Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 42: Chương 42




Tần Tranh hoàn toàn không biết suy nghĩ của đầu cô nương này. Khi đến chỗ ở của Lâm Chiêu, xác định xung quanh không có người nào khác, cô bèn hỏi: “Cầu tàu xây đến đâu rồi?”

Nhắc đến cầu tàu, Lâm Chiêu lập tức phấn chấn trở lại. “A Tranh tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá đi mất! Hôm qua sau khi muội nói với đại ca cách mà tỷ dạy, họ tranh thủ làm việc trong đêm, sáng nay đã làm xong khung gỗ rồi. Nước thủy triều dâng lên cao thế mà vẫn không hề hấn gì, cực kỳ vững chắc. Bây giờ đang kẹt ở khâu hoạt động của khung gỗ đặt trên mố cầu, không biết phải lắp ráp thế nào.”

Tần Tranh lấy từ trong áo bản thiết kế mình đã vẽ hôm qua ra, trải rộng cho Lâm Chiêu xem. “Bảo thợ mộc làm theo các khớp nối này là được.”

Tuy trên giấy chỉ vẽ một sơ đồ đơn giản nhưng hình dáng của cầu tàu sau khi xây xong đã hiện lên một cách sơ lược.

Lâm Chiêu nhìn những chỗ tiếp nối mà Tần Tranh đã cố tình đánh dấu lại, vỡ lẽ ra: “Thì ra sau khi xây xong cầu tàu sẽ trông như thế này. Cái này muội có thể hiểu được thì chắc chắc mấy người đại ca muội cũng có thể hiểu được.”

Hiểu được là tốt.

Tần Tranh thấy mặt Lâm Chiêu vô cùng hớn hở, tâm trạng cũng bất giác vui vẻ theo. Cô nói: “Vậy muội nghĩ cách nói với đại ca mình đi nhé, ta về trước đây.”

“Nhanh vậy đã về thì sẽ lộ tẩy mất. Dù gì muội cũng phải giả vờ xuống núi một chuyến, để muội dạy tỷ vài chiêu phòng thân cái đã!” Lâm Chiêu gấp tờ giấy lại, hăm hở dẫn Tần Tranh ra ngoài.

Lâm Chiêu có một căn phòng riêng chứa binh khí. Các loại đao kiếm treo trên giá, lưỡi đao ánh lên vẻ sắc lạnh. Thương dài, roi chín khúc, chùy phá kiếm… và rất nhiều loại binh khí Tần Tranh không biết tên nữa.

Lâm Chiêu chống hông, đứng trước giá binh khí, hào sảng nói: “A Tranh tỷ tỷ thích cái nào thì cứ lấy mà dùng.”

Tần Tranh bật cười, hỏi: “Những binh khí này muội biết dùng cả sao?”

Lâm Chiêu ngượng ngùng gật đầu, đáp: “Đa số là biết dùng, một số ít không biết, cảm thấy đẹp nên cất giữ chơi.”

Tần Tranh nhìn thấy một thanh kiếm dài được làm rất tinh xảo bèn cầm lên xem rồi đặt trở lại. Nặng quá.

Lúc còn ở nhà, thái tử phi là một tiểu thư khuê các, gả cho thái tử thì càng sống trong nhung lụa. Cơ thể này rất yêu đuối, không dùng được thanh kiếm nặng như thế.

Nhìn hết một lượt vẫn không thấy có gì hợp với cô.

Lâm Chiêu cũng phát hiện điều này. Nàng ta gãi đầu gãi tai, bỗng nhớ ra điều gì bèn mò mẫm tìm ra một cái hộp hỗ dưới giường, bên trong có một con dao nhỏ.

Lâm Chiêu đưa con dao cho Tần Tranh, nói: “Đây là thứ muội dùng trước kia, sắc bén vô cùng. Bây giờ muội thích dùng roi hơn vì binh khí càng dài thì càng mạnh. Con dao này tặng cho A Tranh tỷ tỷ vậy.”

Tần Tranh nhận lấy, ngắm nhìn. Con dao được làm rất tinh xảo, lưỡi dao sáng loáng.

Trải qua lần bị tập kích đêm ấy, Tần Tranh cảm thấy có vũ khí phòng thân cũng tốt nên bèn nhận lấy.

Với cơ thể của cô mà muốn tập võ, những chiêu thức cơ bản nhất cũng phải mất nửa năm một năm. Tạm thời, muốn tốc hành, Lâm Chiêu chỉ dạy cô vài tư thế đâm chém đơn giản nhất.

“Nếu bị kìm kẹp từ sau lưng, giả sử rút dao ra được thì cứ đâm vào bụng của đối phương, nó ở tầm cao thích hợp nhất.” Nói đến lĩnh vực mà mình am hiểu, đôi mắt Lâm Chiêu sáng rực lên đầy sức sống. Nàng ta vừa làm mẫu vừa giảng giải cho Tần Tranh. “Nếu ở chính diện, người kia cao hơn tỷ thì đừng đâm vào ngực mà phải đâm nghiêng từ dưới lên, như thế lực sẽ mạnh nhất, cũng dễ tránh được xương sườn.”

Tần Tranh gật đầu với vẻ thán phục.

Lâm Chiêu còn định dạy cô thêm vài chiêu nhưng trên trời bỗng vang lên tiếng pháo nổ.

Lâm Chiêu vội bước ra ngoài nhìn màu sắc của pháo trên trời, mặt lập tức biến sắc. “Có người đánh vào Kỳ Vân Trại?”

Tần Tranh nghe thế cũng cả kinh. Đầu cô lập tức hiện lên địa hình của Lưỡng Yến Sơn mà mình đã quan sát được. Cô vội an ủi Lâm Chiêu. “Đừng lo lắng quá. Bốn mặt Lưỡng Yến Sơn đều là vách đá, muốn đánh lên đây không dễ gì đâu.”

“Chắc hẳn là bọn thủy tặc. Đại ca muội còn ở dưới đó xây cầu tàu, nếu thủy tặc kéo đến đông, e là họ không ứng phó được!” Lâm Chiêu xách roi lên, gào một con dao vào hông rồi chạy ra ngoài. “Hỉ Thước, đưa A Tranh tỷ tỷ về. Ta dẫn người đến hang Yến xem sao!”

Hang Yến chính là nơi dựa vào giỏ treo để ra vào Lưỡng Yến Sơn.

Lâm Chiêu vội vội vàng vàng ra ngoài, Hỉ Thước cũng trở nên sốt ruột.

Tần Tranh thấy nàng ta lo lắng cho Lâm Chiêu bèn bảo: “Em đi theo A Chiêu đi, ta nhớ đường, tự về là được.”

Hỉ Thước vừa đi vừa nói: “Tôi đưa phu nhân về trước. Kỳ Vân Trại bị tập kích, người của hai trại đông tây đều đến hang Yến tăng cường quân số, nếu tên khốn Ngô Khiếu lại có âm mưu gì thì sao. Đề phòng vẫn hơn.”

Nàng ta nói thế, Tần Tranh cũng bỏ ý định tự về một mình.

Lúc này, cô không thể giúp gì được, không gây chuyện là cách phối hợp tốt nhất.

Vừa ra khỏi nhà của Lâm Chiêu, quả nhiên nhìn thấy đám đàn ông trai tráng đều nôn nóng chạy đến hang Yến.

Hỉ Thước cũng sốt ruột, dẫn Tần Tranh đi rất nhanh.

Lúc sắp đến một ngã ba đằng trước thì thấy một đám người lũ lượt kéo tới, kẻ cầm đầu thân hình cao lớn, mặt chữ điền, vạm vỡ như một ngọn núi.

Tần Tranh nhìn họ rất lạ mặt.

Hỉ Thước thì có vẻ hoảng hốt. “Tiêu rồi!”

Tần Tranh đã đoán được điều gì, hỏi: “Là người của trại tây à?”

Hỉ Thước gật đầu, đáp: “Tên cơ bắp kia chính là Ngô Khiếu.”

Tần Tranh thầm than đúng là oan gia ngõ hẹp. Tên họ Ngô này vừa phái người ám sát họ cách đây không lâu, bây giờ người của trại đông đều kéo đến hang Yến, nếu hắn làm khó dễ thì không biết phải ứng đối thế nào đây.

Hỉ Thước muốn dắt Tần Tranh tránh đi nhưng không kịp, đành phải cắn răng tiếp tục đi tới.

Trên đường, Tần Tranh cố tình cúi đầu mà đi. Lúc sắp đi ngang qua khỏi đám người trại tây thì Ngô Khiếu đột nhiên gọi cô. “Đứng lại.”

Hỉ Thước sợ Ngô Khiếu làm gì bất lợi cho Tần Tranh nên lặng lẽ kéo cô ra sau mình, nhìn Ngô Khiếu, nói: “Có người tấn công Kỳ Vân Trại, người trong trại đều kéo đến hang Yến rồi, sao Ngô đầu lĩnh còn ở đây?”

Ngô Khiếu hoàn toàn không đặt một nha hoàn nho nhỏ như nàng ta vào mắt., gã nhìn chằm chằm vào Tần Tranh ở phía sau. “Sau lưng cô là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.