Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 245: Chương 245




Từ cửa thành cho đến phủ nha, dọc đường đều có bách tính đứng hai bên đường nghênh đón.

“Điện hạ về rồi!”

“Nghe nói lần này điện hạ xuất chinh, không chỉ chiếm được Mạnh Quận mà còn thu phục được mấy tòa thành xung quanh đấy luôn.”

Bách tính ai nấy đều kích động, mặt mày hớn hở, chén lấn nhau đứng hai bên đường nhiệt liệt hoan nghênh.

Sở Thừa Tắc ngồi trên con tuấn mã cao to, tóc búi trâm vàng, người mặc giáp đen, hai bên cầu vai khắc hình đầu nhổ đang nhe nanh múa vuốt trông đằng đằng sát khí. Đằng sau y là chừng trăm tên kỵ binh tinh nhuệ, oai phong lẫm liệt.

Lúc đội quân về đến phủ, Tần Tranh đã cùng Tần Giản và người của Lục gia đợi ở trước cửa phủ.

Đây là lần đầu tiên y trở về từ khi đánh được Mạnh Quận, trong thành náo nhiệt như thế cũng là có ý ăn mừng chiến công.

Để thể hiện sự long trọng, hôm nay cô không mặc những bộ y phục nhạt màu bình thường mà là một bộ gấm màu đỏ tía, chỉ bạc thêu hoa quỳnh trắng, dài quét đất, trên tay vắt một dải lụa cùng màu. Mấy cây trâm vàng nhìn có vẻ khá phèn trong hộp trang sức lúc này đây được cắm trên tóc, thoáng cái chúng nó được nâng cao giá trị, cảm thấy cao quý hơn nhiều.

Sở Thừa Tắc vừa nhìn là thấy Tần Tranh. Hôm nay cô ăn mặc như vậy trông hệt một đóa mây tím, vô cùng cao quý nho nhã.

Y xuống ngựa, bước nhanh đến trước cửa phủ. Tần Tranh nhún người hành lễ. “Cung nghênh điện hạ khải hoàn.”

Tần Giản, Tống Hạc Khanh, người của Lục gia cùng đám mưu thần đằng sau cũng đồng loạt chắp tay hành lễ. “Cung nghênh điện hạ khải hoàn.”

Từ sau khi Biện Kinh đổi chủ, đây là lần đầu tiên Tần Giản gặp lại em rể mình. Không thể không thừa nhận người trước mắt như đã thoát xác, trở thành rồng phượng, ưu tú bất phàm, rất khó để có thể tìm thấy sự liên hệ giữa y và gã thái tử tiếng xấu lan xa kia.

Trước đó nghe nói y đánh được Từ Châu, lại chiếm được Mạnh Quận, Tần Giản còn tưởng y được mãnh tướng trợ giúp. Giờ phút này thấy được người thật, hắn nghĩ một ngày nào đó nếu Sở Thừa Tắc đánh đến Biện Kinh thì cũng không có gì lạ.

“Miễn lễ.” Sở Thừa Tắc chỉ nói một tiếng, thấy Tần Giản đang nhìn mình thì gật đầu chào hắn.

Tần Giản không khỏi chấn động, lúc chắp tay bái, eo càng thấp hơn một chút.

Mọi người tự giác lùi ra thành một lối đi. Lúc Sở Thừa Tắc đi ngang qua Tần Tranh, y tự nhiên dắt lấy tay cô.

Có lẽ vì chạy suốt cả đêm nên tay y rất nóng, vết chai trong lòng bàn tay nhiều hơn trước, có lẽ những ngày vừa qua cầm nắm vũ khí không rời.

Mặt Tần Tranh hơi nóng lên. Trước bao nhiêu người, các mưu thần đều đang nhìn vào mà y cũng không biết kiềm chế. Cô đi theo y, tay âm thầm dùng sức để rút ra nhưng lại bị nắm càng chặt hơn, thậm chí y còn dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô.

Tần Tranh không khỏi căng thẳng hơn. Sợ người khác nhìn thấy điều bất thường, cô không dám ra sức giãy giụa.

Kẻ đầu sỏ thì vẫn giữ bộ mặt ung dung, còn hỏi Tống Hạc Khanh chính sự những ngày này.

Mấy người Tống Hạc Khanh đi theo sau, cứ phải giả lơ như không thấy hai vị chủ tử đang dắt díu nhau.

Khi được hỏi chuyện, Tống Hạc Khanh trả lời đâu vào đấy. “Trước đó mưa to gây lũ lụt, nạn dân đã được cứu trợ kịp thời, không có thương vong gì. nhà cửa trong thôn đang được tu sửa lại. Sau khi nước rút, hoa màu trong đất cũng không thiệt hại quá nặng nề, cấy dặm lại là cuối vụ cũng thu hoạch được bảy phần bình thường. Có điều gia súc gia cầm chết không ít, thái tử phi nương nương sợ dẫn đến dịch bệnh nên đã hạ lệnh thiêu bỏ hết.”

Sở Thừa Tắc ừ một tiếng, nói: “Năm nay miễn thu thuế những thôn làng bị ngập lụt.”

Giọng Tống Hạc Khanh kích động hơn trước thấy rõ. “Lão thần thay mặt bách tính cảm tạ điện hạ!”

Phía trước là ngã ba thông đến phòng nghị sự và nhà sau. Sở Thừa Tắc còn mặc bộ giáp nên khá nóng nực. Mấy người Tống Hạc Khanh biết y phải về thay quần áo xong mới đến bàn chuyện tiếp nên đồng loạt chắp tay chào.

Vào nhà sau, Tần Tranh bèn sai người mang nước tới.

Mùa hè, một ấm nước nóng là đủ để pha cả bồn. Người hầu nhanh chóng chuẩn bị xong nước tắm.

Sở Thừa Tắc dang hai cánh tay, để cho Tần Tranh cởi bộ giáp mềm giúp mình.

Bọc cổ tay, cánh tay, cầu vai… cái nào cũng nặng trình trịch.

Tần Tranh không nén được, hỏi: “Chàng về nhà thôi, làm gì phải mặc bộ giáp hoành tráng thế này, không thấy nặng nề à?”

Cô đang cúi đầu tìm chiếc móc cài ngay trước ngực y. Vì mái tóc được búi lên nên cần cổ trắng ngần lộ ra, được màu áo đỏ tía tôn lên trông càng lóa mắt.

Sở Thừa Tắc khẽ nuốt nước bọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.