Đợi hai mẹ con bên trong ngừng khóc, ổn định lại cảm xúc, Tần Giản mới đi vào, vờ như vừa đến. “Lúc nãy người hầu đã mang đồ đạc vào nhà rồi, đợi mai hãy sắp xếp lại. Những bức tranh A Tranh và A Sênh vẽ trước kia huynh cũng mang theo, muội muốn mang về phủ nha hay treo ở đây?”
Tần Tranh đáp: “Cứ treo ở đây đi.”
Những bức tranh vẽ lúc còn chưa xuất giá ấy xem như là vật tưởng niệm mà Tần Tranh lưu lại cho người thân.
Nhắc đến Tần Sênh, Tần phu nhân và Tần Giản không khỏi trầm mặc. Tần phu nhân thở dài: “Nhaac81 đến Sênh Nhi, không biết con bé ở Bắc Đình thế nào rồi…”
Hai đứa con gái đều bị ép xuất giá, đó luôn là sự trăn trở trong lòng Tần phu nhân.
Tần Tranh tiếp nhận chính sự của Thanh Châu lâu nay nhưng vẫn chưa nhận được tin từ Bắc Đình, cô an ủi Tần phu nhân. “Điện hạ đã khởi nghĩa, phía Liên Khâm Hầu sẽ không làm khó Sênh Nhi đâu. Để con về viết thêm bức thư lấy danh nghĩa hiện tại gửi ra Bắc Đình, đợi điện hạ đánh xong trận này rồi đón Sênh Nhi về.”
Bảy tám vạn đại quân triều đình áp sát, trận này trông có vẻ họ ở thế yếu, vì thế Tần Giản mới vội mời Sầm Đạo Khê xuống núi.
Nếu họ thắng trận này, từ này có thể chiếm cứ cả vùng Giang Hoài, đủ sức kháng cự lại triều đình. Nếu thua, e là lại trở thành kẻ mất nhà như lúc Biện Kinh bị phá.
——
Mạc Bắc, Lôi Châu.
Tạ Trì biếng nhác tựa cả người vào ghế, một chân ngang tàng gác lên chiếc bàn trước mặt, hoa văn thêu trên đôi giày vừa tỉ mỉ vừa tinh xảo.
Hắn lật xem từng trang thư trên tay, đôi mày đẹp ẩn chứa chút hung tàn, đọc xong thì vứt thư sang một bên, cả người ngã vào ghế như không xương, tay gõ gõ mặt bàn ra hiệu cho chàng trai anh tuấn bên cạnh đọc thư.
“Nhìn xem, đôi phu thê họ Sở kia thật là biết cách chơi trò quyền mưu. Trước đó nói với ông già cái gì mà trong tay họ có chứng cứ Lý Tín thông đồng bán Lương Châu cho Bắc Nhung. Tiểu gia ta tốn sức đi cứu muội muội của thái tử phi kia mà không được tiếng cảm ơn, bây giờ không nhắc chữ nào về chứng cứ, lại nói đợi họ lấy được Giang Hoài, muốn nam bắc hợp tác cùng lật đổ Lý Tín. Cái bánh vẽ này càng ngày càng lớn, không sợ nghẹn chết người sao.”
Chàng trai anh tuấn bên cạnh chỉ khẽ mỉm cười.
Tạ Trì liếc hắn một cái: “Cười gì thế?”
Chàng trai kia đáp: “Thái tử khởi nghĩa ở Thanh Châu, trong thời gian ngắn như vậy mà đã chiếm được Từ Châu – yếu điểm của nhà binh – chứng tỏ hắn không hề u mê vô dụng như lời đồn. Nếu họ có thể đoạt được Giang Hoài, từ đó cùng Bắc Đình tấn công Lý Tín là một cơ hội rất tốt. Chuyện cứu muội muội của thái tử phi cũng là giải vây cho Bắc Đình, nếu để nàng ta đến Bắc Nhung hòa thân thật thì phía Lý Tín sẽ chiếm lý, danh chính ngôn thuận xuất binh thảo phạt Bắc Đình. Mượn cơ hội này giải trừ nguy cơ của chúng ta lại khiến phu thê thái tử nợ chúng ta một ân tình, có gì không tốt?”
Nói xong, hắn nhìn Tạ Trì. “Hay là nhị đệ còn canh cánh vết cắn trên tay?”
Không nói thì thôi, nhắc đến chuyện này Tạ Trì lại sa sầm mặt. “Tiểu gia ta không nên đích thân đi cứu người, bị cắn một cái không nói, người cứu về không mất lạng thịt nào rồi mà vẫn bị ông già phạt ba mươi gậy.”
Tạ Hoàn lắc đầu bất đắc dĩ. “Ai bảo đệ bắt con gái người ta đi tắm ngựa? Tính Truy Vân rất hung hãn, bình thường người hầu trong chuồng ngựa còn không dám đến gần nó mà. May mà chỉ dọa cô nương người ta té ngã trầy tay, nếu bị Truy Vân đá bị thương thì phụ thân biết ăn nói thế nào với thái tử phi.”
Bây giờ nghĩ lại, Tạ Trì vẫn thấy ấm ức. “Nàng ta nôn bẩn cả Truy Vân.”
Cả Bắc Đình đều biết con ngựa kia chính là bảo bối trong lòng tiểu hầu gia nhà họ.
Hắn uể oải nhắm mắt lại. “Nữ nhân phía nam đều thật phiền toái.”
Từ nay, né được bao xa thì né.
Tạ Hoàn khẽ thở dài. “Tần cô nương được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, từ nhỏ chưa từng sờ qua cung tên, chưa từng cưỡi ngựa. Bây giờ lưu lạc nơi tha hương, đệ hà tất phải gay gắt với người ta.”
Tạ Trì đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghi hoặc nhìn vị đại ca ngày thường rất kiệm lời của mình. “Ca, gần đây đệ cảm thấy huynh kỳ kỳ thế nào ấy.”