Trong địa lao tối tăm không thể phân biệt ngày và đêm, những ngón đuốc trên tường phát ra ánh sáng lờ mờ ảm đạm. Dưới ánh lửa, những vết máu đã khô đọng trên công cụ tra tấn trở nên loang lổ trông thật kinh dị.
Ngục tốt dẫn Thẩm Ngạn Chi đến căn phòng giam ở trong cùng, cúi người nói: “Thế tử, cha con Tần Quốc Công ở trong này.”
Thẩm Ngạn Chi giơ tay lên, ngục tốt bèn im lặng lui ra.
Mặt đất trong nhà lao được trải một lớp rơm cũng khá sạch sẽ nhưng ở cái nơi quanh năm không thấy mặt trời này, nó tỏa ra mùi vị ẩm mốc thật khó ngửi.
Cha con Tần Quốc Công mặc bộ áo tù màu trắng, đang ngồi dựa vào vách tường. Thẩm Ngạn Chi im lặng đứng trước phòng giam một lát nhưng họ vẫn xem như không thấy.
Thẩm Ngạn Chi lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh. “Bá phụ.”
Tần Quốc Công vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không hề lên tiếng.
Tần Giản – đại công tử của Tần gia cười lạnh một tiếng: “Bây giờ thái tử đang một bước lên mây, còn đến nơi bẩn thỉu này để làm gì?”
Thẩm Ngạn Chi mím môi, cố giấu vẻ chua chát. “Minh Đài, ta vì A Tranh nên mới…”
Minh Đài là tên tự của Tần Giản.
Thẩm Ngạn Chi không nhắc đến Tần Tranh còn đỡ, vừa nhắc đến cô, Tần Giản lập tức cười trào phúng: “Vì A Tranh? Đừng chứ! A Tranh nhà ta không nhận nổi sự thâm tình của Thẩm thế tử đâu, cũng không gánh nổi cái danh xấu Thẩm thế tử vì nó nên mới phản quốc!”
“Trận Tần Hương Quan, vì một bức thư thông đồng với giặc của Thẩm thế tử mà năm vạn trai tráng của Đại Sở bị quân phản loạn giết sạch sẽ ở đó. La tiểu tướng quân La Hiến mười ba tuổi tòng quân trấn thủ Bắc Cương, kể cả Nhạn Môn Quan mà hắn cũng có thể sống sót trở về, thế mà phải chết trong tay người của mình!”
Nói đến chỗ căm phẫn nhất, Tần Giản đứng dậy, hai tay bám chặt lấy cửa phòng giam, mắt đỏ hoe. “Nếu nhà họ La còn một trai tráng có thể xách đao ra trận thì sao thành Biện Kinh lại bị phá được? Trận Tần Hương Quan có bao nhiêu oan hồn, mấy ngày nay thành Biện Kinh có bao nhiêu bách tính vô tội chết oan? Thẩm Ngạn Chi, đây là hàng vạn sinh mệnh đấy! Món nợ máu này đã trải đường cho vinh hoa phú quý của Thẩm gia, ngươi đừng có mang A Tranh ra làm cái cớ. A Tranh nhà ta không gánh được cái danh tội nhân thiên cổ đâu!”
Mỗi khi Tần Giản nói thêm một câu, mặt Thẩm Ngạn Chi lại tái thêm một chút. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Trận Tần Hương Quan vốn không phải ý muốn của ta…”
Nhưng cuối cùng cũng đã tạo thành sai lầm to lớn.
Giọng hắn khàn lại, không giải thích quá nhiều mà chuyển sang nhìn Tần Quốc Công nãy giờ vẫn khoanh chân, nhắm mắt. “Bá phụ.”
Tần Quốc Công tuy là quan văn nhưng ngồi trong lao vẫn ưỡn thẳng sống lưng, khuôn mặt nho nhã mang vẻ cương nghị mà võ tướng mới có. “Những gì Giản Nhi nói cũng chính là những gì lão phu muốn nói. Thẩm thế tử, A Tranh đã gả vào Sở gia, chưa từng bước vào Thẩm gia. Miệng nói xói vàng, nếu ngươi còn có chút tình cảm với nó thì đừng nói những lời như lúc nãy nữa.”
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Thẩm Ngạn Chi nắm chặt lại, móng tay đã bấm vào lòng bàn tay đến bật máu. Lưỡi truyền đến vị tanh nồng, hắn cố gắng khiến cho giọng mình nghe thật bình tĩnh. “Hôm nay cháu tìm đến bá phụ và vì chuyện khác.”
“Bệ hạ đã bắt đầu thanh trừng triều đình. Bá phụ, Sở Quốc đã diệt vong, người… quy thuận triều đình mới đi.” Câu này hắn nói thật khó nhọc.
Tần Quốc Công nhìn vẻ kìm nén bi thương của hắn, dường như hiểu ra điều gì nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết. “Tần gia ta bao đời là bề tôi của Đại Sở, không thờ hai chủ. Thanh danh liệt tổ liệt tông để lại tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay ta. Thẩm thế tử hãy về đi.”
Tuy đã đoán được là Tần Quốc Công sẽ trả lời như thế nhưng Thẩm Ngạn Chi vẫn không nhịn được, hỏi: “Hôn quân ngu muội, thái tử vô dụng, họ xứng với lòng trung thành của người sao?”
Tần Quốc Công chỉ đáp: “Ăn lộc vua thì trung với vua, lo chuyện của vua.”
Thẩm Ngạn Chi nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Nếu cái giá phải trả là bị xử trảm thì sao?”
——
Lưỡng Yến Sơn.
Tần Tranh đặt bàn tay mịn màng như ngọc lên trán thái tử, thử nhiệt độ của y, sau đó khẽ thở phào một hơi. May mà chưa sốt.
Nửa canh giờ trước, đại phu đến, dùng thảo dược giã nát đắp vào vết thương trên ngực thái tử, đút một chén thuốc rồi căn dặn Tần Tranh phải trông chừng cho kỹ, nếu y phát sốt thì phải lập tức nghĩ cách hạ nhiệt ngay.
Tần Tranh sợ y sốt cao nên nhờ người trong trại chuẩn bị giúp bồn tắm và nước nóng, cộng thêm một vò rượu mạnh.
Cồn trong rượu giúp tản nhiệt nhanh, đổ rượu pha loãng vào trong nước ấm để lau người sẽ giúp hạ nhiệt nhanh hơn chỉ dùng nước ấm. Ngâm nước ấm cũng chỉ là biện pháp hạ nhiệt nhanh nhưng cũng không thể ngâm lâu được.
Trong lúc chờ đợi thuốc ngấm, Hỉ Thước thấy Tần Tranh buồn bã nên chủ động kể cho cô nghe ít chuyện trong trại, nhằm phân tán sự chú ý của cô.
Nhờ Hỉ Thước, Tần Tranh cũng biết được Hà Vân Tinh chia thành trại đông và trại tây. Thủ lĩnh của trại đông là Lâm Nghiêu, còn thủ lĩnh của trại tây là huynh đệ kết nghĩa của lão trại chủ. Sở dĩ chia thành hai trại đông tây là vì quan niệm của Lâm Nghiêu và nhị đương gia không hợp nhau.
Lâm Nghiêu không thích cách làm việc của người dưới trướng nhị đương gia. Họ cướp bóc hết thảy, bất kể là thương nhân hay bách tính nghèo nàn, gặp chuyện là giết, cướp được là cướp, ngay cả phụ nữ trẻ em cũng không tha. Còn nhị đương gia thì cho rằng Lâm Nghiêu mềm yếu, một lòng muốn thay thế vị trí của hắn.
Lần này muội muội của Lâm Nghiêu rơi vào tay bọn thủy tặc hình như cũng có liên quan đến người của trại tây. Có điều Hỉ Thước chưa kịp kể rốt cuộc người bên đó đã làm gì thì thuốc trên người thái tử đã phát huy tác dụng. Người y bắt đầu phát sốt, trán cũng không ngừng toát mồ hôi.