Trước đó họ đều né tránh nhắc đến Thẩm Ngạn Chi, lúc này Tần Tranh do dự một chút, quyết định nhân cơ hội này nói cho rõ ràng.
Cô bảo: “A Chiêu bị trọng thương, bọn thiếp chạy ra khỏi địa lao, sợ bị thủy tặc bắt lại, đúng lúc gặp được quan binh. Thẩm Ngạn Chi nói quan phủ đang diệt cướp, thiếp không biết chàng cũng ở đó, A Chiêu cần phải được chữa trị nên thiếp mới đưa A Chiêu theo quan phủ.”
Sở Thừa Tắc trầm ngâm một lát rồi lên tiếng. “Là tại ta đến trễ.”
Tần Tranh lắc đầu. “Thiếp không có ý đó, chỉ là…”
Cô nhìn y, thở dài một hơi. “Thiếp chỉ cảm thấy nên nói với chàng những điều này. Chuyện ở chỗ Thẩm Ngạn Chi, trước đó đã kể với chàng rồi nên không cần nhắc lại. Thật ra dù chàng không đến cứu thì thiếp cũng sẽ tự tìm cơ hội chạy trốn.”
Có ba nguyên nhân: Thứ nhất, mang thân phận thái tử phi, nhìn dáng vẻ thâm tình của Thẩm Ngạn Chi, Tần Tranh không biết nên ứng phó thế nào. Thứ hai, hai nhà Thẩm Tần đã đi đến nước này, cô ở lại bên cạnh Thẩm Ngạn Chi, thấy thế nào cũng không ổn. Thứ ba, việc lấy lý do mất ký ức có thể lừa Thẩm Ngạn Chi nhất thời chứ không thể gạt được cả đời. Đợi hắn phát hiện ra cô không phải là thái tử phi, với sự điên cuồng của hắn, không làm cô hồn xiêu phách tán mới là lạ.
Cô nói với Sở Thừa Tắc những lời này cũng là một cách thể hiện mình không hề có ý gì với Thẩm Ngạn Chi.
Tia nắng cuối cùng của ngày cũng đã lẩn xuống chân núi phía tây, màn đêm bắt đầu bao phủ, căn phòng trở nên tối dần. Sở Thừa Tắc nhìn cô chằm chằm một lúc, nói một câu ẩn ý. “Nàng như thế sẽ làm ta ngày càng tham lam đấy.”
Tần Tranh không hiểu ý của y lắm, ngước mắt đầy nghi hoặc.
Sở Thừa Tắc vịn sau gáy cô, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt đen sâu thẳm và lạnh lùng. Y không tiếp tục đề tài khi nãy nữa. “Nàng bị thủy tặc bắt đi, ta chưa từng hiểu lầm điều gì, nàng đừng vì những lời của những kẻ không liên quan mà tức giận.”
Lúc này Tần Tranh mới hiểu ra là y tưởng cô buồn bực không vui là vì chuyện này. Thì ra đây mới là nguyên nhân khiến y khác thường khi trở về nhà.
Những lời cay nghiệt của Vương Tú không đến nỗi làm cô phải để tâm lâu như vậy. Sở Thừa Tắc cố tình đi hỏi Vương đại nương, còn nói với cô những lời này chỉ để cô không còn canh cánh trong lòng nữa, điều này khiến trái tim cô khá xúc động.
Cô vẫn chưa quen với cái ôm của y, mặt áp vào lồng ngực y, nghe tiếng trái tim y đập vững vàng, bàn tay đặt bên hông y cũng bất giác níu chặt áo y hơn, cũng cảm thấy dường như trái tim mình bắt đầu đập chung một nhịp với y.
Giữa hai người, trước nay luôn là y chủ động trước.
Tần Tranh ngước mắt nhìn y. Có thể vì cảm xúc bất chợt dâng lên trong lòng thôi thúc, cô đưa một tay vịn vai y, ngồi thẳng người dậy hôn lên cằm y một cái. “Thiếp không hề tức giận vì chuyện Vương cô nương.”
Câu này nghe giống như lời phản bác vì ngượng ngùng sau khi được y an ủi nhưng Tần Tranh cũng không giải thích gì thêm.
Sở Thừa Tắc nhìn cô, ánh mắt tối đi thấy rõ.
Tần Tranh được y bế ngồi trong lòng, tiếp xúc với ánh mắt y, cô vô thức muốn giãy ra nhưng bàn tay đặt trên hông cô của Sở Thừa Tắc cứ như chiếc kìm sắt, Tần Tranh không rút lui được, chỉ có thể ngồi trong lòng y nhúc nhích.
Cảm giác được mình chạm vào thứ gì đó, cả người cô bỗng cứng đờ.
Sở Thừa Tắc tưởng mình làm cô sợ nên lập tức thả cô ra, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ. “Ta không phải thánh nhân.”
Tần Tranh rơi vào cơn chấn kinh, ngây ngốc nhìn y, vẻ mặt nghi hoặc và hoang mang, buột miệng hỏi một câu tự tìm đường chết. “Chẳng phải chàng bất lực ư?”
Sở Thừa Tắc: “…”