Sau khi theo thái tử đi được một đoạn, Tần Tranh mới nhớ ra, hỏi: “Sao tướng công lại đi ngang qua đó?”
Thái tử trả lời: “Sơn trại bị tập kích, ta định đi xem thử.”
Tần Tranh thầm nghĩ thảo nào y còn xách theo kiếm.
Đi được một lát, Tần Tranh phát hiện đường này không phải dẫn về nhà họ mà là ra khỏi trại bèn hỏi: “Bây giờ chúng ta đến hang Yến à?”
“Ừ.”
“Thiếp cũng đi?”
Thái tử nghe giọng cô có vẻ bất ngờ thì cụp mắt nhìn cô. “Người có thể cầm đao trong trại đông đều đã tới hang Yến, nàng về đó không an toàn.”
Tần Tranh nghe cũng có lý. Lúc nãy gặp phải đám người Ngô Khiếu chính là ví dụ tốt nhất. Dù cô có trốn trong nhà, nếu người của trại tây kéo đến thì cô cũng không thể tự bảo vệ mình, theo bên cạnh thái tử là an toàn nhất.
——
Lúc này hang Yến đã đông nghẹt người của hai trại đông tây. Mặt sông phía dưới neo mười chiếc thuyền nhỏ, có lẽ lần này có chừng một trăm tên thủy tặc đến tập kích, Lâm Nghiêu và mười mấy người phía dưới lực lượng khá mỏng manh.
Số lượng giỏ mây có hạn, không thể một lần thả xuống quá nhiều người. Hơn nữa một khi giỏ mây hạ xuống tới tầm bắn tên của bọn thủy tặc thì lực lượng cung thủ nấp trong chỗ kín của chúng sẽ bắn tên ào ạt, có không ít huynh đệ trong trại đã bị bắn chết trong giỏ.
Người của trại tây đã bắt đầu chùn bước. “Bọn thủy tặc quá mạnh, mấy tên cung thủ kia làm chúng ta không xuống được. Một khi thả giỏ xuống sẽ bị bắn, xuống đó là tìm đường chết thôi!”
Một người ở trại đông gầm lên. “Ở dưới đó không chỉ có đại đương gia mà con gái cưng của nhị đương gia nhà các người cũng có mặt đó!”
Đám người của trại tây vốn chỉ định đến đây cho có lệ, bây giờ nghe Hà Vân Tinh cũng ở dưới đó thì nhanh chóng báo tin này về trại tây.
Tần Tranh không nhìn thấy Lâm Chiêu. Hỉ Thước hỏi một vòng mới biết nàng ta đã xuống đó giúp Lâm Nghiêu một tay, nhìn lại đám người đang sợ sệt đứng ở cửa khẩu không dám xuống dưới, quýnh đến độ muốn khóc. “Thủy tặc đông như vậy, sao trại chủ và đại tiểu thư có thể đối phó được chứ.”
Nàng ta gạt nước mắt, đi về phía một cái giỏ mây, nói với người chịu trách nhiệm kéo thả giỏ. “Thả tôi xuống, tôi đi giúp đại tiểu thư.”
Người thả giỏ cũng khó xử. Nhưng hành động này của Hỉ Thước đã khiến rất nhiều người của trại đông đang do dự cũng ùa nhau leo vào giỏ, lớn tiếng hét: “Chúng ta xuống giúp trại chủ!”
Đầu óc Tần Tranh hoạt động rất nhanh. Cái giỏ làm bằng mây, không thể ngăn được tên bắn nhưng nó đủ rộng để chứa hai người, nếu tiến hành các biện pháp phòng hộ thì ít ra cũng chứa được một người.
Cô hỏi người cầm đầu phía trại đông: “Có khiêng chắn không?”
Nếu có tấm chắn phòng hộ lót dưới đáy giỏ thì có thể ngăn được phần lớn tên bắn.
Người kia lắc đầu. “Trong trại không có thứ này.”
Họ đều chỉ là những người nông dân, vũ khí trong trại cũng không đầy đủ, làm gì có khiêng chắn chứ.
Đến đây Tần Tranh cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Người chịu trách nhiệm kéo giỏ đang định thả giỏ xuống thì thái tử – nãy giờ đến đây chỉ im lặng đứng bên vách đá quan sát tình hình chiến sự bên dưới – đột nhiên lên tiếng: “Thả cái giỏ không xuống trước đã.”
Người cầm đầu không hiểu lắm nhưng giọng nói của y có sức mạnh làm người ta tin phục, vì thế bèn thả cái giỏ không xuống trước.
Thái tử bèn cầm lấy một cây cung từ người đeo cung tên gần đó, nói với Hỉ Thước. “Cô giúp ta chăm sóc phu nhân, ta đi cứu người.”
Nơi này hỗn loạn, y không yên tâm nếu bên cạnh Tần Tranh không có ai.
Tần Tranh biết võ nghệ của thái tử cao cường, nhưng bọn thủy tặc bên dưới cứ nhằm vào giỏ mây mà bắn, mũi nào mũi nấy xuyên qua đáy giỏ, không thể đề phòng được nên hơi lo lắng: “Tướng công…”
Thái tử quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Đừng lo lắng, ta đi rồi về ngay.”
Người cầm đầu phía trại đông nhìn y đầy cảm kích, hứa hẹn: “Hảo hán yên tâm, chỉ cần trại đông chúng tôi còn một người thì phu nhân sẽ không mất một sợi tóc.”
Thái tử chắp tay với hắn ta rồi nhảy vào một cái giỏ. Y dặn người thả giỏ: “Thả cái giỏ không xuống ba trượng rồi hẵng thả giỏ của ta.”
Người thả giỏ vội vàng nghe theo.
Giỏ từ từ hạ xuống. Bọn thủy tặc bên dưới thấy có hai cái giỏ đang xuống bèn kéo căng cung tên, khi cái giỏ đầu tiên vừa xuống tới tầm bắn là đồng loạt phóng tên.
Thái tử chống hai tay lên thành giỏ, sau khi nhìn rõ vị trí của những kẻ bắn tên bèn nheo mắt lại, giương cung, lắp tên vào. Lúc cái giỏ của y còn chưa xuống tới tầm bắn của bọn thủy tặc thì vài mũi tên đã lao vút tới lấy mạng mấy tên cung thủ.
Đám trai tráng đang đứng bên vách đá, ngỏng cổ ra nhìn của Kỳ Vân Trại thấy thế rất vui mừng, cũng phục y sát đất.
“Vị Trình huynh đệ này can đảm, tài trí hơn người. Thuật bắn cung cũng thật cao siêu!”
“Mau mau mau, bọn thủy tặc bắn cung bên dưới đã bị Trình công tử giết rồi, mau xuống cứu trại chủ!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
2. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
4. Không Ai Cứu Tôi
=====================================
Không có những mũi tên kia uy hiếp, trai tráng bên trại đông tranh nhau chui vào giỏ. Tần Tranh và Hỉ Thước hồi hộp đứng bên vách núi nhìn xuống dưới, thấy thế cũng thở phào một hơi.
Cái giỏ còn một lúc nữa mới tiếp đất, thái tử đã thấy Lâm Nghiêu đang bị một đám thủy tặc bao vây, quần áo trên người y đã bị máu tươi nhuộm đẫm, bên cạnh hắn chỉ còn gã râu quai nón và Lâm Chiêu. Nhưng bọn thủy tặc như một bầy đỉa hút máu, thấy người là cắn, hai người họ cũng đã sức cùng lực kiệt.
Thái tử mượn lực đạp vào vách đá, nhảy ra khỏi giỏ, đạp lên đầu mấy tên thủy tặc đang định nhào tới giết mình, nhảy vào vòng trong cùng của cuộc chiến.
Thanh kiếm ra khỏi vỏ như một con rắn bạc, thoắt cái đã lấy mạng vài tên.
Hông Lâm Nghiêu bị chém một đao, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài, đang dựa vào đống gỗ dưới đất, không thể nhúc nhích.
Hà Vân Tinh dùng tay bịt chặt vết thương bên hông hắn nhưng vẫn có máu tươi không ngừng chảy ra qua những kẽ tay của nàng ta, làm ướt đẫm một mảng đất bên dưới.
Nàng ta khóc đến nỗi giọng khàn đi. “Lâm Nghiêu, huynh đừng chết, huynh cố chịu thêm một chút nữa, cha muội sẽ dẫn người xuống cứu chúng ta…”
Thái tử chỉ nhìn một cái, khẽ mày cau. Vết thương của Lâm Nghiêu nếu không băng bó lại thì e là sẽ mất máu mà chết.
Tuy thời điểm không thích hợp cho lắm nhưng y bất giác nhớ đến Tần Tranh. Nếu hôm nay người bị thương là y, Tần Tranh tuyệt đối sẽ không chỉ biết khóc lóc mà không làm gì cả. Tuy thoạt nhìn nàng ấy cũng nhu nhược yếu đuối nhưng bên trong thân xác yếu ớt kia dường như ẩn chứa một sức mạnh ôn hòa mà bền bỉ, hệt như một chồi non vì lớn lên mà có thể len qua khe đá vậy.
Nhìn Hà Vân Tinh khóc đến nỗi sắp chết đi sống lại, thái tử cũng không mong đợi vào việc nàng ta có thể băng bó cho Lâm Nghiêu. Y thay vào vị trí của Lâm Chiêu, ném cho nàng ta một lọ thuốc trị thương. “Nếu không muốn đại ca mình chết thì mau băng bó cầm máu cho huynh ấy.”
Kiếm pháp của y sắc bén, sau khi thay thế Lâm Chiêu, chẳng những không để bọn thủy tặc thừa cơ tấn công mà còn giết cho chúng phải liên tục rút lui, khiến Vương Bưu nãy giờ chiến đấu đã lâu cũng có thời gian mà thở dốc.
Trên người Lâm Chiêu cũng có vài vết thương nhưng không nghiêm trọng như Lâm Nghiêu. Sau khi nhận lấy lọ thuốc, nàng ta không nói tiếng nào, chỉ nhào tới chỗ Lâm Nghiêu, xé áo hắn ra, đổ bừa nửa lọ thuốc vào vết thương rồi cắt áo thành dải dài, băng chặt vết thương lại.
Mặt dính máu, nàng ta hệt như một con thú nhỏ, bắt đầu lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình sau khi mất đi sự che chở. “Ca, cố chịu đựng, chúng ta sắp thắng rồi.”
Làm xong, Lâm Chiêu lại tham gia cuộc chiến, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào với Hà Vân Tinh.
Hà Vân Tinh biết nàng ta trách mình, trong lòng rất ấm ức, chỉ mếu máo tiếp tục khóc lóc.
Vương Bưu mệt rã rời, chỉ có thể chống chiếc chùy sắt của mình xuống đất mới đứng vững được. Thấy thái tử vung kiếm lên là có một đống thủy tặc ngã xuống, hắn cũng nhổ nước bọt vào tay mình rồi xách hai chiếc thùy sắt lên đánh tiếp. “Tên mặt trắng, lợi hại đấy. Tuy nhiên ông đây cũng không thua kém ngươi!”
Thái tử liếc hắn một cái, không lên tiếng đáp trả. Chiêu kiếm của y nhìn không đẹp mặt, có điều hễ đã tung chiêu là sẽ đổ máu. Liên tục chém giết mấy chục tên thủy tặc, những tên còn lại thấy y đều rùng mình e ngại, chỉ bao vây họ chứ không dám khinh địch tiến tới.