tuyên bố khởi nghĩa, bất luận thế nào thủ lĩnh cũng phải là huynh. Lâm Nghiêu ta không có bản lĩnh để lãnh đạo quân đội, cũng không có mưu lược và tầm nhìn xa như huynh. Nếu không có huynh trấn giữ, e là có không ít người của các sơn trại khác không phục ta, bỏ đi hết rồi.”
“Ta là người thô lỗ, chỉ mong cùng các huynh đệ có rượu uống, có thịt ăn, nếu có thể ra trận giết giặc, bảo vệ bách tính thì càng tốt. Bất luận sau khi khởi nghĩa, Trình huynh tự lập làm vương hay dẫn huynh đệ bọn ta đi tìm một minh chủ khác, Lâm Nghiêu ta cũng sẽ dẫn các huynh đệ Kỳ Vân Trại một lòng đi theo.”
Sở Thừa Tắc hơi ngạc nhiên, y nhướng mày, khẽ nhếch môi. “Đội ngũ hiện nay tuy chỉ có vài ngàn người nhưng cũng đã bắt đầu định hình. Nếu ta đã giao nó cho trại chủ thì trại chủ cứ quản lý nó. Sắp tới lập tức sẽ có một trận giao tranh với quan phủ, thắng thì từ nay quân số sẽ lên đến vài vạn người.”
Giọng điệu từ tốn ôn hòa nhưng lại vô cùng ngông cuồng của Sở Thừa Tắc khiến Lâm Nghiêu sửng sốt. Vấn đề mà hắn và Liêu lão đầu tranh chấp không dứt lại không là gì trong mắt người này cả. Hắn đột nhiên giật mình, cảnh giác nói: “Ta nghèo xác nghèo xơ, gia tài chỉ có một cái Kỳ Vân Trại, đội ngũ huynh lôi kéo đến thì tự mà lo nhé, ta không có tiền nuôi đâu đấy!”
Sở Thừa Tắc: “…Ta nuôi.”
Chưa từng nghe làm tướng lĩnh phải tự móc tiền túi ra phát lương cho binh lính bao giờ.
Nghe y nói thế, tảng đá nặng trịch trong lòng Lâm Nghiêu cũng rơi xuống. “Vậy chúng ta đã nói rõ rồi đó nha. Ta chỉ làm việc cho huynh mà thôi, chứ bảo ta lo tương lai và sinh tử của mấy ngàn con người, ta không có bản lĩnh ấy.”
Sở Thừa Tắc đáp: “Nếu ở trong quân, trại chủ sẽ là một vị tướng tài, đừng tự xem nhẹ mình.”
Đây cũng chính là nguyên nhân Sở Thừa Tắc bảo Lâm Nghiêu dẫn dắt đội quân này. Võ nghệ của hắn không tồi nhưng chưa từng học qua binh pháp, cũng không biết chế độ quản lý trong quân đội. Khoảng thời gian này bảo hắn làm cho quen, sau này có thể tự làm việc độc lập được.
Về phần vấn đề mà Lâm Nghiêu quan tâm, Sở Thừa Tắc hoàn toàn không để trong lòng.
Lâm Nghiêu không ngừng xua tay. “Trình huynh nói thế là đề cao ta quá rồi.”
Hắn do sự trong chốc lát, cuối cũng vẫn hỏi ra vấn đề mà mình đã suy đoán bao lâu nay. “Xin mạo muội hỏi Trình huynh một câu, thân phận thật sự của huynh là…”
Hai người đã hợp tác với nhau đến nước này rồi, hỏi câu ấy cũng không có gì quá đường đột.
Sở Thừa Tắc bình tĩnh trả lời: “Ta họ Sở…”
Lâm Nghiêu bỗng cảm thấy da đầu nổi rần rần tê dại. Tên giả của y là Trình Tắc, lúc này thẳng thắn nói với họ Sở, lại liên tưởng đến tiền thưởng mà quan phủ treo trên lệnh truy nã phu thê họ…
Lâm Nghiêu xuýt xoa một cái, trở nên lắp bắp: “… Trình… Sở… Quân sư, ngài là thái tử?”