Trong biệt viện, sau khi bà vú kể cho Lục Cẩm Hân nghe những việc Tần Tranh đã làm ở Thanh Châu, dòng nước mắt khó khăn lắm mới kìm lại được của nàng ta lại bắt đầu tuôn rơi ào ạt.
Nàng ta run run hỏi: “Lúc đánh trận còn phải lên cổng thành nữa à? Lúc không đánh trận không đi tu sửa tường thành thì ra ruộng trồng trọt à?”
Gương mặt nàng ta trắng bệch, bà vú thấy mà đau lòng bèn an ủi: “Ở thành Thanh Châu này, bất luận là quan lại hay bá tính bình dân đều kính trọng thái tử phi. Theo ta thấy, vị thái tử phi này cũng có chút mưu lược đó, cô không thấy nàng ta làm thế là đã mua được danh tiếng cho mình à.”
Lục Cẩm Hân nhìn đôi bàn tay được bảo dưỡng bởi các loại dược liệu quý giá, rưng rưng nước mắt. “Con không muốn đi tu sửa tường thành, cũng không muốn xuống ruộng…”
Bà vú khuyên nhủ: “Tần gia đã suy sụp, thái tử phi không có nhà mẹ đẻ chống lưng, nàng ta muốn đứng vững bên cạnh thái tử thì phải dùng cách này để tạo dựng uy tín của mình. Cô là trưởng nữ của Lục gia, sau lưng có gia tộc trăm năm hùng mạnh, đâu cần phải đi làm những thứ đó.”
Bà ta không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến thái tử, Lục Cẩm Hân lại nhớ đến những hành vi hoang đường của y trước kia, nước mắt càng tuôn dữ dội.
Dung nhan thần tiên xinh đẹp như thái tử phi, bây giờ vì muốn tự bảo vệ mình cũng phải đi sửa tường thành, nếu sau này nàng ta khiến thái tử ghét bỏ thì phải làm sao đây?
Lục Cẩm Hân càng nghĩ càng cảm thấy tương lai mờ mịt, thế là lại rưng rưng nước mắt đi đến bên nghiên mực, tiếp tục viết thư kể khổ với cha mẹ mình.
Tổ phụ muốn đưa mình đến kết thân nhưng trước nay phụ thân luôn yêu thương mình, chắc chắn phụ thân sẽ có cách cứu mình!
——
Tống Hạc Khanh vẫn luôn sai người theo dõi động tĩnh trong biệt viện, nhất cử nhất động của Lục Cẩm Hân đều có người báo cho Tần Tranh.
Sáng dậy, Tần Tranh nghe được Lục Cẩm Hân lại khóc lóc viết thư cho Lục gia Dĩnh Châu. Thám tử theo dõi sợ trong thư lại có những tin tức gì quan trọng nên đương nhiên giữ nó lại, đợi Tần Tranh xem qua rồi mới quyết định.
Tần Tranh lướt nhìn một cái, phát hiện bức thư này viết còn thê lương sầu thảm, đứt gan đứt ruột hơn hôm qua. Có thể xuất phát từ quan niệm ai đến trước nắm thế chủ động, cộng thêm đúng là không có quý phu nhân nào suốt ngày cùng một đám thợ đi tu sửa công sự nên trong mắt Lục Cẩm Hân, những gì Tần Tranh làm đều mang một màu sắc thê lương kham khổ.
Dọa cô nương nhà người ta thành ra như vậy, Tần Tranh cũng cảm thấy hơi áy náy.
Cô sai người gửi bức thư này cho Lục gia Dĩnh Châu, nghĩ lại Lục Cẩm Hân vừa đến Thanh Châu, mình phải tranh thủ tu sửa cho kịp tiến độ công trình, không có thời gian chăm sóc tiểu cô nương này nên tìm cho nàng ta một người bạn vậy.
Đúng lúc Lâm Chiêu hớn hở đến tìm cô. “A Tranh tỷ tỷ, nương tử quân của muội có hơn năm trăm người rồi đấy!”
Chiến sự ở Thanh Châu vừa nổi lên, tất cả mọi sức lực của Tần Tranh đều đặt vào các công sự phòng thủ, còn chưa biết phía Lưỡng Yến Sơn như thế nào. Nghe Lâm Chiêu nói đã tổ chức nương tử quân thì mừng thay cho nàng ta. “Sau này sẽ càng ngày càng đông.”
Nhớ lại mấy ngày nay Lâm Nghiêu đang phát rầu vì chuyện lương bổng và y phục của binh lính, Tần Tranh không khỏi hỏi: “Vậy lương bổng và y phục muội định phát thế nào đây?”