Tần Tranh đã nói đỡ cho Sầm Đạo Khê, những âm thanh vốn chống đối hắn cũng dần tan biến.
Đào kênh dẫn nước đúng là chuyện mà Tần Tranh từng nghĩ đến trước khi có thiên tai lũ lụt. Thanh Châu có nhiều ruộng đồng, đến mùa hạ là hoa màu thiếu nước. Mọi năm tuy có dẫn nước từ hồ nước trên đập Đại Độ về nhưng bách tính ven sông vẫn phải ra đó gánh nước, hiệu suất rất thấp, hơn nữa những xóm làng cách xa bờ sông cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hoa màu bị chết héo.
Nếu dùng Nguyên Giang làm nhánh chính, xây dựng hệ thống mương nước ngầm hình mạng nhện thì mùa lũ có thể mượn nó dẫn bớt nước ra, mùa khô có thể tưới hoa màu.
Cô không biết tại sao vào lúc này Sầm Đạo Khê lại đột nhiên nhắc đến chuyện đi khảo sát địa thế Nguyên Giang nhưng hẳn là có nguyên nhân trong đó, chẳng qua là hắn chưa tiện nói mà thôi.
Cuối cùng, cuộc thương nghị này kết thúc bằng việc Tần Tranh thưởng cho Sầm Đạo Khê mười lượng vàng.
Khi những người khác đã lui ra, Tần Tranh giữ lại Tống Hạc Khanh, hỏi: “Có vẻ như Sầm tiên sinh không hòa thuận với những người khác cho lắm?”
Tống Hạc Khanh lắc đầu, thở dài: “Phàm là người có tài thì đều có chút cao ngạo. Người khác muốn kết giao với hắn, nếu không hợp nhãn thì đến câu khách sáo hắn cũng lười nói, đương nhiên là không được lòng người.”
Nghe câu trả lời ấy, Tần Tranh cũng hết cách. Những ngày qua cô cũng phát hiện tính cách của Sầm Đạo Khê đúng là hơi khó sửa.
Nhìn dáng vẻ thanh tao nho nhã thế mà lúc ngang bướng lên thì người khác phải đau đầu.
Cô không hiểu nổi với tính cách thẳng như ruột ngựa y hệt Tần Quốc Công của Tần Giản, hắn làm sao trở thành bạn thân của Sầm Đạo Khê vậy.
——
Kinh thành.
Đúng như Tống Hạc Khanh nói, tin Mạnh Quận và Hộ Châu đồng thời thất thủ truyền đến Biện Kinh, Lý Tín giận đến nỗi lật bàn ngay giữa triều đình, bách quan đều hoảng hốt quỳ rạp xuống. Nhưng những cựu thần của Đại Sở trước kia có còn một lòng hướng về Lý Tín không thì chưa chắc.
Ngay hôm đó, Lý Tín triệu kiến những tâm phúc theo hắn từ lúc còn ở Kỳ Huyện vào ngự thư phòng thương nghị.
“Bắc có Liên Khâm Hầu nhìn chằm chằm, nam lại có dư đảng của triều trước đang ngấp nghé, các vị thấy phải làm thế nào mới được?” Lý Tín chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, ánh mắt âm trầm.
“Mười vạn binh mã của Liên Khâm Hầu có thể đối kháng với Bắc Nhung, cực kỳ dũng mãnh, đám ô hợp của Sở thái tử không thể bì được. Thần cho rằng bệ hạ không thể lơ là cảnh giác với Liên Khâm Hầu.” Một lão thần nói.
Mắt Lý Tín đầy những tơ máu. Ánh mắt u ám quét qua làm người ta rét run. “Dư đảng triều trước đoạt được Thanh Châu, tiếp đó là Từ Châu, nay ngay cả Mạnh Quận cũng rơi vào tay chúng, chẳng lẽ cứ để mặc không lo?”
“Thái tử triều trước chiếm được ba tòa thành này đều là nhờ vào những âm mưu thấp hèn, nếu thật sự đối đầu với đại quân của triều đình thì chưa chắc đã thắng. Lần này chúng liên tiếp thắng trận là do Sở thái tử vẫn luôn tung tin đồn mình có cùng mệnh số với Vũ Gia Đế, dạo trước vừa đến sinh thần của Vũ Gia Đế, chúng đến Vân Cương Tự bái tế, nhân đó khuếch trương sĩ khí mà thôi.”
“Nếu chúng ta có thể làm loạn lòng quân của chúng, lúc đối đầu với đại quân triều đình chúng sẽ tự khắc tan rã mà thôi.” Lão thần kia nói với ánh mắt chắc chắn.
Lý Tín dừng bước, hỏi ông ta. “Làm thế nào để làm loạn lòng quân?”
Lão thần đáp: “Họ Sở chúng có tin đồn khai quốc hoàng đế là Vũ Thần chuyển thế để thu mua lòng dân, chúng ta cũng tung tin có yêu phi hại nước ra, bệ hạ nói xem bách tính sẽ tin ai?”
Lý Tín trầm ngâm giây lát. “Ngươi muốn đánh vào con gái Tần gia?”