Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 216: Chương 216




Bà vú hầu hạ bên cạnh Lục Cẩm Hân nhiều năm, chưa từng bị người ta làm mất mặt như thế nên có vẻ hơi lúng túng khó xử. “Cẩm Nhan cô nương nói gì…”

Lục Cẩm Nhan khẽ thốt ra một câu: “Làm nô tài thì phải giữ bổn phận của nô tài. Thẩm thẩm của ta mất sớm, trước kia ít qua lại với Dĩnh Châu, không biết các người hầu hạ Cẩm Hân thế nào không nói, bây giờ ở ngay trước mắt ta, nếu còn vượt qua bổn phận, ta không ngại thay muội muội dạy dỗ nô tài đâu.”

Những lời quở trách cứng rắn này nói ra, mặt bà vú tái xanh, thầm oán thán trong bụng nhưng ngoài mặt lại không dám nói gì.

Lục Cẩm Nhan đứng dậy, nắm nay Lục Cẩm Hân, ra chiều ghét bỏ: “Khóc như con mèo ướt vậy, vào phòng ta rửa mặt đi.”

Bà vú định đi theo nhưng Lục Cẩm Nhan quét mắt một cái khiến bà ta không dám nhúc nhích.

Lục Cẩm Nhan nói: “Các ngươi đừng đi theo, chẳng lẽ ta sẽ ăn thịt muội ấy sao mà sợ.”

Bà vú sượng sùng. Đợi Lục Cẩm Nhan dắt Lục Cẩm Hân đi xa thì mới nhổ một cái. “Ta biết ngay là Lục gia ở kinh thành không tốt lành gì mà! Lúc trước thái sư còn đó, họ cao cao tại thượng thì thôi không nói, bây giờ còn làm giá gì chứ? Cũng chỉ có tiểu thư là ngây thơ tin cô ta thôi, không chừng sau lưng bị chê cười thế nào không biết.”

Nếu nói Lục gia là một cây đại thụ thì trước kia Lục gia ở kinh thành có thể nói là gần như toàn bộ gốc cây ấy, Dĩnh Châu chỉ là một nhánh mà thôi. Cũng chính vì thế, Lục gia Dĩnh Châu vẫn luôn có càm giác cúi đầu trước Lục gia kinh thành, bây giờ Lục gia kinh thành đã sụp đổ nên họ mới có cảm giác ưu việt hơn. Bà vú tỏ ra như vậy cũng là không muốn người khác xem thường Lục gia Dĩnh Châu.



Lục Cẩm Nhan dẫn Lục Cẩm Hân vào phòng mình, sai nha hoàn hầu hạ nàng ta rửa mặt xong rồi chỉ một chiếc ghế nhỏ, bảo nàng ta ngồi xuống. “Nói đi, sao lại khóc?”

Lục Cẩm Hân mới mười bốn tuổi, khi Biện Kinh chưa đổi chủ, ai cũng không ngờ được là Lục gia sẽ gặp họa diệt tộc, vì thế cũng không ai yêu cầu nàng ta phải có bản lĩnh gì để gánh vác gia tộc, ở Dĩnh Châu nàng ta được nuông chiều lớn lên, chưa từng chịu uất ức.

Lúc này nghe Lục Cẩm Nhan hỏi, mắt nàng ta lại đỏ hoe. “Muội muốn về nhà…”

Lục Cẩm Nhan thở dài một hơi. “Muội đã đến đây thì phải biết là mình không về được chứ.”

Nước mắt Lục Cẩm Hân rơi lã chã, hai vai run run, khóc trong im lặng.

Những bức thư gửi về nhà giống như là đá chìm xuống biển. Lục Cẩm Hân biết thái độ của phụ thân mình. Sau khi mẹ qua đời, cha rất yêu thương nàng ta nhưng hiện nay đúng là không cần nàng ta nữa.

Từ khi đường tỷ của chi thứ hai gả cho Hoài Dương Vương, chi thứ hai càng có tiếng nói. Bây giờ thái tử dần có thế lực vì thế cha mới đưa nàng ta đến đây.

Nàng ta cắn môi, nói: “Không phải bị người ta nói mà muội thấy ấm ức, muội… muội chỉ cảm thấy xấu hổ, cũng rất đau lòng.”

Xấu hổ vì tình cảnh của mình, đau lòng vì tình cảnh này là do người cha thương yêu mình mang lại.

Ánh mắt Lục Cẩm Nhan nhìn Lục Cẩm Hân lóe lên vẻ phức tạp. Nàng ta sờ đầu muội muội. “Chuyện có gì đâu mà. Từ nay đừng có vừa gặp chút chuyện là khóc nữa.”

Lục Cẩm Hân dùng tay áo lau nước mắt. “Muội thật sự không hiểu được. Muội từng nuôi một con mèo Ba Tư, năm đó con gái của tri phủ đến nhà muội chơi, thích mèo của muội, muội thà đắc tội nàng ấy cũng không tặng mèo đi. Tại sao cha có thể nhẫn tâm không cần muội được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.