Thi thể ở cổng thành nhanh chóng được chất thành một bức tường. Nhờ lớp che chắn này, Sở Thừa Tắc và những tướng sĩ còn lại thành công cầm cự được đến khi đại quân kéo đến.
Đá tảng không ngừng được bắn vào tường thành tạo thành những tiếng vang trầm đục. Tuy không thể làm thủng tường nhưng nhưng cũng có đất cát từ trên tường rơi xuống, cả tường thành cũng rung chuyển.
Bóng đêm trở thành màn chắn tốt nhất cho trận chiến công thành này. Trên thành đèn đuốc sáng rực, là mục tiêu sống cho đội quân có thể điều chỉnh máy bắn đá chính xác.
Tướng sĩ công thành lại không thắp đuốc, quan binh trên thành bị hạn chế tầm nhìn nên không rõ kẻ địch tập trung ở đâu, chỉ có thể ném đá theo trực giác.
Đợi quân công thành tiến vào tầm bắn của cung tên, cung thủ trên thành chia thành hai đợt liên tục phóng tên vào bên dưới, mưa tên giăng kín bầu trời.
Đáng tiếc kẻ địch như sớm đã chuẩn bị trước, những tướng sĩ đi trước giơ chiếc thuẩn dày cao ngang đầu người, nối với nhau thành một bức tường kiên cố. Những tướng sĩ đi sau thì giơ thuẫn cao quá đầu, hai toán trước sau cùng giơ thuẫn lên, cả đội quân trở thành một con quái vật bằng sắt biết đi khổng lồ, cung tên hoàn toàn không làm gì được họ.
Không những thế, từ khe hở giữa những chiếc thuẫn, họ còn bắn cung tên ra nhằm vào quan binh trên thành.
Sau khi đại quân đến cổng thành, hai cánh cổng sắt của tường thành Mạnh Quận không còn hy vọng được đóng lại nữa.
Bức tường thuẫn cứ thế tiến lên, che chở cho mấy người Sở Thừa Tắc.
Các tướng sĩ nãy giờ chém giết ở cổng thành được nghỉ ngơi trong phút chốc, Sở Thừa Tắc lại ra lệnh: “Các tướng sĩ nghe lệnh, mười lăm người tạo thành một tổ, dùng thuẫn che chở cho cung thủ, tiếp cận thành từ hai bên và chính giữa.”
Từ sau bức tường kia bèn có một toán tách ra ngoài như được phân ra từ cơ thể mẹ, phần phân ra nhanh chóng tạo thành một chỉnh thể, phần chỗ trống phía sau lập tức có người giương thuẫn lên lấp vào.
Phía bắn tên lúc đầu còn có thể dựa vào mưa tên để đẩy lùi bước chân của họ. Bây giờ mười lăm người một tổ, dùng thuẫn che thành một cái hộp sắt di động, che chở cho hàng cung thủ phía sau, bắt đầu phản công chém giết quan binh trên thành.
Khi sắp đến chỗ cung thủ phe địch, một tiểu đội đi trước nhanh chóng leo lên từ một góc chết bên kia không nhìn thấy, nhân lúc họ bắn tên vào bên dưới, bên này áp sát tập kích khiến kẻ địch không kịp trở tay.
Các tướng sĩ ùa vào trong dùng các thức này để lên được ba mặt tường thành, phối hợp với binh sĩ bên ngoài khiến quan binh giữ thành liên tiếp bị đánh lui.
Tướng lĩnh giữ thành thấy tình thế không ổn bèn kéo một tiểu tướng tới, nói: “Các ngươi tử thủ ở đây, ta đi báo cho quận trưởng đại nhân.”
Nói xong thì vội vội vàng vàng xuống thành.
Quan binh giữ thành thấy chủ tướng hoảng loạn cưỡi ngựa bỏ đi thì sĩ khí càng giảm. Dưới sự vây đánh từ trong ra ngoài, họ nhanh chóng bại trận.
Sở Thừa Tắc được tin tướng giữ thành đã chạy đến phủ quận trưởng báo tin nhưng không mang quân đuổi theo mà bắt lấy một tiểu tướng, ép hỏi địa chỉ xây dựng kho lương rồi chọn một đội quân, trực tiếp dẫn người qua đó.
Kho lương của Mạnh Quận khu nạp lương thực của cả một vùng Giang Hoài này.
Nếu không giữ được Mạnh Quận, hẳn là quận trưởng sẽ phóng hỏa thiêu cháy kho lương.
Đến phủ quận trưởng bắt người rất có thể sẽ vồ hụt người, đến kho lương, nếu còn kịp biết đâu chừng có thể cứu được lương thảo.
——
Sau khi rời khỏi cửa thành, tướng lĩnh giữ thành thúc ngựa phi nước đại mà đi, quả nhiên giữa đường gặp được quận trưởng và Đổng Đạt đang vội vàng chạy đến.
Tướng lĩnh kia xuống ngựa, quỳ xuống khóc lóc: “Đại nhân, mạt tướng có chết ngàn lần cũng không hết tội!”
Quận trưởng và Đổng Đạt đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt người kia.
Quận trưởng run rẩy hỏi: “Cửa thành… thất thủ rồi à?”