Cô cố tình không nói kẻ chủ mưu phía sau là ai. Quan hệ giữa trại đông và trại tây khá nhạy cảm, nếu kẻ định ra tay với họ là con nuôi của nhị đương gia, cô lại đem chân tướng nói ra thì sẽ phá vỡ sự bình yên hòa hảo ngoài mặt giữa hai trại.
Lâm Chiêu là muội muội ruột thịt của Lâm Nghiêu, nàng ta rơi vào tay bọn thủy tặc cũng một phần là do người của trại tây nhưng lúc ăn mừng, Lâm Nghiêu vẫn mời trại tây đến tham gia chứng tỏ trước mắt hắn vẫn muốn duy trì cảnh hòa bình giả tạo này.
Cô và thái tử ở trong sơn trại của người ta, nói khó nghe là ăn nhờ ở đậu nên đương nhiên phải biết thời biết thế. Vì thế kẻ chủ mưu là ai, họ không thể chính miệng nói ra mà phải chờ Lâm Nghiêu tới tra hỏi.
Thái tử cố tình chừa lại một người sống cũng là có ý này.
Sau khi đoàn người đi vào trong, vừa nhìn là thấy ba người của trại tây ngã gục trong phòng ngủ chính, gần cửa cũng có ống trúc để thổi khói mê khi nãy, có thể nói là chứng cứ xác thực.
Nhưng làm cho họ cảm thấy áp bức nhất chính là người đàn ông bị trọng thương được trại chủ mang về. Y ngồi bên chiếc bàn, mái tóc dài xõa tung, người mặc bộ đồ ngủ màu trắng, khoác chiếc áo choàng màu xanh đen, bàn tay thon dài trông rất có lực đặt trên thanh kiếm chỉ nhìn vỏ ngoài là biết vô cùng tinh xảo. Nửa khuôn mặt của y ẩn hiện trong bóng đêm, cả người trông như một con dã thú từ thuở hồng hoang, đang cố kiềm nén tính khí nhưng có thể nhào tới ăn thịt người ta bất cứ lúc nào.
Lâm Chiêu chỉ nhìn thái tử một cái là vội dời mắt đi. Nàng ta là người nóng nảy, sau khi nhìn thấy ba người trại tây bèn tháo dây roi trên hông xuống, hằm hằm định đi ra ngoài.
Hỉ Thước quá hiểu chủ của mình nên vội vàng ngăn lại. “Đại tiểu thư, cô đừng vội sang trại tây, đợi trại chủ đến rồi tính…”
Nàng ta vừa nói xong, bên ngoài liền có người nói: “Trại chủ đến rồi! Trại chủ đến rồi!”
Đám đàn ông trai tráng đang vây xem lập tức nhường thành một lối đi, Lâm Nghiêu nôn nóng bước nhanh vào trong, rõ ràng là trên đường hắn cũng đã nghe người ta nói lại chuyện này nên trên mặt không còn vẻ bỡn cợt thường ngày nữa mà ngược lại sắc mặt khá khó coi.
Thấy Lâm Chiêu đang cầm roi định đi tìm người bên kia tính sổ, hắn bèn quát: “Làm gì vậy chứ?”
Lâm Chiêu hung dữ nói: “Chúng tính kế muội thì thôi không nói, bây giờ còn hạm hại ân nhân của muội nữa. Muội không nuốt trôi cơn giận này. Nếu huynh còn coi muội là muội muội thì đừng có ngăn cản.” Nói xong nàng ta vung mạnh tay, giãy khỏi tay Hỉ Thước rồi đi ra ngoài với sát khí đằng đằng.
Tần Tranh cố tình không nói ra kẻ chủ mưu là vì không muốn làm lớn chuyện, thấy thế bèn gọi Lâm Chiêu lại. “A Chiêu, người đã chết rồi, đừng đi.”
Mắt Lâm Chiêu hơi đỏ lên. Nàng ta nhìn Tần Tranh, căn răng một cái rồi cuối cùng vẫn lao vào bóng đêm.
“Đại tiểu thư!” Hỉ Thước vội đuổi theo.
Lâm Nghiêu cảm thấy khá đau đầu, vội căn dặn gã râu quai nón đi theo mình. “Bưu Tử, đệ đi theo A Chiêu, đừng để nó chịu thiệt.”
“Được thôi!” Gã râu quai nón dường như cũng đang ôm cục tức, có những lời này của Lâm Nghiêu thì lập tức xách đôi chùy sắt đến nặng tám mươi kí của mình chạy về phía trại tây.
Lúc này Lâm Nghiêu mới chắp tay xin lỗi Tần Tranh và thái tử. “Mời hai vị đến trại dưỡng thương vốn là có ý tốt nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, làm kinh nhiễu đến hai vị rồi. Lâm mỗ tạ tội với hai vị tại đây.”
Thái tử nãy giờ vẫn im lặng không nói lúc này mới ngước mắt nhìn Lâm Chiêu. “Trại chủ quá lời rồi.”
Y nói một câu khá khiêm tốn nhưng ngữ khí thì không có chút nhún nhường.
Ánh mắt y quét đến đâu là mang lại cho người ta cảm giác áp bức đến đó.
Lâm Nghiêu lăn lộn giang hồ bao năm, coi như cũng biết nhìn người. Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta nhìn mà vô thức muốn né tránh ánh mắt đó thì không khỏi thầm giật mình. Người này trông còn trẻ nhưng lại không hề có vẻ bồng bột của thiếu niên mà ngược lại giống như một thanh bảo kiếm trải qua muôn ngàn phong ba, giờ đã được cất vào vỏ.
Không ra khỏi vỏ thì thôi, một khi đã rút ra khỏi vỏ thì chắc chắn đổ máu. Sự sắc bén từ bên trong lúc nào cũng đáng sợ hơn sự sắc bén được thể hiện bên ngoài.
Trong lúc hắn thất thần, thái tử từ tốn nói: “Có điều phu nhân ta bị kinh hách, không biết đại phu trong trại có tiện đến bắt mạch cho nàng không?”
Lâm Nghiêu vội trả lời: “Chuyện lớn thế này, chắc Triệu thúc cũng tính giấc rồi, để ta sai người gọi ông ấy đến.”
Tần Tranh định nói không cần nhưng đột nhiên ý thức được rất có thể thái tử muốn nói chuyện riêng với Lâm Chiêu nên không lên tiếng, chỉ đi theo người hầu mà Lâm Chiêu gọi đến.
Quần áo trên người cô dính máu, trên mặt cũng vậy nên người phụ nữ kia dẫn cô đi rửa mặt rồi hỏi cô có cần tắm rửa không.
Từ khi đến trại, Tần Tranh bận chăm sóc thái tử đang nguy cấp nên không có lòng dạ nào lo cho mình, bây giờ nghe thế bèn gật đầu.
Sau khi cô thoải mái tắm nước nóng xong, lão đại phu mới đến bắt mạch cho cô, còn kê đơn thuốc bổ máu nữa.
Tần Tranh nhớ đến đơn thuốc mà thái tử âm thầm thay đổi bèn thử dò hỏi đại phu: “Đại phu, đơn thuốc mà ông kê cho phu quân tôi ấy, nếu bạch cập giảm một tiền, tiên hạc thảo tăng ba tiền thì sẽ thế nào?”
Đại phu vuốt chòm râu dài, đáp: “Hai vị thuốc này đều để trị chứng nôn ra máu hay mất máu. Bạch cập có lợi cho ngoại thương, tiên hạc thảo có lợi cho nội thương, ngăn phát sốt, bổ khí huyết, phòng ngừa suy nhược mất sức. Nhưng đã là thuốc thì sẽ có tác dụng phụ, nếu tăng một vị thuốc thì hiệu quả sẽ tăng nhanh thần tốc, tuy nhiên nếu dùng lâu dài thì sẽ dễ làm cơ thể suy kiệt, lúc đó có muốn bồi bổ cũng không kịp…”
Nói đến đây, đại phu đột nhiên dừng lại, hỏi Tần Tranh. “Sao phu nhân lại hỏi thế?”
Tần Tranh trả lời qua loa. “Nhất thời tò mò nên hỏi thử thôi.”
Người hầu tiễn đại phu ra về, Tần Tranh ra ngoài nhìn thấy phía nhà chính vẫn còn sáng đèn, biết thái tử và Lâm Nghiêu còn đang bàn chuyện. Tự nhiên lòng cô cảm thấy rất nặng nề.
Nghe đại phu giải thích đơn thuốc, nhớ lại việc đêm qua thái tử đột nhiên sốt cao, cô đã hiểu nguyên nhân.
Trên đường chạy trốn, thái tử luôn bình tĩnh đến độ làm cô quên mất y là một thái tử vừa mất nước.
Nhưng những lời cung khai của người trại tây lại làm Tần Tranh nghĩ đến một việc: Lâm Nghiêu nhìn trúng võ nghệ của thái tử, muốn chiêu mộ y vậy có khi nào thái tử cũng muốn mượn thế lực của Lưỡng Yến Sơn để gây nghiệp lớn, đánh về Biện Kinh không?
——
Ba người trại tây chết trong nhà đã bị kéo ra ngoài, vết máu cũng đã được lau dọn sạch sẽ. Người còn sống lúc nãy, sau khi Lâm Nghiêu thẩm vấn xong thì tự tay giết chết.
Hắn nhìn thái tử đang ngồi đối diện, cuối cùng đưa ra lời mời hấp dẫn nhất. “Lâm mỗ biết Trình huynh chắc chắn không phải người bình thường, nếu Trình huynh bằng lòng gia nhập Kỳ Vân Trại, từ nay Kỳ Vân Trại sẽ có thêm một tam đương gia.”
Thái tử nhấp một hớp trà, không hề lên tiếng. Lúc này y đã thu lại khí thế của mình, trở nên cao quý tao nhã như một công tử thế gia vậy.
Lâm Nghiêu thấy y vẫn không có phản ứng gì bèn nói tiếp: “Tuy bây giờ Kỳ Vân Trại chia ra làm hai trại đông tây nhưng một ngày nào đó ta nhất định sẽ thu trại tây về hợp nhất thành một. Hà lão tặc và con nuôi của lão ta tạm thời chưa thể động tới, nếu Trình huynh chịu giúp đỡ, đến lúc đó tên Ngô Khiếu mặc cho huynh xử trí.”
Sợ thái tử lo lắng chuyện bị quan phủ vây quét, hắn tiếp tục thuyết phục: “Trong địa giới Thanh Châu, tuy đám thủy tặc Bàn Long Câu là mạnh nhất nhưng Lưỡng Yến Sơn địa thế hiểm trở, nếu quân triều đình tấn công thì chưa chắc đã hạ được Kỳ Vân Trại.”
Lâm Nghiêu nói rất nhiều, cuối cùng thái tử cũng đặt chén trà xuống, đôi mắt hẹp và dài khẽ ngước lên. “Trại chủ muốn chiêu mộ Trình mỗ vào trại?”
Y cười một tiếng. “Vậy Trình mỗ phải xem chí hướng của trại chủ ở nơi đâu.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Nghiêu, y dùng ngón trỏ chấm nước trà vẽ lên bàn hai vòng tròn một lớn một nhỏ. Dưới ánh đèn, đôi mắt của y sâu thẳm, ẩn chứa cả bầu trời đêm của giang sơn Đại Sở này. “Là một trại tây nho nhỏ hay là trùm thổ phỉ Thanh Châu, hoặc là… phong hầu bái tướng, lưu vào sử xanh?”