Thành Biện Kinh bị vây hãm, Sở Quốc đã sụp đổ.
Đông Cung – nơi ngày xưa phồn hoa lộng lẫy, nay chỉ còn lại một mảng tiêu điều tan tác.
“Nương nương, thành đã bị phá, mời người ra đi để giữ gìn tôn nghiêm.” Một thái giám già tay nâng lụa trắng đứng trước điện, lời lẽ khá cung kính nhưng giọng điệu thì rất rắn rỏi.
Tần Tranh nhìn gương mặt già nua đầy những nếp nhăn này, hoàn toàn ngơ ngác.
Xuyên qua rồi sao?
Thấy Tần Tranh im lặng khá lâu, tay thái giám già tưởng nàng không muốn nên nói tiếp: “Bệ hạ có chỉ, hễ là nữ nhân trong hoàng thất thì phải tự vẫn để đảm bảo tôn nghiêm. Các nương nương và công chúa trong cung đều đã tự kết liễu rồi, thái tử phi nương nương cũng lên đường đi thôi.”
Nghe gã thái giám già nói thế, Tần Tranh có đôi chút ấn tượng.
Đây là tình tiết trong phần ngoại truyện của bộ truyện ngôn tình cổ đại mà cô đã đọc mấy ngày trước, kể về chuyện giữa nhân vật phản diện và ánh trăng sáng đã chết của hắn ta.
Cho nên…
Cô đã xuyên thành thái tử phi của Sở Quốc – ánh trăng sáng chết yểu của nhân vật phản diện đó hả.
Mắt Tần Tranh bỗng tối sầm lại.
Kết cục của thái tử phi trong ngoại truyện, một chữ “thảm” há có thể lột tả hết được!
Có thể nói, sắc đẹp của nàng ta chính là nguồn cơn gây nên bi kịch.
Nàng vốn là vị hôn thê của nhân vật phản diện Thẩm Ngạn Chi, có nhan sắc khuynh thành nên bị thái tử cưỡng ép cưới về.
Mối thù đoạt vợ khiến Thẩm Ngạn Chi hận hoàng gia đến tận xương tủy. Thân là con cháu thế gia, hắn nắm trong tay không ít bí mật quân cơ, bèn âm thầm cấu kết với quân phản loạn, lật đổ Đại Sở.
Thẩm Ngạn Chi vốn định nhân cơ hội mất nước, danh chính ngôn thuận cứu được người trong lòng. Ai ngờ hắn đến chậm một bước, sau khi thành bị phá, Sở Dương Đế đã ban chết cho toàn bộ nữ nhân trong hoàng thất, thái tử phi cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Nếu chỉ có thế thì không nói làm gì. Nàng ta còn bị quân phản loạn bêu danh, trở thành công cụ chính trị đôi đen Sở Quốc.
Dù gì Đại Sở cũng có căn cơ hàng trăm năm, triều đình mới của quân phản loạn không được ổn định, thậm chí trong dân gian còn có lời đồn rằng Vũ Gia Đế – khai quốc hoàng đế của Đại Sở là Võ Thần chuyển thế, vẫn luôn phù hộ Đại Sở.
Để củng cố sự thống trị, quân phản loạn một mặt ngụy tạo thư giấu trong bụng cá, nói chính quyền của mình mới là nghe theo mệnh trời, mặt khác lại ra sức tung những tin đồn thất thiệt về triều trước, hủy hoại uy tín của Sở Quốc trong lòng bách tính.
Việc thái tử cướp đoạt hôn thê của thần tử bị lợi dụng để tuyên truyền. Quân phản loạn biến thái tử phi thành một yêu phi hại nước, đặt điều rằng nàng uống máu ăn tim người, mê hoặc quân vương hãm hại trung thần. Sở Quốc xuất hiện yêu phi nên bị diệt vong là ý trời.
Thẩm Ngạn Chi cố sức ngăn cản nhưng quân phản loạn lại qua cầu rút ván, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Lời đồn lan truyền khắp nơi, thái tử phi cứ thế phải gánh chịu ô danh yêu phi hại nước, bị vạn người thóa mạ.
Quân phản loạn còn lập một pháp trường, moi thi hài nàng ta lên quất tan nát để giải mối hận trong lòng nhân dân, thu được sự ủng hộ.
Hôm đó, Thẩm Ngạn Chi đứng ngay dưới pháp trường.
Trên đài, thi hài của thái tử phi bị quật tan nát; dưới đài, hắn bị quan binh ấn xuống đất, giãy giụa gãy cả chân, siết vỡ cả đốt ngón tay vẫn không tiếp cận được pháp trường.
Những người có mặt tại pháp trường hôm đó đều nói hắn hai mắt đỏ như máu, không khác gì ác quỷ.
Kể từ đó, Thẩm Ngạn Chi cũng thật sự trở thành ác quỷ tại nhân gian.
Nơi hắn đi qua, chính là địa ngục.
Hắn từng bước trở thành gian thần, thanh toán lần lượt từng người năm xưa đề nghị quất thi hài; cướp đoạt hoàng quyền, dung túng lũ chó săn của mình làm hủ bại triều đình.
Hắn muốn hủy diệt vương triều mà mình từng góp phần xây dựng này – đây là sự báo thù muộn màng của hắn.
Mỗi khi đến ngày giỗ thái tử phi, hắn sẽ giết người, máu tươi chảy ròng ròng từ pháp trường ra đến khu chợ bên ngoài.
Lúc đọc tới đoạn này, Tần Tranh cảm thấy nhân vật phản diện điên cuồng này vừa vừa thâm tình vừa có sức hút, còn vì mối tình ngang trái giữa hắn và thái tử phi khóc ướt hết một bịch khăn giấy.
Bây giờ bản thân xuyên thành thái tử phi trong sách, Tần Tranh càng muốn khóc to hơn.
Cô sắp bị siết cổ chết ngay bây giờ, ai tới cứu đây chứ!
Kiếp trước cô cũng chưa đào mồ đào mả ai mà!
Đang yên đang lành là một kỹ sư công trình, trên chuyến bay về nước ngủ một giấc, sao mở mắt ra lại ở cái nơi thập tử nhất sinh này chứ?
Tần Tranh càng nghĩ càng nghe tim giá buốt.
Gã thái giám già thấy cô cứ im lặng không nói thì cũng không nhiều lời nữa, liếc mắt ra hiệu cho hai thái giám cường tráng phía sau cầm lụa trước bước tới, nói: “Thái tử phi nương nương, xin thứ tội.”
Tần Tranh hoàn hồn lại, nhìn tấm lụa trắng kia mà thấy đau ở cổ, vội vàng nói: “Đợi đã.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng châu ngọc rơi xuống.
Vừa lên tiếng, Tần Tranh phát hiện giọng nói của thái tử phi rất êm tai, không hổ là một mỹ nhân có thể khiến thái tử bất chấp lễ giáo.
Hai thái giám trẻ không dám manh động, nhìn về phía thái giám già, đợi ông ta ra hiệu. Thái giám già bình tĩnh nói: “Đây là ý chỉ của bệ hạ.”
Có khá nhiều phi tần không ngoan ngoãn chịu chết, tuy nhiên toàn bộ đều bị siết chết không chừa một ai. Chẳng hạn như mẹ con Thục Phi bình thường được Sở Dương Đế sủng ái nhất, chạy đến điện Càn Thanh cầu xin, đều bị Sở Dương Đế dùng kiếm cắt cổ.
Tay thái giám già này là tâm phục của Sở Dương Đế, phụng lệnh đích thân đến Đông Cung kết liễu thái tử phi trước khi quân phản loạn vào cung.
Dẫu sao thái tử cũng là người kế vị trong tương lai, thái tử phi tiến thêm một bước nữa chính là quốc mẫu, cho dù Sở Quốc đã diệt vong thì cũng không thể để thái tử phi rơi vào tay quân phản loạn chịu nhục, đó là chút tôn nghiêm cuối cùng của Đại Sở.
Tần Tranh biết điều này nên lòng mới càng suy sụp.
Không muốn chết thì phải dốc hết sức mà tranh thủ.
Trong sách nói, Thẩm Ngạn Chi có vội vã chạy đến cứu thái tử phi nhưng lại trễ một bước.
Cô phải nghĩ cách kéo dài thời gian, nói không chừng sẽ được cứu.
Lòng bàn tay của Tần Tranh ướt đẫm mồ hôi nhưng ngoài mặt vẫn rất điềm tĩnh. Cô cụp mắt xuống che giấu cảm xúc của mình, tỏ ra sầu thảm. “Ta biết đây là ý chỉ của bệ hạ, nhưng điện hạ đối với ta ân trọng như núi, làm phiền công công cho ít thời gian để ta đi gặp điện hạ một lần…”
Gió thổi qua đình đài lầu các, những cánh hoa quỳnh rơi lả tả như tuyết, có vài cánh sà xuống mái tóc đen tuyền của cô, hai màu đen trắng tương phản tạo cảm giác nhu nhược yếu đuối, khóe mắt đỏ hoe lại càng có vẻ bi thương.
Mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, nhưng khi sầu thương thì cũng có thể khiến lòng người ta tan nát.
Mấy tên thái giám không phải đàn ông chân chính mà nhìn cũng sững sờ, thầm nghĩ thảo nào mà lại sinh ra loại hôn quân đốt lửa đùa chư hầu như Chu U Vương.
Trước mắt, đây là cách duy nhất mà Tần Tranh có thể nghĩ ra. Đến bên giường của thái tử, khóc lóc giả vờ thâm tình để câu giờ.
Cô hoàn toàn không quen cách tự xưng là “bản cung”, buột miệng xưng “ta” lại làm người khác cảm thấy đây là cố ý hạ mình cầu xin, gã thái giám già cũng không nghi ngờ gì.
Thái tử lên cửa thành giám sát, bị trúng tên, bây giờ chỉ còn thoi thóp một hơi, đã không cách nào cứu chữa được.
Nhưng dù gì người vẫn chưa chết, ông ta cũng không muốn quá tuyệt tình, lại nghĩ phía cửa Chu Tước còn có cấm quân chống đỡ, để nàng ta gặp thái tử lần cuối cũng không mất bao nhiêu thời gian nên bèn gật đầu đồng ý.
***
Thật ra mình cũng không biết truyện này do bạn nào edit. Nhưng mình thấy hay nên tự ý re-up lên đây. Bạn nào có ý kiến xin liên hệ, mình sẽ gỡ ạ^^