Biên tập: Cải
Bất quá, hiện tại Khương Yên không có quản được nhiều như vậy. Cô nhanh chóng nghĩ muốn đem app phát sóng trực tiếp download xuống trong năm phút... nhưng thực sự tốc độ quá chậm. Chân Khương Yên không tự chủ được ngày càng tiến gần đến nhà cách vách. Càng lại gần căn nhà kia, đường truyền internet càng tốt, Khương Yên kích động, cả người đều muốn nhảy dựng lên.
Ô ô ô...
Ông trời có mắt a!!!
Cuối cùng, cô trực tiếp ngồi xổm trước cổng nhà hàng xóm, click mở app xem chương trình.
Cũng may mạng mà hàng xóm thực sự rất mạnh khiến Khương Yên có thể thuận lợi xem phát sóng trực tiếp.... Cô ngồi xổm trên mặt đất xem không chớp mắt, cũng không có chú ý cách đó không xa có người đang lại gần.
....
Thời điểm nhìn thấy người ngồi xổm trước cửa nhà, Hoắc Đình Diễm có chút hoài nghi mắt chính mình.
Anh ngừng bước, lắng nghe thanh âm phát ra từ di động, có chút quen thuộc, chính là chương trình mà anh mới tham gia, lại nghiêm túc nhìn người lạ đang ngồi xổm trước nhà mình... cũng rất quen thuộc.
Hoắc Đình Diễm quay đầu nhìn về phía nhà bên cạnh, một mảnh tối đen.
Anh suy nghĩ một lát, gọi “Khương Yên”
“Ai” Khương Yên nhẹ giọng trả lời “Đừng có làm phiền tôi xem thần tượng!”
Hoắc Đình Diễm “....”
Hai giây sau, Khương Yên hoàn hồn, ngây ra như phỗng nhìn Hoắc Đình Diễm đột nhiên xuất hiện, duỗi tay xoa xoa đôi mắt, hoài nghi bản thân đang xuất hiện ảo giác.
“Hoắc.... Hoắc Đình Diễm?”
Hoắc Đình Diễm gật đầu, rũ mắt nhìn cô “Cậu như thế nào lại ở chỗ này?”
“Chỗ này?” Khương Yên sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại “Đây là nhà cậu?”
“Ừ”
Khương Yên “..!!!”
Hàng xóm nhà cô chính là Hoắc Đình Diễm???!!!
Vì sao trước giờ cô không biết!!!!
Hoắc Đình Diễm nghe âm thanh phát ra từ di động của cô, mạc danh cảm thấy có chút không được tự nhiên. Anh che miệng ho khẽ “Cậu như thế nào lại ở chỗ này?”
“Tớ.... Nhà tớ là bên cạnh...” Khương Yên ngại ngùng “Tớ ở chỗ này ké wifi”
Hoắc Đình Diễm “....”
Đột nhiên, di động truyền đến âm thanh thông báo nguồn điện chỉ còn 5%. Khương Yên cúi đầu nhìn điện thoại một lát, gãi gái đầu nhìn về phía Hoắc Đình Diễm ngây ngô cười “Cái đó.... Tớ có thể nhờ cậu một việc không?”
Hoắc Đình Diễm mím môi nói “Cậu cứ nói đi”
“Có thể cho tớ mượn sạc dự phòng được không? Điện thoại tớ sắp hết pin rồi nhưng chương trình lại chuẩn bị phát sóng trực tiếp a” Khương Yên vẻ mặt đưa đám nói, cảm giác như không xem chương trình kia là tội lớn gì đó.
Vừa dứt lời, di động cô kêu lên một tiếng, trực tiếp sập nguồn.
Hoắc Đình Diễm “...”
Hai người đứng ở trước cổng lớn nhìn nhau, trầm mặc.
Hoắc Đình Diễm rũ mắt nhìn gương mặt của Khương Yên. Đồng học này lớn lên thực xinh đẹp hơn nữa còn là kiểu mỹ nữ nhìn một lần liền không thể nào quên nhưng trước đây vì đủ loại nguyên do khiến cho đại bộ phận bạn học trong lớp đều xem nhẹ vẻ ngoài xinh đẹp của cô.
Giờ phút này nhìn kỹ, Hoắc Đình Diễm nhìn đôi mắt đào hoa đang ướt dầm dề đầy đáng thương kia, nháy mắt thất thần.
Một hồi lâu sau, Hoắc Đình Diễm mới hoàn hồn, ánh mắt thâm thúy nhìn cô “Cậu ở cách vách?”
“Đúng a” Khương Yên cũng tò mò, vì sao trước đây cô chưa từng nhìn thấy Hoắc Đình Diễm. Lần trước bắt gặp anh chạy bộ ở tiểu khu cô cũng không có dám lên hỏi nhà anh ở đâu. Nếu hỏi, kỳ thật liền tương đương với việc sau này sẽ có thể gặp mặt anh nhiều hơn nhưng nếu anh không thích mà cứ cố gắng tìm hiểu, hành động này của cô có khác nào hành động của fan cuồng (kiểu cuồng loạn ấy)? Mà, Khương Yên bình sinh ghét nhất chính là fan cuồng. Theo đuổi thần tượng, có thể. Nhiệt tình yêu thương cũng có thể nhưng không thể vì truy tinh mà trở thành fan cuồng không có lý tính. Theo đuổi thần tượng là để bản thân càng thêm tốt đẹp chứ không phải biến bản thân trở thành bệnh nhân tâm thần.
Đời trước, Hoắc Đình Diễm từng chịu nhiều ảnh hưởng xấu từ fan cuồng, Khương Yên khi ấy cũng bởi những fan cuồng ấy mà ở trên mạng cãi nhau với không ít người.
....
Hoắc Đình Diễm kỳ thật cũng cảm thấy kỳ dị. Anh dọn đến đây đã được hơn một năm. Bởi vì anh học nhất trung cho nên trong nhà liền mua nơi này, đem nó sửa sang một chút để tiện cho anh vào ở. Nơi này cách trường học rất gần hơn nữa tính bảo mật tốt rất thích hợp với anh. Nhưng kỳ thật Hoắc Đình Diễm cũng không thường ở đây, trừ bỏ thỉnh thoảng lười biếng sẽ đến đây, trên cơ bản anh đều ở một căn nhà khác.
Thời điểm mới chuyển đến, Hoắc Đình Diễm cùng cha mẹ cũng có nghe nói qua nhà hàng xóm bên cạnh là người nào, hai bên gia đình cũng có gặp mặt qua. Hoắc Đình Diễm chỉ mới gặp mẹ Khương, hơn nữa người môi giới bất động sản nói căn nhà kia chỉ có hai mẹ con ở, chỉ là không ngờ người con gái kia lại chính là Khương Yên.
Trước đó anh có biết Khương Yên ở cùng một tiểu khu với mình nhưng không hề biết cô lại ở ngay bên cách vách. Giờ phút này, Hoắc Đình Diễm thực không biết nên đánh giá cái duyên phận quỷ dị này như thế nào...
Khương Yên ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thần tượng, đột nhiên cười rộ lên.
“Cậu cười cái gì?”
Khương Yên mím môi, ngẩng đầu nhìn trời nói “Chỉ là cảm thấy ông trời đối với tớ rất tốt, thế nhưng lại để tớ là hàng xóm với idol”
Cô cười ha ha, đôi mắt cong cong như trăng non, nhìn qua vô cùng động lòng người “Còn phải cảm ơn nhà tớ hôm nay đột ngột mất điện”
Bằng không cô cũng sẽ không cơ duyên xảo hợp đến bên này ké wifi, gặp được Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm “...”
Hai người trầm mặc một lát, Khương Yên đột nhiên “ai da” một tiếng, nhìn về phía anh “Hoắc Đình Diễm...”
“Sao?” Hoắc Đình Diễm cúi đầu, nhìn mắt cô.
Khương Yên chỉ chỉ di động của mình, nhỏ giọng nói “Hiện tại không phải thời điểm nói cái này, cậu có thể hay không trước đem sạc pin cho tớ mượn một chút để tớ có thể hảo hảo xem tiếp a. Tớ nhất định phải xem cái chương trình này, giúp cậu gia tăng Rating cùng tỷ lệ click!”
Thân là fan hâm mộ, đây là việc nên làm.
Chỉ cần phim truyền hình hoặc chương trình mà idol tham gia phát sóng, fan bọn họ nhất định phải vì idol mà xoát số liệu! Hơn nữa còn phải là số liệu hàng thật giá thật!
Trong trí nhớ của Khương Yên, chương trình này lúc vừa mới bắt đầu cũng không có nhận được quá nhiều sự chú ý, nghệ sĩ được mời tới cũng không phải là người có quá nhiều fan. Tuy có hai người fan có tầm hai ba ngàn vạn nhưng nhiệt không đủ. Sau đó bởi vì tiết mục thực sự quá xuất sắc, cắt nối biên tập cũng cực kỳ đẹp cho nên liền bắt đầu bạo hồng (nổi).
Cho nên, vì rating suy xét, giai đoạn đầu này Khương Yên nhất định phải vì idol mà hảo hảo nỗ lực!
Cô vốn dĩ đã chuẩn bị đầy đủ, đem TV, điện thoại, máy tính đều mở ra, kết quả trời không chiều lòng người, mất điện. Hiện tại, cô cũng chỉ có thể nỗ lực dùng điện thoại xoát số liệu!
Tục ngữ nói, thịt muỗi tuy ít nhưng vẫn là thịt!
Hoắc Đình Diễm trầm mặc một lát, thấp giọng nói “Đợi một chút”
“Được!” Khương Yên cười “Tớ không có vội!”
Tuyệt đối không được thúc giục thần tượng.
Hoắc Đình Diễm gật đầu, đi về phía trước hai bước rồi đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn cô “Khương Yên”
“A?” Khương Yên đang cố gắng khởi động máy, nghe Hoắc Đình Diễm gọi liền giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh chớp chớp mắt “Làm sao vậy? Nhà cậu không có sạc dự phòng?”
Nhà cô có sạc dự phòng nhưng lại trong tình trạng hết điện. Khương Yên thề lần sau nhất định sẽ đem sạc dự phòng trong nhà nạp đầy điện, hơn nữa còn phải đi mua thêm vài cái sạc dự phòng nữa!
Hoắc Đình Diễm khẽ lắc đầu “Không phải, chỉ là muốn hỏi xem cậu có muốn đi vào nhà xem hay không thôi?”
Lời này của anh thực sự là đã qua suy nghĩ cặn kẽ. Trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, Hoắc Đình Diễm đối với Khương Yên không thích cũng không ghét nhưng dù sao cũng là bạn học hơn nữa lại còn là hàng xóm, nhà cô mất điện, anh hẳn là nên giúp đỡ một chút. Huống chi, cô còn là fan của chính mình.
Kỳ thật trước trước đó Hoắc Đình Diễm đối với Khương Yên cũng coi như không quá chán ghét, chỉ là không muốn cùng cô nhiều lời mà thôi. Anh vốn dĩ là người tương đối lạnh nhạt hơn nữa mọi người đồn đại tính cách Khương Yên không tốt nên Hoắc Đình Diễm càng không nghĩ muốn tiếp xúc nhiều.
Nhưng qua một đoạn thời gian tiếp xúc, Hoắc Đình Diễm cảm thấy mọi người dường như đối với Khương Yên có hiểu lầm. Cô ngẫu nhiên sẽ có chút điên điên nhưng tinh thần tuyệt đối không hề có vấn đề. Hơn nữa, giống như lời cô giáo chủ nhiệm nói, người lạc đường chỉ cần nguyện ý quay đầu lại, chúng ta nên cho họ một cơ hội.
Khương Yên trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Đình Diễm, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt “Cậu là nghiêm túc hay nói giỡn?”
Cô buột miệng thốt lên “Cậu không lo lắng tớ sẽ đối với cậu làm ra hành động gì đó sao?”
Hoắc Đình Diễm “...”
Anh che miệng ho khẽ, nhướng mày hỏi “Cậu sẽ làm vậy sao?”
“Đương nhiên là không!” Khương Yên ngây ra như phỗng lắc đầu, lẩm bẩm nói “Có ý đồ gây rối idol sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Hoắc Đình Diễm “,..” Nghe lời này anh có chút muốn cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
“Vào đi” anh dừng một chút, giải thích thêm “Đứng ở cửa, mạng cũng không quá tốt”
Hơn nữa nhiệt độ hiện tại cũng đang dần xuống thấp.
Khương Yên ngẩn người, gật đầu “Được, cậu đi vào trước đi, tớ ở ngoài bình tĩnh hai phút đã, nhìn lại xem bản thân có phải là đang nằm mơ hay không”
Hoắc Đình Diễm nhịn không nổi, cười thành tiếng. Khương Yên chính là có khả năng này, thốt ra mấy lời nói nghiêm trang có thể khiến người nghe dở khóc dở cười.
Một lúc sau, Khương Yên nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, nói “Tớ ok rồi, đi vào thôi”
Cô thề, tuyệt đối sẽ không đối với idol làm điều xằng bậy.
.....
Trong nhà Hoắc Đình Diễm không có ai, cha mẹ anh chỉ thỉnh thoảng mới ghé qua đây.
Trong nhà sở dĩ mở điện bởi vì anh vừa rồi phải đi ra ngoài lấy đồ, không nghĩ đến chỉ đi ra ngoài một chuyến liền xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.
Khương Yên quy quy củ củ đi theo Hoắc Đình Diễm vào nhà. Sau khi vào nhà cũng không có lộn xộn nhưng ánh mắt vẫn có chút không khống chế được mà nhìn xung quanh. Khương Yên dưới đáy lòng thề, cô thật sự chỉ muốn nhìn xem nhà idol bày trí như thế nào, phong cách ra sao chứ tuyệt đối, tuyệt đối không có nhìn những thứ không nên nhìn.
Nhà của nam thần cùng nhà cô giống nhau, ba tầng lầu cộng thêm một gác mái nhỏ, cái này từ bên ngoài liền có thể nhìn thấy. Nhưng mà, nhà Khương Yên là theo phong cách xa hoa, mỹ lệ còn Hoắc Đình Diễm bên này chính là theo phong cách giản lược Bắc Âu, thoạt nhìn đặc biệt thoải mái chứ không giống nhà cô, chỗ nào cũng toát lên vẻ tài đại khí thô khiến Khương Yên thực không thích. Cô ngẩng đầu nhìn một vòng liền phát hiện phong cách chỉnh thể của căn nhà thực giản lược, mấy bức họa trên tường cũng đặc biệt đơn giản.
Nhìn nhìn nhìn, bước chân của Khương Yên liền không tự chủ được tiến gần hơn đến ba bức họa treo trên tường.
Hoắc Đình Diễm vừa mới đem đồ lấy về cất đi, đi ra liền nhìn thấy Khương Yên đang không chớp mắt ngắm nhìn mấy bức họa ở trên tường. Cô xem rất nghiêm túc, mặt mày chuyên chú, như là cả người đều đang đắm chìm vào bức họa vậy.
Anh nhìn cô một hồi rồi thu lại tầm mắt.
“Khương Yên, đồ sạc ở chỗ này” Hoắc Đình Diễm vừa mới thuận tiện về phòng lấy đồ sạc pin.
Khương Yên hoàn hồn, cong khóe miệng chỉ chỉ bức họa trên tường “Bức tranh này cậu vẽ từ bao giờ a? Năm mấy sơ trung?”
Hoắc Đình Diễm ngẩn ra, không nghĩ tới cô sẽ biết.
Ba bức họa trên tường kia là Hoắc Đình Diễm vẽ hồi học sơ trung. Hồi nhỏ anh học qua thư pháp, cũng có học vẽ tranh. Hoắc Đình Diễm đối với mấy môn nghệ thuật cảm thấy rất hứng thú, nhà bọn họ cũng không thiếu tiền vậy nên từ nhỏ mẹ Hoắc liền cho anh đi học đủ lớp nghệ thuật. Trên cơ bản có thể nói, mỗi thứ Hoắc Đình Diễm đều học một chút, thế nhưng học tốt nhất vẫn là nhảy cùng vẽ tranh, hơn nữa thư pháp cũng không tệ lắm. Cũng có học chơi một số nhạc cụ như dương cầm cùng ghi-ta, nhưng tài nghệ không quá tốt.
Mà mấy bức họa này, anh có ký tên nhưng không phải là tên thật.
“Cậu như thế nào biết là tôi vẽ?”
Khương Yên cười, cong cong khóe miệng chỉ “Chữ của cậu a, rất quen thuộc”
Cô biết chữ của Hoắc Đình Diễm có chút thay đổi, thời điểm học sơ trung chữ anh còn chưa quá đẹp, cũng không có đặc biệt giống sấu kim thể nhưng sau khi lên cao trung, chữ viết liền càng ngày càng tốt, hơn nữa ngày càng có phong cách của bản thân. Cô trước kia thường hay vẽ lại chữ của Hoắc Đình Diễm, đặc biệt còn dụng tâm học theo, tự nhiên biết đây là chữ của anh hồi sơ trung.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~