Nàng ta mặc kệ tất cả, chạy vào nhà bếp, định lập tức rời khỏi đó nhưng lại bất cẩn đạp trúng váy của mình, may mà một người hầu bên cạnh nhanh nhẹn đỡ được. “Tiểu thư cẩn thận.”
Hà Vân Tinh nhớ người này lúc nãy còn rửa ruột heo, sau đó mình bị vịt mổ trúng, mấy người đang rửa ruột heo không kịp rửa tay mà chạy qua giúp mình bắt vịt luôn.
Lần này nàng ta thật sự bật khóc, đưa tay đẩy người hầu ra. “Mấy người dơ bẩn các ngươi! Ai cho các ngươi dùng bàn tay vừa rửa ruột heo đụng vào bản tiểu thư chứ!”
Hà Vân Tinh chật vật chạy khỏi bếp, đúng lúc chạm phải Hỉ Thước vừa từ vườn rau bắt gà trở về. Lần đầu tiên Hỉ Thước được nhìn thấy vị đại tiểu thư này thảm hại đến vậy nên khác kinh ngạc. “Hà tiểu thư làm sao thế?”
Hà Vân Tinh không trả lời, nhìn thấy con gà trên tay Hỉ Thước thì mắt đỏ hoe, không nói câu nào mà chạy đi mất như nhìn thấy ôn dịch vậy.
Hỉ Thước gãi đầu, lấy làm khó hiểu. Nàng ta đi vào bếp, nói: “Vương đại nương, con bắt gà về cho người rồi này.”
Thấy phía sau trông hết sức hỗn loạn, Tần Tranh đang giúp Vương đại nương thu dọn tàn cuộc thì Hỉ Thước lại càng ngạc nhiên. “Chuyện gì thế này?”
Vương đại nương sa sầm mặt, đáp: “Hà nha đầu của trại tây dẫn người qua nói giúp một tay, đây là kết quả của sự giúp đỡ ấy đấy.”
Hỉ Thước càng khó hiểu. “Nhị đương gia coi cô ấy như châu như báu, cô ấy biết làm bếp à?”
Đúng lúc này, nhớ đến tình cảm và sự ghen tuông Hà Vân Tinh dành cho Lâm Nghiêu, Hỉ Thước không khỏi liếc nhìn Tần Tranh một cái. Chắc đây mới là mục đích thật sự khi Hà Vân Tinh đến đây.
Hỉ Thước vội nói: “Vương đại nương, để con dọn dẹp cho, người đi nấu ăn đi.”
Hôm nay Vương đại nương cố tình làm khó Hà Vân Tinh không phải là vì muốn giúp Tần Tranh, chẳng qua là không ưa nhìn cảnh người trại tây vươn tay quá dài, hơn nữa việc Lâm Chiêu rơi vào tay bọn thủy tặc cũng có một phần “công sức” của trại tây nên bà muốn hả cơn giận mà thôi.
Nghĩ đến việc còn chưa nấu được món nào cho bữa tiệc tối nay, Vương đại nương không rảnh để dọn dẹp chiến trường nữa, nói: “Vậy chỗ này giao cho con, lát nữa gọi thêm mấy người Lư thẩm qua phụ một tay.”
“Vâng!” Hỉ Thước đáp lại. Đợi Vương đại nương vào bếp, nàng ta mới hỏi nhỏ Tần Tranh. “Trình phu nhân, Hà tiểu thư không làm khó cô chứ?”
Tần Tranh lắc đầu, đáp: “Không thể xem là làm khó, có điều Hà tiểu thư hiểu lầm gì đó thôi.”
Hỉ Thước nghe Tần Tranh trả lời thì lập tức có biểu cảm ” biết ngay mà”. Nàng ta thở dài, nói: “Nếu Hà tiểu thư nói gì đó thì cô cũng đừng để trong lòng nha. Cô ấy là con gái một của nhị đương gia, từ nhỏ đã bị chiều hư. Trong trại, hễ cô nương nào có chút nhan sắc là đều bị cô ấy cảnh cáo.”
Nói đến đây, Hỉ Thước bĩu môi. “Có điều chẳng qua là cô ấy đơn phương mà thôi, trại chủ trốn còn không kịp nữa là.”
Chuyện này Tần Tranh đã đoán được phần nào, cô hỏi nhỏ: “Sao ta thấy vị Hà tiểu thư này lại hơi sợ Vương đại nương thế?”
Hỉ Thước đáp: “Vương đại nương là nhũ mẫu của trại chủ. Lão trại chủ và lão phu nhân qua đời sớm, trại chủ và đại tiểu thư là do một tay Vương đại nương nuôi lớn. Đến giờ trại chủ vẫn rất kinh trọng bà ấy, bình thường Hà tiểu thư hay nghĩ không ít cách để lấy lòng bà ấy đấy.”
Tần Tranh không ngờ Vương đại nương lại là nhũ mẫu của Lâm Nghiêu. Vì mối quan hệ này, địa vị của bà ấy ở trong trại khá cao cũng là dễ hiểu.
——
Dọn dẹp sơ qua nhà sau, Hỉ Thước đi gọi người đến hỗ trợ nấu nướng, Tần Tranh bèn vào bếp trông chừng nồi canh của mình.
Canh đã hầm trên lửa nhỏ chừng một canh giờ, lúc mở nắp nồi đất ra, nước bên trong còn sôi sùng sục, mùi thơm nồng bốc lên theo làm hơi nóng.
Cô dùng đũa đụng nhẹ vào thịt gà, ấn mạnh một cái là thịt tuột khỏi xương chứng tỏ gà còn tơ, không cần tốn củi lửa. Cô khá hài lòng, tìm hũ muối cho vào nồi một ít, rồi đậy lại đun thêm một lúc, sau đó dập tắt lửa trong lò.
Đây cũng là thói quen khi hầm canh của Tần Tranh: Muối phải bỏ vào trước khi nhắc xuống một lúc, nếu không thịt sẽ không mềm được. Bỏ muối vào xong thì đậy nắp lại một lát rồi tắt lửa, như thế canh sẽ không có vị muối mặn.
Cô tìm cái chén nhỏ, múc muỗng canh lên nếm thử. Không biết có phải vì gà và nấm ở cổ đại rất nguyên chất hay không mà mùi vị ngon cực kỳ, nước canh tươi ngon thơm phức, uống vào một hớp là ấm bụng ngay.
Tần Tranh múc canh đã nấu xong vào một cái thố bằng sứ, chào Vương đại nương một tiếng rồi rời khỏi bếp chính.
Cô vẫn nhớ đường lúc nãy Hỉ Thước dẫn nên đi ngược trở lại để về nhà. Thấy phía trước có mấy người đàn ông đang khiêng một cây gỗ to tròn đi về phía này thì vội nép sang một bên nhường đường.
Mấy người khiêng gỗ thấy bên đường có một mỹ nhân yêu kiều đang đứng thì không khỏi trêu chọc vài câu: “Đây là nương tử nhà ai thế này? Trông cứ như tiên nữ trong tranh vậy.”
Người đàn ông khiêng phía sau lên tiếng quát. “Có động dục thì cũng nhìn xem đây là lúc nào. Mau khiêng gỗ qua đó nộp rồi xong việc cho sớm. Làm lỡ tiến độ xây cầu tàu, xem trại chủ có cho mấy người ăn đòn không!”
Khi ấy đám đàn ông mới chịu thôi, lặc lè khiêng cây gỗ đi ngang qua.
Tần Tranh nhìn cây gỗ to tròn kia, rơi vào suy tư. Xây cầu tàu?
Cầu tàu thường phải xây dựng ở bến tàu để tiện dỡ hàng hóa, sơn trại này thì xây cầu tàu gì chứ?
Khả năng duy nhất cô có thể nghĩ ra là nguyên chiếc thuyền buôn chở vải vóc tơ lụa. Có nghĩa là sau khi cướp được con thuyền buôn ấy, họ vẫn chưa chuyển hàng lên núi được?
Tần Tranh nhớ lại chiếc giỏ mây mình ngồi để lên núi hôm ấy. Dựa vào nhân lực để kéo từng giỏ mây lên thì đúng là quá mất thời gian và công sức. Hơn nữa nếu trên núi không cần dùng nhiều vải như vậy thì cũng không cần phải vận chuyển toàn bộ hàng hóa trên thuyền lên, nếu không đến lúc tìm được người mua hàng thì vận chuyển xuống núi cũng khá phiền phức.
Địa thế của Lưỡng Yến Sơn rất có lợi cho việc phòng thủ, nhưng một khi hàng hóa cướp được quá nhiều thì xử lý nó là cả một vấn đề.
Trong khi suy nghĩ những vấn đề này, Tần Tranh đã về đến cửa nhà.
Lúc cô đẩy cửa đi vào, vừa nhìn là thấy thái tử đã không còn nằm trên giường nữa.
Cô thầm cả kinh, đang định bước vào xem thử thì một thanh kiếm lạnh ngắt đã từ sau vòng tới, gác lên cổ cô.