Tần Tranh nghe Lâm Nghiêu gọi Sở Thừa Tắc là điện hạ liền biết chắc chắn là hắn đã rõ thân phận của y. Trên đường về trại, lúc cô hỏi tình hình chiến trận ở Thanh Châu, Lâm Nghiêu lại bắt đầu khen Sở Thừa Tắc, nói một hơi không ngừng nghỉ.
“Cái đêm chúng tôi đoạt thành Thanh Châu, chỉ bằng vài lời nói, điện hạ đã thuyết phục được đại quan giữ thành phản chiến, thu hoạch được thêm một ngàn nhân mã. Lúc bị đại quân của triều đình vây trong thành, điện hạ cũng nghĩ ra được nhiều kế sách rất hay. Đối phương tấn công thì ta phòng thủ, đợi khi sĩ khí của đối phương không còn vì tấn công năm lần bày lượt không xong thì lại lệnh cho chúng tôi ra quấy nhiễu chúng hàng đêm khiến chúng không thể ngủ ngon, đồng thời phái Triệu Quỳ dẫn binh đi canh chừng con đường huyết mạch dẫn đến Mạnh Quận, cướp lương thảo của kẻ địch, cuối cùng lúc quân địch mệt mỏi rã rời nhất thì phản công, thế như chẻ tre…”
Lâm Nghiêu nói rất đại khái nhưng Tần Tranh vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Sở Thừa Tắc ngồi bày binh bố trận.
Số tinh binh của triều đình đông gấp đôi họ, nhìn thế nào thì đây cũng là một trận khó đánh, dù ngăn được sự tấn công của đối phương thì cũng rất khó để có thể phản công khi trong thời gian ngắn khi quân số chênh lệch như vậy. Đợi triều đình lấy lại tinh thần, họ sẽ càng bất lợi hơn.
Nhưng Sở Thừa Tắc chẳng những tận dụng điểm chí mạng là lương thảo của kẻ địch không đủ, ngoài việc cắt đường lương thảo của chúng còn phái người quấy nhiễu liên tục, khiến quân triều đình luôn ở trong trạng thái căng thẳng không được nghỉ ngơi, cuối cùng mệt mỏi đến cực điểm.
Nếu không phải là những lão tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường thì khó mà chịu nổi chiến thuật tâm lý này của y.
Khóe môi Tần Tranh cong lên, sợ bị người ta nhìn thấy, cô bảo: “Trận chiến này quá hung hiểm, trại chủ và các huynh đệ đều vất vả rồi.”
Lâm Nghiêu vội vàng xua tay. “Không có ngài và điện hạ thì đã không có Kỳ Vân Trại hôm nay. Tôi và các huynh đệ đi theo điện hạ, nói thẳng ra là đang kiếm tương lai, nào có gì mà vất vả hay không. Còn về nguy hiểm…”
Nói đến đây, Lâm Nghiêu bỗng ý thức được mình không nên nói nữa. Hắn đột nhiên im bặt làm Tần Tranh bỗng nổi lòng nghi ngờ.
Ánh mắt trong trẻo của Tần Tranh mang theo vẻ lo lắng và nghi hoặc. Bị cô nhìn như vậy, Lâm Nghiêu càng cảm thấy chột dạ bèn ăn ngay nói thật: “Đêm đó có một tên tiểu tốt bắn lén điện hạ, may mà điện hạ né được, chỉ giật mình chứ không nguy hiểm gì…”
Tần Tranh nghe nói hai chữ “bắn lén” bèn nhớ đến những ký ức không được vui vẻ gì cho lắm, mặt thoáng biến sắc.
Thẩm Ngạn Chi đã rời khỏi Thanh Châu để đến Mẫn Châu, người bắn lén kia hẳn không phải là hắn.
Cô và đám người Lâm Nghiêu vừa xuống sườn núi thì nhìn thấy đoàn người của Sở Thừa Tắc đang lũ lượt kéo đến cổng sơn trại.
Y vốn đã cao, hôm nay lại mặc bộ giáp đen, phần kim loại trên giáp ánh lên dưới mặt trời. Tóc y được búi lên hết trông càng toát ra vẻ uy phong đĩnh đạc. Màu da hơi trắng khiến đôi mắt y càng thêm đen thẳm, làm tăng thêm cảm giác lạnh lùng xa cách.
Sau lưng y là mười mấy tướng sĩ mặc giáp, cầm vũ khí hiên ngang. Thân hình ai nấy đều cao lớn, uy phong lẫm liệt.
Những người trong trại ra đón chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, cố nén thật khẽ những tiếng xì xào bàn tán.
Lâm Chiêu – người xưa nay rất phóng khoáng – đi theo sau y, nhìn từ xa đã nhận ra cả người nàng ta đang không được tự tại cho lắm, giống như là bị bắt cóc bán mà còn bị ép không được lên tiếng kêu cứu vậy. Thấy Tần Tranh và Lâm Nghiêu, mắt nàng ta mới sáng lên.
“Ca!” Lâm Chiêu lảnh lót gọi một tiếng.
Xa trại hơn nửa tháng, gặp lại muội muội, Lâm Nghiêu cũng rất vui. Nhưng hiện nay đang đưa mọi thứ vào quỹ đạo, phải mang quy tắc ra răn đe. Hắn đến gần, lườm Lâm Chiêu một cái. “Không được kêu gào trước mặt điện hạ như thế, không biết phép tắc.”
Sở Thừa Tắc liếc mắt nhìn Tần Tranh, miệng nói: “Không sao.”
Lâm Chiêu lập tức lè lưỡi trêu đại ca mình, tuy nhiên sau đó cũng kiềm chế bớt lại.
Lâm Nghiêu chắp tay với Sở Thừa Tắc, báo cáo tình tình. “Mạt tướng may mà không làm nhục sứ mệnh, quan binh vây sau núi đã bị quét sạch.”
Thái độ của Sở Thừa Tắc vẫn không khác gì trước kia. “Không có người ngoài, Lâm tướng quân không cần đa lễ. Điểm lại số lượng tù binh, có thể thu dùng thì cố gắng mà dùng.”
Lâm Nghiêu vâng lệnh.