Biên tập: Cải
“Ngọa tào, chính là Khương Yên người có ông bố lắm tiền kia sao? Nói thật, Khương Yên cái gì cũng đều không tốt nhưng chính là rất biết đầu thai, có một ông bố có tiền như vậy”
“Ta phi! Kia bất quá là phùng má giả làm người mập đi[1]”
[1] Phùng má giả làm người mập: ( 打肿脸充胖子) làm chuyện quá khả năng
“Không đến mức đó chứ, có thể quyên cho trường học một công trình hẳn là người có tiền”
“Đúng đúng đúng, bất quá trọng điểm là Khương Yên thực quá phận a, thế nhưng lại gian lận”
....
Vài người nghị luận, thanh âm nói chuyện một chút cũng không nhỏ, rành rành mạch mạch rơi vào tai người khác.
Hoắc Đình Diễm đối với những việc ngoại giới này giống như không chút để ý. Nhưng mà, nghe nghe nghe, anh đột nhiên nhớ đến gương mặt tươi cười kia, cùng cặp mắt sáng như sao trời mỗi lần nhìn mình.
Hoắc Đình Diễm nghe, đột nhiên đứng bật dậy, đem Cảnh Hoán làm hoảng sợ.
“Ai! Diễm ca, cậu đi đâu a, sắp vào tiết rồi!”
Một tiếng gọi này quả nhiên đem tầm mắt mọi người đều hướng về đây.
Hoắc Đình Diễm không thèm để ý đến tiếng kêu của Cảnh Hoán, lập tức đi về phía cửa. Trước lúc bước ra khỏi lớp, anh đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm mấy bạn học trong lớp, hướng Cảnh Hoán bên kia lạnh giọng nói “Giúp tớ nói với cô giáo một chút, tớ lên văn phòng có chút việc”
Cảnh Hoán “...???”
Vì cái gì đột nhiên muốn đi văn phòng giáo viên.
Đột nhiên, Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì liếc nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương nhìn thấy khiếp sợ: Hoắc Đình Diễm không phải là muốn đến văn phòng giáo viên giúp đỡ Khương Yên đấy chứ?
Việc Hoắc Đình Diễm cùng Khương Yên cùng đi học một lớp bổ túc Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì đều biết
Đương nhiên, việc này là hai người ngẫu nhiên phát hiện,Hoắc Đình Diễm vốn là người rất ít khi nhắc đến chuyện riêng tư của mình trước mặt người khác. Là buổi tối thứ bảy tuần trước,thời điểm Hoắc Đình Diễm cùng vài người Cảnh Hoán bọn họ tụ tập chơi game mới nhắc đến việc này.
Cảnh Hoán cùng Dụ Hướng Văn có quen biết, hai người tuy không học cùng trường nhưng vẫn rất quen thuộc, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau đi chơi game. Ngày đó lúc đang lên mạng chơi trò chơi, đội của Hoắc Đình Diễm cùng Cảnh Hoán, Quách Tuấn Trì còn thiếu người liền đăng lên nhóm chat hỏi có ai muốn gia nhập hay không, Dụ Hướng Văn nói chính mình đang rảnh, vậy nên bốn người bọn họ liền thành một tổ đội.
Thời điểm bắt đầu cũng không ai nhắc tới việc này, sau lại là Dụ Hướng Văn đột nhiên hô Hoắc Đình Diễm nói “Khương Yên vì sao hôm nay tâm trạng có vẻ không tốt a?”
Cảnh Hoán lập tức sửng sốt, cùng Quách Tuấn Trì liếc nhìn nhau, còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác
“Cậu nói ai?” không chờ Hoắc Đình Diễm trả lời, cậu ta đã nói trước.
Dụ Hướng Văn một chút cũng không dấu diếm, thấp giọng nói “Khương Yên a, chính là bạn học của A Diễm, học cùng lớp với các cậu đó”
“Cậu quen cô ấy?” Quách Tuấn Trì hỏi
Dụ Hướng Văn trầm mặc một lát, ừ một tiếng “Cậu ấy học cùng lớp bổ túc với bọn tớ, như thế nào? Các cậu không biết?”
Cảnh Hoán “...”
Quách Tuấn Trì “...”
Bọn họ cũng không phải ngày nào cũng ở bên Hoắc Đình Diễm, sao có thể biết.
Sau đó, dưới sự truy vấn của hai người, Hoắc Đình Diễm mới nói là do cô giáo chủ nhiệm giới thiệu, anh chỉ mang Khương Yên đến lớp có một lần nhưng trải qua sự thêm mắm dặm muối của Dụ Hương Văn, Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì đều mơ hồ cảm giác tới, thái độ của Hoắc Đình Diễm đối với Khương Yên cơ hồ có chuyển biến tốt. Trước đây còn có chút chán ghét, nhưng hiện tại.... Anh đem Khương Yên coi như bạn cùng lớp, lại khả năng so với bạn cùng lớp thân thiết hơn???
Rốt cuộc có phải hay không bọn họ đoán không ra nhưng có thể khẳng định rằng ở trong lòng Hoắc Đình Diễm, lịch sử đen của Khương Yên đã chậm rãi được rửa sạch sẽ, hơn nữa anh dường như cũng tin Khương Yên chính là fan của mình!
Cho nên giờ khắc này, hai người mới có thể không hẹn mà cũng nghĩ đến một lần.
“Không thể nào!” Cảnh Hoán ngồi xuống, cảm khái “Tớ cảm thấy Diễm ca không phải là người xúc động như vậy”
Quách Tuấn Trì trầm mặc một lát, thấp giọng nói “Cứ yên lặng theo dõi tình hình đi, tuy rằng tớ cũng cảm thấy Diễm ca không giống như là đi nói đỡ cho Khương Yên”
“Ừ!”
Cảnh Hoán bình tĩnh lại nhưng cũng thực sự không nghĩ ra hỏi “Sao Diễm ca lại tin tưởng Khương Yên là thực sự thích cậu ấy chứ? Trước đó chẳng phải cậu ta (Khương Yên) yêu thích Hướng An Lan đến điên cuồng sao?”
Fan nữ tâm tình chuyển biến nhanh như vậy sao!!! Thân là một thằng đàn ông, cậu thực sự một chút cũng không hiểu nổi!!!
Nghe vậy, Quách Tuấn Trì nhìn cậu ta, nghĩ nghĩ nói “Hẳn là thật sự”
“Cậu cũng tin?”
Quách Tuấn Trì trầm mặc gật gật đầu.
Kỳ thật một người có phải thực tình thích người khác hay không, từ ánh mắt cùng một chút sự tình hàng ngày liền có thể nhìn ra được. Bọn họ lúc đầu nghe được từ miệng người khác tin này, đại đa số đều xem như tin vịt, mà hơn nửa tháng nay hai người cũng xem như cùng Khương Yên có tiếp xúc.
Quách Tuấn Trì cảm thấy, kỳ thật từ biểu hiện hằng ngày của Khương Yên có thể nhìn ra được, cô đối với Hoắc Đình Diễm là thật tình yêu thích, toàn tâm toàn ý nghĩ cho anh.
....
Cảnh Hoán gãi gãi đầu, nghĩ không ra, vì cái gì bản thân hiện tại vẫn nhìn không ra.
“Có thể nhìn ra được”
Cảnh Hoán bướng bỉnh nói thầm “Vì cái gì tớ nhìn không ra?”
Quách Tuấn Trì liếc mắt nhìn cậu ta, chậm rì rì nói “Chỉ số thông minh của chúng ta bất đồng”
Cảnh Hoán “.....”
Bất quá Hoắc Đình Diễm, thật đúng là không giống như hai người suy nghĩ, đi nói đỡ cho Khương Yên.
...
Hoắc Đình Diễm đứng trước của văn phòng giáo viên một lát, vẫn là gõ gõ cửa, đánh gãy cuộc khắc khẩu bên trong.
Anh đẩy cửa ra, đi vào liền đối diện với mấy con mắt. Thời điểm nhìn thấy người đi vào là Hoắc Đình Diễm, mấy giáo viên đều sửng sốt, trên mặt vội không ngừng cười nhìn anh “Hoắc Đình Diễm, em lại đây có chuyện gì sao?”
Hoắc Đình Diễm nhẹ gật đầu, thấp giọng nói “Em đến tìm cô giáo Triệu xin nghỉ ạ”
Cô giáo Triệu sửng sốt, phản ứng trì độn “a” một tiếng “Chiều ngày mai?”
Hoắc Đình Diễm thường xuyên sẽ hướng cô xin nghỉ, đại đa số thời điểm đều là bởi vì công việc. Việc này giáo viên bọn họ có thể thông cảm được, tuy rằng cảm thấy tuổi của anh hiện tại nên coi học tập là quan trọng nhất nhưng nếu học sinh muốn phát triển niềm đam mê của bản thân, bọn họ cũng không thể ngăn cản, huống chi mọi người trong trường đều không có ý kiến.
“Vâng ạ”
Nghe vậy, cô giáo Triệu hoảng hốt, cười nói “Em trước nay đều đến buổi chiều mới lên lấy giấy xin phép nghỉ”
Hoắc Đình Diễm mặt không đổi sắc nói “Vâng, em đột nhiên vừa nãy nhớ tới việc này”
Cô giáo Triệu mỉm cười cầm lấy giấy xin phép nghỉ ra đưa cho anh. Vừa định cho Hoắc Đình Diễm đi, cô giáo Triệu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gọi anh lại
“Lát nữa, lớp có tiết tiếng anh đúng không?”
“Vâng”
“Em có vội trở về học không?”
Hoắc Đình Diễm không rõ nguyên do nhướng mày, nhìn Khương Yên đang đứng cách đó không xa “Khôn vội lắm ạ”
Khương Yên từ lúc Hoắc Đình Diễm tiến vào vẫn luôn không nói chuyện. Trên thực tế, từ lúc tiến vào văn phòng đến bây giờ, cô vẫn luôn không nói gì. Cô vốn biết trong trường có rất nhiều giáo viên đối với cô không thích, thậm chí còn có thành kiến rất sâu nhưng cô không nghĩ tới lại sâu đến cái tình trạng này.
Sau khi loại trừ khả năng cô gian lận, mấy giáo viên này thế nhưng còn hoài nghi cô có phải hay không trộm bài thi, nhìn lén đề thi.
Thời điểm đang nghe những lời hoài nghi đầy nực cười kia, Khương Yên còn nghĩ cho bọn họ sắc mặt châm chọc, muốn biết rốt cuộc với cái trí thông minh kia của bọn họ còn có thể nghĩ ra thêm được cái gì nữa. Chính là, cô không thể, cô khó lòng giãi bày
Cô hiện tại vô luận nói cái gì, những giáo viên kia đều không nghe lọt tai. Đừng nói là lời cô nói họ không tin, ngay đến cô giáo Triệu giải thích, bọn họ cũng nghe không vào. Bọn họ nhất trí cho rằng thành tích chân thật của Khương Yên không phải như vậy!
....
Cô giáo Triệu hít sâu một hơi, thực sự là không có biện pháp.
“Hoắc Đình Diễm và Khương Yên cùng học một lớp học bổ túc, nếu các thầy cô không tin có thể hỏi Hoắc Đình Diễm một chút tình huống của Khương Yên ở lớp học bổ túc” Cô giáo Triệu nhìn Hoắc Đình Diễm dò hỏi.
Hoắc Đình Diễm quay đầu nhìn về phía Khương Yên vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt dừng ở trên đỉnh đầu cô. Không biết người này nãy giờ suy nghĩ cái gì, vẫn luôn không chịu ngẩng đầu lên.
Anh nhìn mấy thầy cô giáo trong phòng “Các thầy cô muốn biết điều gì ạ?”
Có một giáo viên thực thích Hoắc Đình Diễm, lúc này cười gượng nói “Hoắc Đình Diễm, em cùng Khương Yên nếu là bạn học cùng lớp ở trường, hơn nữa cũng là bạn học cùng lớp bổ túc, vậy em cảm thấy gần đây Khương Yên có tiến bộ không?”
Hoắc Đình Diễm “vâng” một tiếng “Giáo viên ở lớp học bổ túc thực thích cậu ấy”
Nghe vậy, mấy giáo viên hai mắt nhìn nhau, trầm mặc một lát liền tiếp tục hỏi “Em xác định?”
Hoắc Đình Diễm dừng một chút, cúi đầu mỉm cười “Thầy cô có thể gọi điện hỏi một chút”
Mấy giáo viên còn lại “....”
Bọn họ bỏ không nổi thể diện, cũng cảm thấy không nên tiếp tục nháo lớn chuyện này nữa. Điểm mấu chốt nằm ở đâu, mấy vị giáo viên vẫn còn hiểu.
Thảo luận không ra kết luận. Cô giáo Triệu đơn giản để cho Hoắc Đình Diễm đi về trước. Hoắc Đình Diễm gật gật đầu, đứng dậy hướng bên ngoài đi. Thời điểm đi ra đến cửa, anh quay đầu lại nhìn mấy thầy cô giáo vẫn còn muốn tiếp tục tranh chấp, nói “Cô giáo Triệu kỳ thực em có kiến nghị này”
Cô giáo Triệu ánh mắt sáng ngời nhìn anh “Có kiến nghị gì, em cứ nói đi”
Hoắc Đình Diễm cong cong khóe môi cười “Muốn chứng thực Khương Yên có gian lận hay không kỳ thật các thầy cô có thể một lần nữa giao đề thi cho cậu ấy làm dưới sự giám sát của các thầy cô”
Cô giáo Triệu như là thấy hi vọng, gật gật đầu “Chủ ý nào của Hoắc Đình Diễm không tồi, mọi người thấy sao?”
Cô cười lạnh “Nếu mọi người đều không tin Khương Yên vậy thì cứ làm như vậy đi”
Cô giáo Triệu lại nói “Đề mục không cần quá nhiều, thầy cô có thể lấy đại một đề ở trong bài thi hoặc chính mình chọn một vài bài tập cho em ấy làm.Sau đó liền có thể đại khái biết được tình huống như thế nào?”
Mấy giáo viên kia kỳ thật có chút lưỡng lự nhưng cuối cùng dưới sự điều hòa của chủ nhiệm khoa, mọi người đều chấp nhận phương án này.
Mà Khương Yên, trước khi các giáo viên còn chưa làm xong đề, được thả về trước.
Cùng Hoắc Đình Diễm, cùng nhau trở về.
...
Hiện tại đang trong giờ học nên hành lang thật an tĩnh. Cả một cái hành lang dàu chỉ có tiếng bước chân của hai người bọn họ, cùng thanh âm không rõ ngẫu nhiên truyền ra từ mấy phòng học.
Ánh mặt buổi sáng xuyên qua những tán lá cây, chiếu đến hành lang. Khương Yên bị ánh mặt trời chiếu đến theo bản năng híp híp mắt, nhưng trong nháy mắt lại mở ra.
Cô đi theo phía sau Hoắc Đình Diễm, luyến tiếc nhắm mắt.
Cô luyến tiếc bỏ qua khoảnh khắc được lại gần anh, cho dù chỉ được ngắm nhìn một bóng lưng.
Người Hoắc Đình Diễm tương đối gầy, do hàng năm luyện tập vũ đạo cùng chạy bộ, dáng người đặc biệt tốt, trời sinh chính là một cái giá treo đồ.
Nhất trung cũng không có yêu cầu học sinh mỗi ngày đều phải mặc đồng phục, trừ bỏ thời điểm chào cờ sáng thứ hai cùng với tham gia kì thi, còn lại đều để học sinh tự do ăn mặc.
Khương Yên cảm thấy mặc đồng phục tương đối thuận tiện, sau khi xuyên đến đấy trên cơ bản đều là mặc đồng phục đến trường.
Hoắc Đình Diễm thì khác. Anh ngẫu nhiên lúc thì mặc đồng phúc, lúc thì lại mặc quần áo của mình.
Ví dụ như hiện tại, anh trên người mặc một chiếc áo hoodie đen kiểu dáng đơn giản. Chính là một chiếc áo hoodie thông thường được treo trong các tiệm quần áo, không quá làm người đặc biệt chú ý, nhưng mặc lên trên người anh lại có vẻ đặc biệt đẹp.
Không phải người đẹp vì lụa mà là anh đem vẻ đẹp của quần áo biểu hiện ra ngoài.
Thời điểm Khương Yên vẫn đang nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Đình Diễm, người phía trước đột ngột dừng bước chân.
“Khương Yên”
Khương Yên ngẩn ra, chớp chớp mắt hoàn hồn “Làm sao vậy?”
Hoắc Đình Diễm mím môi, hơi rũ mắt nhìn cô “Không vội về lớp học bài?”
Anh cứ một đường đi về lớp học, phía sau lại đột nhiên yên lặng. Quay đầu lại nhìn, Hoắc Đình Diễm mới phát hiện ra người phía sau thế nhưng nhìn chằm chằm mũ mình đến ngẩn người.
Khương Yên ngượng ngùng cười cười, thời điểm đối mặt với nam thần, cô có chút không chế không được cảm tình của mình.
“Không có” cô nhỏ giọng nói thầm “Nếu không nhanh chóng quay về học, ấn tượng của giáo viên về tớ lại càng thêm không tốt”
Hoắc Đình Diễm nghe, không lên tiếng.
Anh sẽ không an ủi người khác.
Khương Yên khôi phục lại cảm xúc, đôi mắt cong cong nhìn anh cười “Hoắc Đình Diễm cậu hiện tại có phải hay không đã tin tưởng tớ là fan của cậu?”
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Các tiểu tiên nữ, cầu vote >o<