Biên tập: Cải
Đoàn phim của Hoắc Đình Diễm năm này không có nghỉ ăn tết bởi vì suất diễn dày đặc, phải đuổi kịp kế hoạch cho nên mấy diễn viên đều không thể về nhà. Có điều đến chiều 30, đạo diễn vẫn nhân đạo mà cho bọn họ kết thúc công việc sớm.
Dù sao trong đoàn làm phim vẫn có một bộ phận người muốn về nhà.
Hoắc Đình Diễm vừa mới kết thúc công việc liền có diễn viên lại gần hỏi anh “A Diễm, buổi tối có định đi đâu chơi không?”
Hoắc Đình Diễm cười nhẹ “Đi về phòng ngủ thôi”
“Hôm nay là đêm 30 đấy!” Có người nói “A Diễm cùng bọn tôi đi ăn cơm chiều đi, sau khi ăn xong chúng ta đi vào nội thành đi dạo?”
Tân niên là thời điểm náo nhiệt nhất năm.
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ giây lát cuối cùng vẫn từ chối lời mời của mọi người. Anh mỉm cười nói “Ba mẹ tôi có khi tối nay sẽ đến đây cho nên tôi muốn ở lại đi ăn cùng bọn họ”
Thật ra lời này chỉ là lấy cớ, vốn mẹ Hoắc cũng định đến đoàn làm phim thăm Hoắc Đình Diễm nhưng bởi vì phải về nhà tổ ăn bữa cơm đoàn viên cho nên phải từ bỏ ý nghĩ này, chỉ nói là khi nào có thời gian rảnh sẽ đến thăm anh. Hoắc Đình Diễm là một người đàn ông cho nên cũng không quá để ý đến việc này, một mình anh ăn tết cũng không sao cả.
Còn bạn gái, cũng phải ở nhà ăn tết cùng người thân.
Khoảng thời gian này anh có chút mệt mỏi cho nên Hoắc Đình Diễm tình nguyện ở lại khách sạn ngủ một giấc còn hơn là cùng mấy người trong đoàn phim đi ra ngoài chơi, nói không chừng có khi còn bị người ta chụp lén. Hoắc Đình Diễm không muốn khiến vại dấm nhỏ nhà mình lo lắng.
Mọi người rủ mãi không được nên cũng từ bỏ.
Hoắc Đình Diễm cười khẽ, cầm đồ vật quay trở về khách sạn. Giang Bạch hôm nay phải trở về, anh cũng không nhất thiết thời thời khắc khắc đều cần phải có người đi theo.
Hoắc Đình Diễm không ăn cơm ở dưới đại sảnh, anh chuẩn bị sau khi lên phòng mới gọi đồ ăn.
Hoắc Đình Diễm cúi đầu suy tư, một đường đi thẳng vào trong phòng cũng không phát hiện ra có cái gì không đúng. Mãi đi khi cởi áo khoác chuẩn bị đi vào trong phòng tắm anh mới phát hiện ra hình như có gì đó không đúng. Trong không khí dường như có một mùi hương thơm ngọt, có chút quen thuộc.
Hoắc Đình Diễm cứng người, theo bản năng đi xem phòng khách nhưng bên trong phòng khách một chút dấu vết cũng không có.
Anh nhíu mày, vươn tay đẩy cửa phòng ngủ ra. Ngay ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy người nằm quay lưng về phía mình ở trên giường. Người cô hơi cong, chính là một loại tư thế ngủ thể hiện cảm giác thiếu an toàn.
Hai mắt Hoắc Đình Diễm sáng lên, hầu kết lăn lăn, nhẹ chân nhẹ tay tiến lại gần cô.
Khương Yên đang ngủ say, trên người cô mặc một chiếc áo lông hơi mỏng. Vali hành lý bị cô tiện tay quăng sang một bên. Điện thoại rớt trên chăn, màn hình còn đang hiện tin nhắn anh gửi đến, là lúc vừa mới đi vào thang máy nhắn, nói là anh đã trở về khách sạn.
Tính toán một chút, hai người bọn họ đã hơn một tuần không có gặp nhau. Khương Yên dường như lại gầy đi, khuôn mặt nhỏ hơi hóp lại, cũng không biết đang mơ thấy cái gì, đôi môi nhỏ hơi cong lên.
Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, duỗi tay xoa xoa đầu cô, xoay người đi vào trong phòng tắm.
Sau khi anh tắm xong hẳn là cô cũng tỉnh.
...
Khương Yên bị tiếng nước chảy đánh thức.
Cô từ sớm đã đến đây, đến đúng lúc Giang Bạch chuẩn bị rời đi. Khương Yên cùng không có nói cho Hoắc Đình Diễm biết, chỉ nói với Giang Bạch một tiếng nhờ anh đưa chìa khóa phòng của Hoắc Đình Diễm cho mình. Nhưng đợi mãi mà Hoắc Đình Diễm vẫn chưa trở về cho nên Khương Yên quyết định ngủ một giấc.
Không ngờ tới mới ngủ được một chút người đã trở lại.
Cô vươn tay xoa xoa ấn đường có chút uể oải, hình như bạn trai không có bất ngờ lắm.
Hoắc Đình Diễm đi ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của Khương Yên, anh cong môi cười, lại gần “Tỉnh?”
Khương Yên ngẩng đầu, đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh “Anh về từ bao giờ vậy?”
Cô vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn buồn ngủ.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô, hầu kết hơi lăn lộn “Hai mươi phút trước”
Khương Yên “a” một tiếng, hỏi “Anh hình như không kinh ngạc lắm?”
Cô lẩm bẩm “Dường như một chút cũng không kinh hỉ”
Hoắc Đình Diễm cười khẽ, cúi đầu hôn cô “Muốn anh biểu đạt một chút kinh hỉ sao?”
“????”
Khương Yên nhìn anh “Cho nên anh không hề kinh hỉ?”
“Không phải” Anh dừng lại một chút, nói “Có, quá mức kinh hỉ cho nên anh không biết nên biểu đạt ra như thế nào”
Khương Yên “....”
Lại còn không biết biểu đạt như thế nào. Cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Đình Diễm “Em giúp anh sấy tóc nhé?”
Hoắc – vừa mới nổi lên tâm tư- Đình Diễm “...Được”
Hai người thay đổi tư thế, bắt đầu sấy tóc.
Khương Yên lơ đãng sấy tóc cho Hoắc Đình Diễm, suy nghĩ xem nên làm thế nào để bù lại sự kinh hỉ vừa rồi, hình như Hoắc Đình Diễm có vẻ không bất ngờ lắm. Cô cứ yên lặng tự hỏi đến mức đầu tóc đã sấy khô rồi cũng không nhận ra.
Mãi đến khi Hoắc Đình Diễm nhắc nhở Khương Yên mới phản ứng lại.
“A, được”
Hoắc Đình Diễm vươn tay nhận lấy máy sấy từ tay cô, rũ mắt nhìn cô “Có đói bụng không? Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Em có ăn một ít ở trên máy bay”
Hoắc Đình Diễm cười “Muốn ăn cái gì?”
Khương Yên nghĩ nghĩ nói “Cái gì cũng được”
Hai người gọi cơm, Hoắc Đình Diễm bảo nhân viên giao hàng đặt đồ ở ngoài cửa sau đó đi ra ngoài cửa lấy vào.
Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa. Sau khi ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, hiện tại mới chỉ có 6 giờ.
Xuân vãn còn chưa có bắt đầu nhưng bên ngoài đã bật đèn sáng rực.
Khương Yên ngẩng đầu nhìn, nhà nhà đều sáng đèn, đường phố tràn ngập không khí năm mới.
Cô nhìn đến mắt sáng rực lên, vừa quay đầu định nói gì đó với Hoắc Đình Diễm thì môi đã bị chặn lại.
Khương Yên còn nghe thấy một câu “Kinh hỉ”
Cô chớp chớp mắt, Hoắc Đình Diễm vói đầu lưỡi vào, câu lấy đầu lưỡi của cô, quấn lấy dây dưa.
Anh hôn vừa vội vừa mạnh, hoàn toàn không cho Khương Yên cơ hội phản ứng. Chờ đến khi cô hoàn hồn lại cả người đã bị ném lên trên giường. Khương Yên “ưm” một tiếng, Hoắc Đình Diễm đè lên người cô, không chút cố kỵ mà hôn xuống.
Ngón tay anh nhẹ quấn lấy sợi tóc của cô, nhẹ hơi giật nhẹ.
Khương Yên bị anh hôn đến cả đầu biến thành hồ dán, suy nghĩ tuy rối loạn nhưng vẫn nhớ rõ lại phải đáp lại anh.
Hai người hôn nhau không biết bao lâu, mãi đến khi không khí trong phòng ngày một nóng lên, Hoắc Đình Diễm cắn nhẹ lên thùy tai cô, hô hấp có chút nặng nề. Khương Yên cảm thấy sự tình hình phát triển hình như có chút không đúng, nhưng nghĩ lại.... Hình như cũng không sai ở chỗ nào.
Cả người cô nóng hầm hập, gương mặt đỏ bừng.
Tay cô nắm lấy vạt áo của Hoắc Đình Diễm. Người này lúc tắm rửa xong liền mặc một bộ quần áo ở nhà cực kỳ thoải mái. Hiện tại tay hai người dán sát, Khương Yên có thể cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay của Hoắc Đình Diễm.
Quần áo bị xốc lên Khương Yên cũng không biết, mãi đến khi bàn tay của Hoắc Đình Diễm vào chạm da thịt cô, cả người Khương Yên cứng đờ, gắt gao nắm chặt lấy áo của Hoắc Đình Diễm.
Một hồi lâu sau, Hoắc Đình Diễm cắn khóe môi cô, buông Khương Yên ra.
Vừa định rời đi đã bị Khương Yên giữ lại.
Cô chớp chớp mắt, mặt đỏ bừng nhìn Hoắc Đình Diễm “ Anh định đi đâu?”
Hoắc Đình Diễm hô hấp gấp gáp, nặng nền nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Khương Yên nắm lấy vạt áo anh có chút ngượng ngùng nhưng lại có chút muốn to gan một chút.
“Để em... giúp anh?”
Vừa rồi thân thể hai người dán sát vào nhau cho nên thân thể Hoắc Đình Diễm có biến hóa cô không phải là không biết. Xét về mặt nào đó thì Khương Yên đối với chuyện nam nữ này khá thành thục. Ít nhất là trước kia khi còn học đại học cô đã xem qua không ít video 18+ gì đó.
Lời này vừa dứt, Hoắc Đình Diễm liền cúi đầu hôn xuống. Anh liếm vành tai của Khương Yên, cắn khóe môi cô, một đường đi xuống....
Hai người quấn lấy nhau, ai cũng không thể ngăn cản.
Nháo một trận đến tận 9 giờ tối mới kết thúc.
Hai người hôn không biết bao lâu, bao gồm chỗ nên hôn hay không nên hôn.
....
Hoắc Đình Diễm lại đi tắm lại lần nữa. Khương Yên không chịu nổi Hoắc Đình Diễm cứ nhìn mình chằm chằm cho nên cũng cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.
....
Mùi hương trong phòng đã tiêu tán không ít, Khương Yên nhìn về phía người đang ngồi ở sô pha.
Hoắc Đình Diễm vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần. Khương Yên vừa mới đến gần người đã bị Hoắc Đình Diễm kéo vào trong lồng ngực.
Mặt Hoắc Đình Diễm dán sát mặt cô, nhỏ giọng hỏi “Có muốn đi đâu chơi không?”
Khương Yên nghĩ nghĩ hỏi “Hay là tra xem ở đây có nơi nào để đi không?” Cô cười nói “Hôm nay là đêm 30 đấy, hay là chúng ta đi xem pháo hoa hoặc là thả đèn trên sông?”
Hoắc Đình Diễm cười sủng nịnh “Được, để anh hỏi một chút”
“Được”
Không lâu sau, hai người đeo khẩu trang, đội mũ đi ra khỏi cửa có điều là một trước một sau đi ra, dù sao cũng đang ở khách sạn, nên cẩn thận một chút.
Mãi đến khi đi ra khỏi khách sạn, Khương Yên mới cùng Hoắc Đình Diễm tay trong tay bước đi.
Đêm nay, bọn họ không cần lo lắng quá nhiều, không cần lo lắng sẽ bị người khác chụp lén bởi vì ở nơi này không có nhiều người rảnh đến vậy, năm mới mà còn bám đuôi chụp ảnh người khác.
Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm không gọi xe, cứ như vậy tay trong tay đi dạo, thỉnh thoảng nhìn thấy thứ gì đó thú vị sẽ dừng lại xem một chút sau đó lại đi tiếp.
Bờ sông có rất nhiều người đang thả đèn Khổng Minh, cũng có người đang đốt pháo hoa, tóm lại là vô cùng náo nhiệt.
Khương Yên nhìn, hai mắt sáng rực nhìn Hoắc Đình Diễm “Em cũng muốn”
Bạn gái đã muốn vậy thân là bạn trai Hoắc Đình Diễm đương nhiên sẽ cố gắng thỏa mãn cô.
“Muốn chơi cái nào?”
Khương Yên chỉ chỉ “Cả đèn Khổng Minh lẫn pháo hoa đều muốn, chúng ta trước tiên đi thả đèn Khổng Minh đi, ước nguyện một chút”
Hoắc Đình Diễm đồng ý “Được”
Hai người đi mua đèn Khổng Minh, mỗi người tự viết nguyện vọng của mình lên.
Khương Yên viết xong liền đi xem Hoắc Đình Diễm “Anh viết cái gì vậy?”
Hoắc Đình Diễm cố ý trêu cô “Không cho em xem”
Khương Yên “....”
Cô vươn tay bắt lấy cánh tay Hoắc Đình Diễm “Em muốn nhìn, anh cho em nhìn đi”
Hoắc Đình Diễm cười, cong môi hôn một cái lên môi cô “Chút nữa sẽ biết. Em viết cái gì vậy?”
Khương Yên cười giảo hoạt, quay lưng về phía anh “Em cũng không nói cho anh biết”
Hai người đều đã là người trưởng thành vậy mà lại có thể ấu trĩ đến mức độ này.
Hai người nhìn nhau cười, nhìn về phía tờ giấy ghi nguyện vọng của đối phương, thật trùng hợp nguyện vọng của hai người bọn họ giống y như nhau.
- --Mong năm nào tháng nào cũng có ngày này.
Hy vọng bọn họ mãi mãi có thể cùng nhau đón năm mới, có thể vui sướng ở bên nhau.
Sau khi thả đèn Khổng Minh xong, Khương Yên hứng thú bừng bừng lôi kéo Hoắc Đình Diễm đi mua pháo hoa. Pháo hoa có kiểu dài thật dài để cầm trong tay cũng có pháo hoa gậy tiên nữ. Hai người tìm một góc khá hẻo lánh, để đốt pháo hoa.
Khương Yên đốt pháo hoa, Hoắc Đình Diễm đứng ở một bên chụp ảnh cho cô, đem tươi cười của cô toàn bộ đều lưu giữ lại.
Chơi một hồi Khương Yên vẫn còn chưa đã thèm, lại lôi kéo Hoắc Đình Diễm đi tiếp thử đủ các kiểu. Hai người bọn họ giống như những cặp đôi bình thường khác, ríu rít thử rất nhiều thứ mới lạ.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô gái nhỏ đang đứng lại, sờ sờ đầu cô, hỏi “Mệt rồi sao?”
Khương Yên gật gật đầu nhìn anh “Có chút nhưng mà em vẫn chưa buồn ngủ lắm”
Hoắc Đình Diễm “ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ “Còn năm phút nữa”
“Sao cơ?”
“Năm phút nữa là đến giao thừa”
Hai mắt Khương Yên sáng lên, vươn tay ôm lấy cổ anh, nói “Lại một năm nữa”
Bọn họ lại cùng nhau vượt qua một năm nữa,
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, ánh mắt thâm thúy nhìn cô “Khương Yên”
“A?”
“Không có gì” khóe môi Hoắc Đình Diễm cong lên nghiêng đầu nhìn phong cảnh hai bên đường, cảm thấy tâm trạng rất tốt. Đêm giao thừa một người ở bên ngoài nhưng có cô ở bên dường như cũng khá tốt.
Tất cả đều rất tốt.
Khương Yên không hiểu lời này của Hoắc Đình Diễm có ý gì nhưng cũng nhận ra tâm trạng của anh rất tốt.
“Vui vẻ?”
“Ừ” Hoắc Đình Diễm nhướng mày nhìn cô, duỗi tay nhéo nhéo mặt Khương Yên hỏi “Được nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày, công việc của em nhẹ hơn anh rất nhiều”
Cô hiện tại còn chưa có quá bận rộn.
Hoắc Đình Diễm cười “Chọn thời gian, chúng ta đi du lịch một lần”
“A? Vì sao?” Khương Yên kinh ngạc nhìn anh.
“Không vì sao cả” Hoắc Đình Diễm nhéo nhéo vành tai cô, cảm thụ xúc cảm mềm mại truyền đến từ ngón tay, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù “Chỉ là muốn mang em đi ra ngoài một chút”
Muốn cùng em đi ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này.
Khương Yên gật đầu, vừa định nói gì đó Hoắc Đình Diễm đã ghé sát bên tai cô, nói “Há miệng”
Khương Yên cứng người, theo bản năng há miệng. Hoắc Đình Diễm nhanh chóng cúi đầu, hôn xuống liếm mút, nhẹ cắn lên lưỡi cô.
Tiếng “Bùm bùm bùm” vang lên, đồng hồ điểm 12 giờ, pháo hoa liền bắt đầu bắn. Hoắc Đình Diễm không bận tâm đến mấy cái đó, chuyên chú cúi đầu hôn cô gái nhỏ ngọt ngào ở trong ngực.
Đây là năm đầu tiên bọn họ hôn nhau vượt qua khoảnh khắc giao thừa.
Khương Yên vươn tay túm lấy vạt áo anh, đáp lại,
Hai người đứng trong góc tối hôn môi, không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu đến khi Khương Yên có chút khó thở hai người mới tách ra.
Hoắc Đình Diễm rũ mắt nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của cô, nhịn không được mà cúi đầu cắn môi cô một cái, khàn giọng nói “Khương Yên, năm mới vui vẻ”
Khương Yên bị đau, nhìn anh một cái, nhón chân ghé sát tai anh, ngọt ngào nói “Hoắc Đình Diễm, năm mới vui vẻ, mong anh năm mới sẽ luôn bình an khỏe mạnh, càng ngày càng yêu, càng cưng chiều em”
Hoắc Đình Diễm bật cười, hôn cô “Được”
- Em cũng vậy.
Hy vọng trong năm mới, chúng ta càng ngày càng tốt hơn.
....
Hai người ở bên ngoài lắc lư thật lâu, đến rạng sáng 1 giờ mới quay trở lại khách sạn.
Vừa trở về khách sạn, Hoắc Đình Diễm liền nhịn không được mà ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Cũng không biết đây là lần tiếp xúc thân mật thứ mấy trong đêm nay.
Khương Yên không hề kháng cự, thậm chí còn cực kỳ chủ động mà hiến lên môi thơm.
Hai người một đường hôn từ hành lang vào trong phòng.
Chỉ cuối cùng vẫn là phải dùng tay để giải quyết, Hoắc Đình Diễm dường như còn chưa có ý định chạm vào cô.
Sau khi kết thúc đã là ba giờ sáng.
Hai người nằm ở trên giường, Khương Yên mặt đỏ tai hồng, tay mỏi đến cực điểm. Cô không hiểu rõ ràng buổi chiều Hoắc Đình Diễm còn là một tên xử nam ngây ngô vì sao chỉ đến lần thứ hai liền có thể trở nên quen thuộc đến vậy. Khương Yên có chút hoài nghi trong sáu tiếng đồng hồ vừa rồi Hoắc Đình Diễm dường như đã lén học được chút gì đó.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên không tự chủ mà buột miệng gọi “Hoắc Đình Diễm”
“Ơi?” giọng nói của Hoắc Đình Diễm vẫn hơi khàn khàn. Anh duỗi tay ôm cô, không dám làm xằng làm bậy sợ bản thân lại một lần nữa không nhịn được.
Khương Yên mím môi, nằm sát vào người anh “Không có việc gì”
“Hửm?”
Khương Yên cười “Em mệt rồi, muốn ngủ, ngày mai anh có suất diễn không?”
“Buổi chiều có”
Buổi sáng được nghỉ nhưng chút thời gian này không đủ cho anh về nhà một chuyến.
“Ồ” Khương Yên nghĩ nghĩ nói “Vậy anh mau đi ngủ đi”
Hoắc Đình Diễm rũ mắt, dỗ dành người trong lòng “Ngủ đi”
“Được, ngày mai anh nhớ gọi em dậy”
“Được”
Hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ, vừa thân mật vừa triền miên.
Buổi sáng hôm sau, hai người không hẹn mà cùng ngủ nướng đến 10 giờ sáng mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy Hoắc Đình Diễm liền nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Yên “Còn buồn ngủ không?”
“Không”
Ngủ lâu như vậy là đủ rồi.
Hoắc Đình Diễm cong môi cười, giơ điện thoại của mình ra trước mặt cô “Có muốn đi ra ngoài chơi không?”
“Anh không phải đi đóng phim sao?”
Hoắc Đình Diễm gật đầu “Vốn dĩ hôm nay định chụp một chút ảnh tuyên truyền nhưng hình như tối hôm qua bên kia xảy ra chuyện cho nên đạo diễn cho mọi người nghỉ một buổi”
Nghe vậy, hai mắt Khương Yên sáng lên “Vậy được, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!”
Hai người nói đi là đi, rửa mặt, thay quần áo xong, tùy tiện ăn chút gì đó liền xuất phát.
Mãi đến khi lên xe, Khương Yên mới nhìn Hoắc Đình Diễm hỏi “Chúng ta đi đâu vậy?”
Hoắc Đình Diễm “a” một tiếng, ghé mắt nhìn cô “Mang em đi đến một nơi rất thú vị”
Dừng một chút, Hoắc Đình Diễm lại bổ sung “Đây là lần đầu tiên anh lái xe sau khi có bằng lái, em có sợ không?”
Khương Yên lắc đầu “Không sợ”
Trước kia có một khoảng thời gian bận ôn thi không thể tiếp nhận công tác, Hoắc Đình Diễm đã nhân thời gian đó mà đi thi bằng lái xe. Con trai sau khi thành niên việc đầu tiên muốn lắm đại khái đều là thi lấy bằng lái xe, bọn họ dường như trời sinh đã có hứng thú với xe cộ.
Còn chiếc xe này là Giang Bạch để lại.
Khương Yên cũng không cảm thấy lo sợ lắm bởi vì cô biết Hoắc Đình Diễm nhất định sẽ bảo đảm cho cô được an toàn.
Thời điểm ban đầu khi mới bắt đầu xuất phát tốc độ có chút chậm, giống như sên bò vậy. Khương Yên thấy vậy thì có chút muốn cười nhưng bận tâm đến mặt mũi của bạn trai cho nên mới cố gắng nhịn xuống. Mãi đến khi ra khỏi Hoành Điếm, tốc độ xe mới bắt đầu tăng lên.
Cô lúc này mới nở nụ cười “Kỹ thuật lái xe không tồi”
Hoắc Đình Diễm biết cô đang trêu mình cho nên không nghĩ muốn phản ứng lại.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, thần bí nói “Tới nơi sẽ biết”
Khương Yên nhìn đường, nghĩ nghĩ hỏi “Anh không phải là muốn mang em đi dâng hương đấy chứ? Em nhớ không nhầm thì gần đây hình như có một cái miếu, mùng một đầu năm có rất nhiều người đến thắp hương.”
Hoắc Đình Diễm “....”
Khương Yên nhìn sắc mặt của Hoắc Đình Diễm, bật cười “Thật đúng là như vậy sao?”
Hoắc Đình Diễm quả thật là muốn đưa Khương Yên đến miếu để thắp hương. Trước kia khi còn ở nhà mẹ Hoắc thường xuyên làm việc này, thỉnh thoảng cũng sẽ mang Hoắc Đình Diễm cùng đi dâng hương. Năm nay không ở nhà đón tết, Hoắc Đình Diễm nghĩ hôm nay có thời gian cho nên liền mang Khương Yên đi đến miếu thắp hương
Khương Yên vui vẻ “Em không ngờ anh cũng là người mê tín”
Hoắc Đình Diễm “ừ; một tiếng, nhìn cô “Chỉ là cảm thấy có một số việc cũng nên mê tín một chút”
Khương Yên ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến việc của chính mình, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nói “Cũng đúng, em đây nhất định sẽ thành tâm thành ý cầu nguyện”
“Được”
....
Miếu hôm nay đặc biệt nhiều người, cũng may bởi vì người đông cho nên không có ai sẽ chú ý đến hai người. Hai người đeo khẩu trang, đội mũ cùng những người khác đi dâng hương cũng không có khác nhau lắm có điều bởi vì vóc dáng của Hoắc Đình Diễm cao lớn cho nên hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Bọn họ cũng chỉ đơn giản nhìn qua một chút, trong lòng mọi người hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn chính là dâng hương chứ không phải là ngắm trai đẹp.
Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm mua vé, xếp hàng đi vào bên trong.
Hai người dựa theo trình tự bình thường, thắp hương bái Phật, cầu nguyện.
Sau khi làm xong tất cả đã là hai tiếng đồng hồ sau.
Hai người làm xong liền yên lặng không một tiếng động rời đi.
Khương Yên nhìn về phía Hoắc Đình Diễm “Có muốn đi xin sâm không?”
Hai người đi ra khỏi miếu, đi về chỗ xin sâm.
Khương Yên nghĩ nghĩ, nắm lấy ngón tay của Hoắc Đình Diễm “Hay là thôi đi”
Cô sợ xin được sâm không tốt sẽ khiến bản thân suy nghĩ nhiều, tối liền không ngủ được.
Hoắc Đình Diễm cười “Muốn đi thì đi. Chúng ta thử một chút”
“Thôi” Khương Yên không chút nghĩ ngợi mà từ chối “Chúng ta trở về đi. Vừa rồi chúng ta đi qua một nơi khá đẹp, em muốn đến đó xem”
“Được”
Cả ngày hôm nay, Hoắc Đình Diễm đem theo Khương Yên đi ngắm tất cả cảnh đẹp ở khu vực xung quanh nhìn một lần, đến buổi tối hai người mới trở về khách sạn.
Ngày hôm nay đối với hai người mà nói thật sự là vô cùng trân quý.
Buổi tối trước lúc ngủ, Khương Yên nhịn không được mà cảm khái “Ngày mai anh lại phải đi đến đoàn làm phim rồi”
Hoắc Đình Diễm nhìn cô “Không muốn anh đi đóng phim?”
“Không phải” Khương Yên nghiêm túc nói “Em rất thích nhìn thấy anh đóng phim”
Cô thích Hoắc Đình Diễm đóng phim, thích anh nhập vai, trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau. Khương Yên cảm thấy Hoắc Đình Diễm khi ấy cực kỳ cuốn hút, cực kỳ có mị lực.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên chớp mắt nhìn Hoắc Đình Diễm “Đúng rồi, anh đã đăng weibo chưa?”
Tối qua hai người vẫn luôn dính lấy nhau, sau khi trở về lại nháo ở trên giường, cô vừa rồi bị Trần Lâm nhắc nhở mới nhớ ra bản thân còn chưa có đăng weibo.
Hoắc Đình Diễm “Còn chưa, em đã đăng chưa?”
Khương Yên lắc đầu “Em cũng chưa đăng”
Hai người nhìn nhau cười. Khương Yên dựa vào trong lồng ngực Hoắc Đình Diễm, cọ cọ, làm nũng nói “Cùng anh ở bên nhau cho nên em không có nhớ rõ đăng bài lên weibo”
Chỉ là cảm thấy cùng người mình thích ở bên nhau đã đủ khiến bản thân cảm thấy thỏa mãn cho nên không muốn lên mạng xã hội, chỉ nghĩ muốn quấn lấy đối phương, thời thời khắc khắc đều không rời.
Hoắc Đình Diễm xoa đầu cô, không nói gì.
Anh cũng như vậy.
Đến cuối cùng, hai người chọn một tấm ảnh chụp sau đó đăng lên weibo. Hai người đăng bài cách nhau một lúc, tránh cho người khác sẽ suy diễn.
Dù sao sẽ không có người nào nghĩ đến bọn họ chính là một đôi, càng sẽ không có ai nghĩ đến Hoắc Đình Diễm cũng sẽ nói chuyện yêu đương.
Hai người nói chuyện một hồi vừa định đi ngủ thì tiếng chuông điện thoại của Hoắc Đình Diễm vang lên, là Băng ca gọi điện thoại tới. Khương Yên kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Đình Diễm.
Điện thoại vừa mới thông, giọng nói tức giận của Băng ca liền truyền đến từ đầu dây bên kia “Hoắc Đình Diễm! Hôm nay cậu có phải đã lái xe đi ra ngoài có đúng hay không?!”
Hoắc Đình Diễm “....”
“Cậu bị chụp ảnh cậu có biết không!”
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~