Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 46: Chương 46




“Hang Yến nằm ở địa thế cao, có thể nhìn thấy cả mặt sông, nếu có nhiều thuyền như thế đến gần, người đang trực sẽ thông báo ngay. Nhưng sao hôm nay những người trực nhật ở hang Yến đều bị đau bụng, không một ai nhìn thấy thuyền của bọn thủy tặc đến gần?”

Tần Tranh do dự hỏi: “Cơm nước xảy ra vấn đề à?”

Lâm Chiêu nhắm mắt lại, lắc đầu. “Cơm nước đều do Vương đại nương nấu, người của trại đông mang tới, không thể xảy ra vấn đề gì được, trừ khi có người động tay động chân lúc họ đang ăn.”

Tần Tranh vừa nghe là biết lần này họ bị thiệt mà phải câm nín. Cơm nước từ nấu nướng đến đưa qua đều do người của trại đông làm, dù người của trại tây lén bỏ thuốc, nếu điều tra kỹ, bên đó cũng có lý do để chối, thậm chí có khi còn chất vấn ngược lại vì người của trại tây ăn cơm do trại đông mang đến cũng bị đau bụng.

Lâm Chiêu cười châm chọc. “Hà lão tặc và con nuôi của lão nhìn thấy đạn tín hiệu mà vẫn rề rà không dẫn người của trại tây đến ngay, chẳng phải là muốn đại ca muội chết trong tay thủy tặc sao? Có điều lão tính cỡ nào đi nữa cũng không ngờ được con gái cưng của lão cũng ở dưới núi.”

“Nếu đại ca muội không niệm tình cùng nhau lớn lên, cứu cô ta một mạng thì e là bây giờ lão tặc ấy đang ôm xác con mà khóc!”

Nói đến đây, Lâm Chiêu không nhịn được phải gạt nước mắt. “Có điều ca ca của muội chắn cho Hà Vân Tinh một đao cũng là vì muội.”

Tần Tranh thoáng suy nghĩ một chút là hiểu được ý của Lâm Chiêu.

Lâm Nghiêu cứu Hà Vân Tinh, tình nghĩa chỉ là một phần. Lúc đó họ không địch lại bọn thủy tặc, người trên núi lại không xuống được, có thể nhị đương gia còn muốn nhân cơ hội chiếm trại đông.

Chỉ khi Hà Vân Tinh còn sống, vì cứu con gái, nhị đương gia mới dừng mọi kế hoạch ban đầu, bằng mọi giá sẽ phái người xuống chi viện.

Nghĩ thêm một bước nữa, Lâm Nghiêu biết một khi mình chết, sau khi trại đông rơi vào tay nhị đương gia, chắc chắn lão sẽ diệt cỏ tận gốc. Hắn dùng mạng mình cứu Hà Vân Tinh, có thể sẽ khiến nhị đương gia tha cho Lâm Chiêu một mạng.

Lúc đang chém giết dưới chân núi, hắn đã nghĩ kỹ mọi đường lui nên mới không chùn bước mà làm thế.

Tần Tranh không biết phải an ủi Lâm Chiêu thế nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta.

Dù Lâm Chiêu có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, tuy không phát ra tiếng nhưng Tần Tranh cảm nhận được áo trên vai mình đã bị nước mắt thấm ướt.

Cô nhẹ nhàng nói: “A Chiêu đừng buồn. Người trại tây muốn thứ gì thì muội càng phải thay đại ca mình giữ vững thứ đó, không thể để chúng đắc ý.”

Khóc xong rồi, Lâm Chiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định. “Đương nhiên, chắc chắn là Hà lão tặc thấy cầu tàu sắp xây xong, biết trại tây không thể chia chút cháo nên mới quýnh lên làm liều!”

——

Thái tử và đám người trại đông ở gian ngoài bàn chuyện. Họ đều biết lần này bọn thủy tặc tập kích là vì hai chiếc thuyền hàng kia. Trại tây vì lợi ích, e là lúc này cũng đã đứng chung một thuyền với chúng.

Muốn nhanh chóng vận chuyển hàng hóa về Kỳ Vân Trại thì phải tiếp tục xây cầu tàu, nếu không bọn thủy tặc nghe được tin, kéo tới ngay lúc họ dỡ hàng thì lại có thêm một cuộc chiến.

Vương Bưu trải bản vẽ mà Lâm Chiêu đưa cho mình ra bàn. “Đây là bản vẽ mà đại tiểu thư lấy được từ lão sư phụ dưới núi, chiều nay chúng ta tiếp tục làm cho xong, tranh thủ vận chuyển hàng về Kỳ Vân Trại trong tối nay.”

Thái tử nhìn bản vẽ quen thuộc kia, mí mắt giần giật. “Lão sư phụ dưới núi?”

Vương Bưu giải thích cặn kẽ với y. “Trong trại của chúng ta chỉ có Phùng lão quỷ bên trại tây – trước kia là người của Tào Bang – biết cách xây cầu tàu. Hôm đó sau khi chúng ta làm nhị đương gia mất mặt ở từ đường, Phùng lão quỷ bèn giả bệnh không đến xây cầu tàu nữa. Đại tiểu thư xuống núi tìm được một lão sư phụ trước kia từng xây thành phòng hộ ở quân doanh, hỏi ông ấy cách xây cầu tàu. Đêm qua bọn ta làm theo cách của ông ấy, đã đóng xong cọc, thả long cốt xuống rồi, chỉ thiếu phần trụ cầu có thể di động và phần cố định mặt cầu thôi.”

Sau khi nghe Vương Bưu giải thích, thái tử cứ nhìn chằm chằm vào bản vẽ kia, thần sắc khó đoán.

Giấy này là loại giấy xấu hôm qua y thắng được từ chỗ Triệu đại phu, mực cũng là loại thô được mài ra. Ừm, hình vẽ cũng là hình mà y nhìn thấy từ chỗ Tần Tranh tối qua.

Thì ra cô vẽ bản thiết kế này là vì giúp sơn trại xây cầu tàu.

Y không hề biết thái tử phi của mình còn có bản lĩnh này cơ đấy!

——

Sau khi về nhà, Tần Tranh luôn cảm thấy ánh mắt thái tử nhìn mình có gì đó là lạ.

Cô thật sự không hiểu nổi. Thấy thái tử ngồi bên bàn, một tay ấn lên trán, cứ tưởng y lại bị đau đầu nên có lòng tốt hỏi: “Tướng công lại đau đầu sao?”

Thái tử nhìn cô với vẻ đăm chiêu rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Tần Tranh đứng dậy đi ra phía sau y. “Vậy thiếp xoa cho người nhé.”

Nhưng thái tử lại từ chối. “Không cần, tại xem không hiểu bản vẽ này mà thôi.”

Tần Tranh nghe nhắc đến bản vẽ thì lập tức dâng lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên, sau đó cô nhìn thấy thái tử lấy từ trong tay áo ra một bản thiết kế, trải lên trên bàn, vờ như vô tình nói: “Nghe nói là do một ông lão hơn bảy mươi tuổi ở dưới núi làm ra.”

Đôi mắt y khẽ nhướng lên, đuôi mắt hơi xếch mang theo vẻ mê hoặc, tôn lên gương mặt lạnh lùng của y, rất có sức hút mà không hề hay biết. “A Tranh nhìn có hiểu không?”

***

Lẽ ra là tui up đến chap 45 thôi, cơ mà thấy mấy hôm nay tui lười quá nên up đến chap 50 luôn!

Các bạn nhớ like và theo dõi truyện nha:33!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.