Lâm Chiêu tiện tay bứt cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng. “Sắp đến mồng bảy tháng tư, sinh thần của Vũ Gia Đế rồi. Mọi năm vào thời điểm này rất nhiều người đến Vân Cương Tự dâng hương, nhà chùa còn chuẩn bị lễ hội nữa, khung cảnh ấy náo nhiệt không thua gì ăn tết. Nhưng về sau chắc không còn nhộn nhịp thế nữa.”
Bởi vì Đại Sở đã diệt vong.
Tần Tranh khó hiểu. “Sinh thần của Vũ Gia Đế thì có liên quan gì đến hội chùa Vân Cương Tự?”
Lâm Chiêu nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. “A Tranh tỷ tỷ không biết chuyện này ư? Vũ Gia Đế vốn là đệ tử tục gia ở Vân Cương Tự đó. Ngài vốn sinh ra trong gia đình vọng tộc ở Lũng Tây nhưng vừa ra đời đã khắc chết mẫu thân mình, nghe nói số mệnh phạm phải thất sát nên chưa đầy một tuổi đã bị phụ thân đưa đến Vân Cương Tự tu hành, mười tám năm không về nhà, cũng không gặp người thân, mãi đến khi Bắc Nhung chiếm được Trung Nguyên, ngài ấy mới xuống núi tòng quân.”
Lâm Chiêu thích tập võ, không khó để nhận ra nàng ta rất sùng bái Vũ Gia Đế. “Ngài vừa xuống núi đã thâu tóm được hai vùng Lũng Đông Lũng Tây, sau đó kéo quân đánh lên phương bắc, thu Hoài Dương, chiếm Kinh Châu, phá Bàn Khẩu Quan, lấy lại vùng Hoa Tây, thế như chẻ tre, đánh cho Bắc Nhung liên tục rút lui, cuối cùng cút về quan ngoại. Sau khi thống nhất các thế lực phương bắc, ngài xuôi về phương nam, thu phục Hoài Âm Hầu, đẩy lùi di tộc Tây Lăng, phá tan mười vạn đại quân của Vu Man.”
Lâm Chiêu kích động đến nỗi mặt đỏ hồng nhưng cuối cùng lại trở nên ảm đạm. “Đáng tiếc ông trời ghen ghét người tài, Vũ Gia Đế xưng đế một năm thì bệnh nặng qua đời. Dân gian đồn rằng ngài là Vũ Thần chuyển thế, đẹp loạn xong là quay về trời. Để tưởng nhớ ngài, ở khắp các địa phương người dân đều xây miếu thờ cung phụng hương hỏa. Vân Cương Tự ở Thanh Châu nên Thanh Châu không có miếu Vũ Đế, hàng năm đến sinh thần của ngài, bách tính sẽ đến Vân Cương Tự dâng hương.”
Nghe Lâm Chiêu kể những sự tích liên quan đến Vũ Gia Đế, Tần Tranh đã hiểu địa vị của ngài trong lòng nhân dân Đại Sở. Thảo nào mà trong sách, vì củng cố nền thống trị, quân phản loạn dùng đủ mọi thủ đoạn, thậm chí bịa đặt thái tử phi là yêu phi hại nước để bôi đen hoàng thất Đại Sở.
Tần Tranh cảm thán: “Lên ngôi chưa đầy một năm nhưng lại được bách tính kính yêu như thế, chưa bàn tới sự trị vì của ngài ấy, chỉ nói đến chiến công thôi đã có thể xưng ngàn năm có một rồi.”
Lâm Chiêu ra sức gật đầu. “Nếu muội sinh sớm mấy trăm năm thì nhất định sẽ đi làm nữ tướng quân dưới trướng Vũ Gia Đế.”
Tần Tranh cười bảo: “Bây giờ cũng thời buổi loạn lạc, nói không chừng ngày nào đó muội sẽ trở thành nữ tướng quân thật.”
Lâm Chiêu lại nói: “Muội rất xem thường đám vương hầu chỉ biết trốn trong ổ của mình hoành hành ngang ngược. Bắc Nhung đã đánh đến hành lang Hà Tây rồi, thế mà họ không dám hó hé tiếng nào. Lý Tín cũng không tốt lành gì, binh lính dưới tay hắn đi đến đâu cướp đến đó, còn không bằng thổ phỉ nữa. Đi bán mạng cho chúng thật không đáng!”
Vừa đi vừa nói chuyện, xuyên qua một hang đá là đến vách ngoài của Lưỡng Yến Sơn. Tần Tranh nhìn thấy chiếc giỏ trúc mình ngồi hôm ấy, chừng mười người đàn ông mặc áo cộc tay đang canh giữ nơi đó, thấy Lâm Chiêu thì một nửa trong số họ lần lượt đứng dậy chào hỏi: “Đại tiểu thư!”
Thấy Tần Tranh, họ chỉ nhìn một cái, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nửa còn lại tuy cũng đứng dậy nhưng thái độ rất khinh khỉnh, lúc chào Lâm Chiêu cũng nói cụt ngủn. Có một người miệng còn ngậm tăm xỉa răng, nhìn Tần Tranh với ánh mắt cực kỳ càn rỡ.
Lâm Chiêu lạnh lùng liếc họ một cái. “Không cần con mắt nữa thì để bà cô đây móc ra giùm cho!”
Bị cảnh cáo, họ mới thu mắt về.
Lâm Chiêu quay sang nói với những người chắp tay chào mình: “Thả giỏ xuống, ta đi đưa cơm cho ca ca.”
Mấy người kia khởi động thiết bị. Những tiếng ầm ầm vang lên, tấm thép đỡ giỏ được đẩy ra khỏi vách núi, thành một mặt phẳng chịu lực. Tần Tranh thấy thế thì thầm nghĩ: quả nhiên giống hệt mình đoán hôm nọ.
Vì xách theo bốn hộp cơm lớn, khá chiếm chỗ nên những người kia dùng ba cái giỏ.
Thiết bị treo sợi dây thừng kéo giỏ giống loại ròng rọc dùng ở giếng nhưng to hơn nhiều. Mấy người đàn ông vững vàng kéo dây thừng xuống, cái giỏ từ từ hạ xuống.
Khi đã đi xa cửa động, Lâm Chiêu mới nói: “A Tranh tỷ tỷ đừng để ý, cửa khẩu này được người của hại trại đông tây đồng thời canh giữ. Đám người trại tây biết cầu tàu xảy ra vấn đề, đang đợi ca ca muội đến cầu xin nên rất ngông cuồng.”
Tần Tranh ôn hòa mỉm cười. “Không sao.”
Cứ kênh kiệu lúc này đi, sau này khó nói lắm à nha.
Chiếc giỏ chạm đất, Tần Tranh bước ra khỏi đó bèn giúp hai chủ tớ Lâm Chiêu xách hộp cơm ra.
Cô phát hiện nơi này là một hang động nhân tạo không có trần, ngẩng đầu là nhìn thấy trời xanh nhưng bên ngoài có những mỏm đá che chắn. Sàn đá dưới chân là lớp đá được đẽo trên vách núi xuống. Bước xuống những bậc thang, chui ra khỏi cửa động phủ kín dây leo là bãi cạn thuyền cập bến hôm đó.
Hiện nay trên bãi cạn chất không ít cây gỗ, đất đá. Nền đất ban đầu cứ cách một trượng lại có một cái hố to, có điều hôm qua thủy triều dâng, bị ngập lún nên bây giờ nhìn rất hỗn loạn, đáy hố còn có không ít nước.
Lâm Chiêu cùng khoảng chừng mười thanh niên trai tráng của trại đông đang cầm xẻng, xắn cao ống quần, tay để trần đào gì đó, mặt ai nấy đều dính không ít bùn đất.
Lâm Chiêu đặt hộp xơm xuống chỗ đất trống, gọi lớn: “Nghỉ ngơi thôi, ăn cơm cái đã!”
Nghe nói có cơm, đám trai tráng lập tức dừng tay. Thấy người đưa cơm là một nhóm cô nương, họ bèn mặc những chiếc áo đẫm mồ hôi vào, lần lượt ra sông rửa sạch bùn đất trên tay.
Phát hiện Tần Tranh cũng đến, không ít người đưa mắt nhìn Lâm Chiêu và cô.
Vương Bưu cầm cái màn thầu, bưng chén cháo ngồi thành một vòng với mấy người thân quen, vừa ăn vừa nhìn về phía Tần Tranh. “Các người nói xem, tiểu nương tử kia theo đến đây làm gì?”
Đám trai tráng kia chỉ lo ăn cơm, đồng loạt lắc đầu.
Vương Bưu huých vào cánh tay của người bên cạnh mình, mắng khẽ: “Cái đám thùng cơm này, chỉ biết ăn ăn thôi!”
Nói xong lại nhìn về phía Tần Tranh, phát hiện Lâm Nghiêu đang đi về phía đó thì nói: “Các người nói xem có khi nào tiểu nương tử kia xem trọng đại ca của chúng ta không?”