Biên tập: Cải
Tay cầm tay dạy fan trèo tường, đây đại khái là chuyện mà người bình thường sẽ không đồng ý.
Nhưng Hoắc Đình Diễm đồng ý rồi.
Thời điểm Khương Yên đi đến chỗ tường gạch ít người, Hoắc Đình Diễm cũng đã ngồi trên bờ tường, hai chân lắc lư, cặp mắt thời thời khắc khắc như có nước ngậm ý cười mà nhìn cô.
Hai người một cao một thấp, không tiếng động đối diện.
Thời tiết hôm nay không tồi, còn có chút nắng. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mây, tia sáng nhàn nhạt dừng ở trên người Hoắc Đình Diễm, phác họa ngũ quan tinh xảo của thiếu niên.
Hoắc Đình Diễm vẫn luôn không hề kiêu ngạo, cho dù là hiện tại còn chưa quá nổi danh hay là tương lai sau khi nổi danh, anh vẫn luôn là anh, trước nay không hề thay đổi.
Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau mới bắt đầu đánh vỡ bầu không khí an tĩnh.
"Khương Yên"
Anh trầm thấp cười, sau khi gọi một tiếng thấy Khương Yên không có phản ứng lại liền trực tiếp nhảy từ trên bờ tường xuống, thân thể ổn định vững chắc mà đứng trước mặt Khương Yên. Nhưng cho dù là vậy, vẫn là đem Khương Yên dọa sợ.
Cô "a" một tiếng, trợn tròn mắt nhìn Hoắc Đình Diễm "Cậu...."
"Sao?" Hoắc Đình Diễm nhướng mày cười, nhìn đôi mắt kinh hoàng thất thố của cô "Dọa cậu rồi?"
Khương Yên nhìn độ cao của bức tường, không cao lắm, là rất cao, phỏng chừng phải hơn hai mét.
Cô lập tức không biết lấy ra dũng khí ở đâu, trừng mắt nhìn Hoắc Đình Diễm nói "Cậu không sợ sẽ ngã sao? Cậu có hay không nghĩ tới nếu ngã thì kế tiếp làm sao có thể tiếp tục đóng phim..."
Cô nói đến đây, chính mình đều không nói lên lời.
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi ngày một thấp, lo lắng rõ ràng "Fan sẽ thực lo lắng"
Hoắc Đình Diễm giật mình, bên tai tất cả đều là thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ.
Giọng nói của cô rất êm tai, ban đầu đại khái là do tức giận, đôi mắt trừng lớn nhưng nói đến cuối, giọng nói càng nhỏ dần, như là đang lầm bầm vậy.
Kỳ thật từ phía trên nhảy xuống không đến mức sẽ xảy ra chuyện, bất quá xác thật có chút cao, nhưng buổi sáng anh đã thử qua vài lần, cũng không việc gì, hoàn toàn không nghĩ đến Khương Yên sẽ lo lắng như vậy. Suy nghĩ giây lát, Hoắc Đình Diễm nhìn cô, khó có khi nói câu vui đùa "Sợ tôi bị thương đến như vậy?"
Khương Yên trầm mặc "Tớ không phải cố ý nói cậu, chính là...."
Có chút lo lắng mà thôi.
Cô cũng không biết nên nói cảm giác hiện tại như thế nào, nhìn anh tự nhiên đột ngột nhảy xuống, tâm thật sự rất rất rất lo lắng.
Khương Yên đúng là muốn Hoắc Đình Diễm dạy mình trèo tường, nói đúng hơn là muốn nhìn thấy cảnh Hoắc Đình Diễm trèo tường, nhìn anh dáng người mạnh mẽ làm ra động tác siêu siêu ngầu. Nghĩ vậy, Khương Yên lại cảm thấy bản thân có chút làm ra vẻ, rõ ràng chính mình đề nghị Hoắc Đình Diễm biểu diễn, hiện tại còn nói anh nhảy từ trên bờ tường xuống.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn.
Hoắc Đình Diễm khẽ ngẩn người, mím môi "Tôi biết, cậu lo lắng tôi bị thương sẽ không thể tiếp tục đóng phim?"
"Đúng vậy!" Khương Yên nghiêm túc gật đầu, đôi mắt đặc biệt thanh triệt "Vai diễn hiện tại của cậu rất quan trọng"
Khương Yên mấy ngày hôm trước mới biết được tên bộ phim Hoắc Đình Diễm đang đóng tên là gì, trước đó Hoắc Đình Diễm chỉ nói là đi đóng phim, cũng không có nói tên. Thời điểm biết được Khương Yên cố nhớ lại một chút, nhân vật này trong bộ phim rất quan trọng, đời trước là nhân vật này là do một nam nghệ sĩ khác thủ vai.
Diễn viên trẻ kia chỉ bằng vai diễn này liền nổi tiếng, lúc ấy thu hoạch được rất nhiều fan chị gái cùng fan mẹ ruột, nhân khí dâng cao.
Một đời này Khương Yên không biết Hoắc Đình Diễm như thế nào nhận được nhân vật này nhưng nhận được cô liền vì Hoắc Đình Diễm mà vui vẻ, điều này có nghĩa là anh so với đời trước sẽ càng nhanh nổi tiếng, càng có thêm được nhiều fan hâm mộ, sẽ có thêm sức mạnh để chống lại anti-fan cùng lực lượng hắc ám.
Hoắc Đình Diễm nghe cô nghiêm túc nói, dời tầm mắt đi nhìn chỗ khác.
"Còn muốn trèo tường không?"
Khương Yên cười, nhìn anh gật đầu "Muốn, nhưng lát nữa cậu đừng lại lập tức nhảy xuống, có chút cao"
"Được" Hoắc Đình Diễm đáp ứng "Tôi làm mẫu một lần? Tôi đến trên bờ tường kéo cậu lên?"
"Được được"
Hai mắt Khương Yên sáng rực, đối với chuyện chuẩn bị phát sinh vô cùng chờ mong.
Hoắc Đình Diễm đúng như cô nghĩ, thân thủ mạnh mẽ, dáng người cao lớn. Hiện tại mới học lớp mười một nhưng anh đã cao hơn 1m8, vai rộng eo thon, tỷ lệ dáng người đặc biệt tốt, đại khái là do tập nhảy, Hoắc Đình Diễm còn có cơ bụng, tuy không quá rõ ràng nhưng Khương Yên biết anh có.
Anh vươn tay một cái liền có thể chạm đến bờ tường, anh điểm chân, dưới cái nhìn chăm chú của Khương Yên, tay dùng sức, chân lấy đà liền nhảy lên bờ tường, lung lay vài cái, người liền ổn định vững chắc đứng ở trên tường.
Khương Yên "...."
Cái tốc độ này, không đi làm vận động viên thì thật là đáng tiếc.
Sau khi Hoắc Đình Diễm đi lên liền hướng Khương Yên còn đang ở phía dưới cười, dưới cái nhìn chăm chú của cô mà vươn tay đến.
"Khương Yên, đi lên"
Khương Yên ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu rọi có chút chua xót. Nhìn thiếu niên trước mặt, Khương Yên theo bản năng mà híp híp mắt.
Cô còn chưa làm ra hành động gì, câu nói tiếp theo của Hoắc Đình Diễm đã đánh thẳng vào tim, làm trái tim nhỏ bé của Khương Yên không chịu khống chế mà đập loạn.
"Đưa tay cho tôi" Anh nghiêm túc nói "Tôi kéo cậu lên"
Đưa tay cho anh.
Khương Yên nhìn bàn tay có chút xa, tay của con gái cùng con trai thực khác nhau, bàn tay anh rất lớn rất lớn, thời điểm nắm lấy làm người ta thực có cảm giác an toàn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Tay Hoắc Đình Diễm rất trắng, cả người đều trắng nõn nhưng trông không hề ẻo lả.
Thời điểm Khương Yên nắm lấy tay anh, bàn tay không nhịn được mà run rẩy một chút.
Ô ô ô ô, cô cô cô, thế nhưng nắm tay idol rồi!!!!
Cảm giác so với thời điểm cùng đàn dương cầm lần trước có chút không giống!!!
Lần đó là thiếu nữ tâm, còn lần này là cảm giác an toàn!
Khương Yên kích động đến muốn khóc nhưng cô hiểu được hiện tại không phải là lúc được khóc. Cô hít sâu một hơi, đem tay mình đặt vào trong tay Hoắc Đình Diễm, Hoắc Đình Diễm nửa ngồi xổm trên tường, bắt đầu chỉ là một bàn tay sau đó biến thành hai bàn tay nắm lấy tay cô.
.....
Chính là bức tường này đối với người thân cao 1m65 như Khương Yên mà nói thì thật sự có chút cao.
Cô trèo không lên.
Lần đầu tiên thất bại, Khương Yên nhíu nhíu mày nhìn Hoắc Đình Diễm, không hiểu được người này vì sao một lần liền nhảy lên được.
"Tớ trèo không được"
Hoắc Đình Diễm cười nhạo một tiếng, mặt mày tràn đầy ý cười "Muốn thử nữa không?
Khương Yên suy nghĩ một lát "Lần nữa"
Lần thứ hai, như cũ thất bại.
Khương Yên hơi buồn rầu nói "Tớ thật sự không được?"
"Xác định?"
Khương Yên "ừ" hai tiếng, vừa định nói gì đó, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến cuộc đối thoại của mấy cô gái trẻ.
"A, các cậu chắc chắc từ chỗ này có thể trèo vào trong xem đóng phim sao? Nơi đó không phải còn có bảo an cùng nhân viên công tác canh giữ sao?"
"Không có, tớ nói cậu biết bên kia có một vị trí đặc biệt tuyệt vời, bạn của tớ chính là từ nơi đó trèo vào chụp ảnh idol của cô ấy!"
"Oa, thật là kích thích!"
"Má ơi, chúng ta đi nhanh một chút!"
Khương Yên vừa nghe đến đây, theo bản năng khẩn trương mà nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, cô buông tay anh ra, sốt ruột nói "Cậu cậu cậu mau đi xuống đi..."
"Vậy còn cậu?" Hoắc Đình Diễm nhìn cô.
"Tớ không có việc gì" Khương Yên nhìn xung quanh một vòng, cách đó không xa vừa lúc có chỗ rẽ, mấy cô gái kia phỏng chừng sẽ từ bên kia lại đây, thanh âm cũng càng ngày càng tới gần.
Khương Yên sốt ruột đến muốn khóc, ngửa đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, vẫy vẫy tay "Cậu mau xuống đi, đừng để người khác nhìn thấy"
Khương Yên chỉ chỉ di động "Tớ đợi lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho cậu, tớ đi vào từ cửa sau cũng được"
Hoắc Đình Diễm cũng biết chính mình hiện tại đứng ở chỗ này bị người khác nhìn thấy thì không được tốt lắm, suy nghĩ giây lát vẫn là đáp ứng "Được, vậy tôi bảo Giang Bạch đến đón cậu, cậu đứng ở chỗ này chờ một chút, đừng có chạy loạn"
Khương Yên "ừ ừ"hai tiếng, khi đoàn người từ chỗ rẽ xuất hiện, Hoắc Đình Diễm cũng đúng lúc như cô mong muốn mà nhảy xuống.
Sau khi anh nhảy xuống, Khương Yên nhịn không được mà hỏi "Cậu không sao chứ?"
"Không sao"
Lời vừa dứt, mấy cô gái bên kia nhìn thấy Khương Yên, vô cùng kinh ngạc.
"Cái kia...." Cô gái tóc dài chỉ vào Khương Yên "Cô cũng muốn trèo tường vào xem Lâm Lạc sao?"
Khương Yên "...."
Cô không phải, cô không phải! Cô chính là muốn cùng idol cùng nhau trèo tường.
Nhưng những lời này Khương Yên không dám nói, đối với mấy cô gái này, Khương Yên tìm đại một cái cớ "Tôi không phải là fan của Lâm Lạc, tôi chính là muốn thử trèo tường chút thôi"
Mấy người còn lại "...."
Trèo tường có cái gì tốt mà thử.
Vài người nhìn cô, cảm thấy đều là người cùng chung cảnh ngộ "Cô là fan của ai vậy?"
Khương Yên nghĩ nghĩ nói "Hoắc Đình Diễm, các cô biết chứ?"
"Oa, chính là nam diễn viên đóng vai em trai của ca ca chúng tôi phải không?"
Lâm Lạc lần này đóng vai nam chính, so với Hoắc Đình Diễm lớn hơn mấy tuổi, trong bộ phim này đóng vai anh họ của Hoắc Đình Diễm. Nhân vật mà Lâm Lạc thủ vai là một thiếu niên phản nghịch nhưng lại rất thông minh, anh rất chiếu cố Hoắc Đình Diễm, bởi vì Hoắc Đình Diễm trong phim chính là thiếu niên thiên tài quái gở.
Sau khi hai người Lâm Lạc cùng nữ chính ở bên nhau, hai người bọn họ thậm chí còn cùng nhau đi xem buổi biểu diễn của Hoắc Đình Diễm, bởi vì cảm tình của hai người họ, nhân vật mà Hoắc Đình Diễm đóng còn chậm rãi biến tốt.
Tóm lại vai phụ bộ phim này, suất diễn nhiều, rất quan trọng.
"Ừ"
"Lớn lên rất đẹp trai a!"
"Đúng đúng đúng, bọn tôi đã từng xem qua chương trình cậu ấy tham gia"
Nghe vậy, Khương Yên liền hưng phấn "Phải không? Cảm ơn mọi người"
"Cho nên cô chính là trèo tường vào nhìn cậu ấy? Cô cũng quá MAN rồi"
Khương Yên hàm xúc cười cười "Thường thôi, thường thôi"
"Nơi này có thể trèo vào không?"
Khương Yên lắc đầu "Trèo không được, chỗ này cao quá, tôi vừa rồi thử rất nhiều lần cũng không có thành công" Cô chỉ chỉ phương hướng cho mấy người họ "Các cô có muốn qua bên kia nhìn một chút không? Tôi có chuyện, đi trước đây?"
"A, cô không trèo tiếp vào xem idol sao?"
Khương Yên chớp chớp mắt, cười tủm tỉm "Phải về nhà ăn cơm, buổi chiều tôi lại đến"
"Cố lên!"
"Được"
Thẳng đến khi rời khỏi tầm mắt của mấy người kia, Khương Yên mới chột dạ mà thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ trái tim đang đập mạnh.
Gạt người thật không dễ dàng gì, quá chột dạ, quá sợ hãi.
Cuối cùng, Khương Yên được Giang Bạch đón vào, cuộc hành trình trèo tường của cô, không có thể thành công.
....
Thời điểm Giang Bạch đưa Khương Yên đi vào, người bên trong còn tò mò nhìn hai người bọn họ.
"Giang ca, ai vậy?"
Giang Bạch cười cười "Là em gái tôi, Khương Yên, con bé vừa lúc được nghỉ đông cho nên liền tới đây chơi"
Vài người tin là thật, sôi nổi chào hỏi.
"Em gái Khương Yên, xin chào"
Khương Yên "Xin chào mọi người"
Cô khẩn trương cầm lấy quai ba lô.
Giang Bạch buồn cười nhìn cô "Khẩn trương?"
Khương Yên gật gật đầu "Em là lần đầu tiên đi đến nơi như thế này"
Trước kia Hoắc Đình Diễm đóng phim cũng cho phép thăm ban nhưng Khương Yên các cô thân là fan chân ái, cũng có những lúc được tiến vào rất gần nhưng chung quy vẫn là khác biệt. Thời điểm quay phim, vì không muốn quấy rầy idol, các cô sẽ rất có tổ chức mà không đi vào.
Cho nên tiến vào trung tâm đoàn phim, đây là lần đầu tiên.
Giang Bạch nhẹ cười, an ủi cô "Giới thiệu em là bạn học của Hoắc Đình Diễm thì có chút không được thỏa đáng, em mấy ngày nay liền chịu khó đóng vai em gái anh vậy?"
Khương Yên không thèm để ý cái này, nhìn Giang Bạch, thật thành tâm gọi "Cảm ơn ca ca, em biết rồi"
Cô trong lòng đối với Giang Bạch thực cảm kích, vô luận là ban đầu hay là sau này, hay là hiện tại, Giang Bạch vẫn là Giang Bạch mà đời trước cô biết, đối với Hoắc Đình Diễm tận chức tận trách, bảo hộ anh, thái độ đối với cô cũng rất tốt, khó trách khi đó trong giới fan hâm mộ rất nhiều người dành lời khen ngợi cho Giang Bạch.
Giang Bạch chỉ chỉ, nhỏ giọng nói "A Diễm đang ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi, em vào ngồi một chút, có muốn uống gì không?"
"Không cần, không cần đâu ạ"
Khương Yên hoảng loạn từ chối.
Giang Bạch tỏ vẻ hiểu rõ "Anh rót cho em cốc nước, em không cần khách khí như vậy đâu"
Anh mỉm cười nói "Em là bạn học đồng thời là fan của Hoắc Đình Diễm mà"
Nói đến đây, Khương Yên là thực sự ngại ngùng tiếp tục cự tuyệt, gật đầu đồng ý "Cảm ơn Giang ca"
"Không cần khách sáo"
Giang Bạch sau khi đưa cô đến phòng nghỉ mới rời đi, Khương Yên vừa đi vào liền nhìn thấy Hoắc Đình Diễm, anh đang ngồi một bên trên ghế sô pha, trong tay lật lật kịch bản, thời điểm nhìn thấy Khương Yên cũng chỉ nhướng nhướng mày, nhoẻn miệng cười "Sao lại lâu như vậy?"
Khương Yên sửng sốt, giải thích nói "Tớ ở bên ngoài đụng phải fan hâm mộ của Lâm Lạc"
Hoắc Đình Diễm hơi giật mình, gật đầu nói "Sau đó thì sao?"
"Liền giải thích vài câu, các cô ấy cho rằng tớ cũng là fan của Lâm Lạc"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm nhướng mày, nhìn vào mắt cô "Vậy cậu nói như thế nào?"
"Tớ liền nói tớ là fan của cậu a" Khương Yên tiến vào được một lúc, cảm giác khẩn trương ban đầu cũng dần biến mất.
Cô cong cong khóe miệng, đặc biệt vui vẻ nói "Các cô ấy còn hỏi tớ có phải hay không cũng muốn trèo tường đi vào"
Khương Yên cười "Tớ liền nói với họ, tớ khẳng định trèo không nổi, nơi này không phải là địa phương lý tưởng để trèo tường, tiến lên chỗ phía trước mới có"
Hoắc Đình Diễm trong mắt mang theo ý cười "Còn học được cách gạt người?"
Khương Yên hàm súc cười một cái, không giải thích thêm.
Cô tuy là nói dối, nhưng đó cũng là vì lo lắng cho Hoắc Đình Diễm.
Hai người ngồi ở trong phòng nghỉ một lúc, Khương Yên tuy rằng tới thăm ban nhưng cũng không biết nên như thế nào cùng Hoắc Đình Diễm đơn độc ở chung "Cậu sắp phải ra quay phim tiếp à?"
"Ừ" Hoắc Đình Diễm gật đầu "Lập tức phải đi ra rồi"
Anh suy nghĩ giây lát nói "Cậu nếu muốn đến xem chỗ khác thì cũng có thể"
"Không cần" Khương Yên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt "Tớ chỉ muốn xem cậu đóng phim"
Hoắc Đình Diễm sửng sốt, gật đầu "Tùy cậu"
....
Không lâu sau, hai người liền một trước một sau đi ra ngoài.
Bởi vì có Giang Bạch che dấu, mọi người đều cho rằng Khương Yên là em gái của Giang Bạch, thái độ đối với cô cũng không quá tệ.
Thời gian Giang Bạch cùng Hoắc Đình Diễm ở đoàn phim tuy rằng không dài nhưng ấn tượng của mọi người đối với hai người không tồi. Hoắc Đình Diễm khiêm tốn, lớn lên đẹp trai, nghệ sĩ như vậy ai lại không thích chứ? Giang Bạch thân là trợ lý cũng không hề làm dáng, trừ bỏ thường ngày chiếu cố Hoắc Đình Diễm, ngày thường đoàn phim có yêu cầu hỗ trợ gì đó cũng đặc biệt nhiệt tình.
Tóm lại hai người này rất được mọi người hoan nghênh.
Hơn nữa mấy ngày nay đạo diễn đối với Hoắc Đình Diễm khen ngợi có thừa, vẫn luôn khen anh diễn tốt, mọi người đều là người thành tinh, đương nhiên hiểu được bản thân phải có thái độ ra sao.
Hoắc Đình Diễm đi đóng phim, Khương Yên liền ngồi một chỗ an an tĩnh tĩnh nhìn, Giang Bạch cũng đứng ở bên cạnh cùng cô nhìn.
"Trước đây hẳn là em chưa từng nhìn thấy A Diễm đóng phim đúng không?"
"Vâng" Đời này Khương Yên xác thật chưa từng thấy qua "Cậu ấy nhập vai thật nhanh a"
Rõ ràng một giây trước còn cùng người ta nói nói cười cười, giây sau liền trở thành thiếu niên quái gở trong kịch bản, anh tràn ngập nhiệt huyết cùng tài hoa nhưng bởi vì tính cách khuyết tật mà gặp phải rất nhiều trở ngại trong sinh hoạt. Con đường trưởng thành của thiếu niên thiên tài cũng không phải dễ dàng như mọi người tưởng.
Trong mắt Khương Yên, không phải mỗi người đều giống như Hoắc Đình Diễm, có thể tự sắp xếp cuộc sống cùng công việc của mình, có thể luôn duy trì một loại thái độ độc đáo trải qua sinh hoạt hằng ngày.
Anh chưa bao giờ cùng người khác so đo cái gì, cũng sẽ không tự dưng đi tính kế người khác. Bạn đối với anh tốt, anh nhớ rõ, đối với anh không tốt, anh sẽ không nhớ kỹ, cũng sẽ không để ở trong lòng.
Trước kia, thời điểm Hoắc Đình Diễm phỏng vấn có nói một câu, không muốn để chuyện không vui cùng người không tốt chiếm cứ không gian, tâm của anh, tình yêu của anh cùng thời gian chỉ dành cho những người xứng đáng.
Khương Yên nhìn Hoắc Đình Diễm đóng phim cách đó không xa, trong nháy mắt cảm thấy chính mình như được trở về làm "Khương Yên" đời trước, trở về làm Khương Yên không lúc nào ngơi nghỉ đuổi theo bước chân của Hoắc Đình Diễm, trở về làm fan hâm mộ ngày nào cũng cố gắng chiêu mộ thêm fan cho Hoắc Đình Diễm.
Cô ánh mắt sáng quắc nhìn, nghĩ đến có chút thất thần, không có chú ý tới Hoắc Đình Diễm cách đó không xa cũng đang nhìn mình, thậm chí còn hơi nhíu mày.
.....
Hoắc Đình Diễm hiện tại đang diễn phân đoạn ở vườn trường, ở sân thể dục.
Anh cùng diễn với Lâm Lạc, đoạn này Lâm Lạc đưa anh đến trường nhập học. Hoắc Đình Diễm là học sinh từ trường khác chuyển đến, trước đó chưa từng nghiêm túc đến trường, có chút sợ hãi cùng người xa lạ tiếp xúc.
Lâm Lạc bên kia còn đang chỉnh lại trang phục, anh liền đứng một bên nghe đạo diễn chỉ bảo, sau khi hiểu rõ liền chuẩn bị bắt đầu quay.
Hoắc Đình Diễm đứng ở một bên chờ đạo diễn hô bắt đầu, không tự giác được mà nhìn về phía Khương Yên. Khương Yên không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cả người đều thất thần.
Không lâu sau, đạo diễn hô "Action!"
Hoắc Đình Diễm thu hồi tầm mắt, chuyên chú nhập vai.
Phân đoạn này quay hai lần liền qua.
Hết đoạn này, Hoắc Đình Diễm hôm nay chỉ còn một phân đoạn nữa buổi tối.
Thời điểm Khương Yên nghe thấy liền sửng sốt, vô cùng kinh ngạc "Buổi tối biểu diễn?"
Cô thiếu chút nữa hoài nghi lỗ tai của mình, cô may mắn như vậy sao? Đụng ngay phải buổi biểu diễn trong phim của Hoắc Đình Diễm.
Tuy rằng đây không được tính là buổi biểu diễn chân chính nhưng khẳng định sẽ có tiết mục ca hát, tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài phút nhưng cũng đủ làm người ta kinh ngạc!
Giang Bạch gật đầu "Hôm nay có chút may mắn"
Khương Yên chớp chớp mắt, khóe miệng giương cao "Hình như là vậy!"
Cô nói, nhịn không được hưng phấn.
Lần đầu tiên đến thăm ban liền được xem Hoắc Đình Diễm biểu diễn, đáy lòng Khương Yên miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
.....
Ở chỗ khác, đạo diễn đang cùng Hoắc Đình Diễm bản về suất diễn buổi tối.
Diễn suất biểu diễn đương nhiên là phải có sân khấu, về vấn đề sân khấu bọn họ trước đó đã chọn xong.
"Tối nay khả năng phải hát thật" Đạo diễn nhìn anh "Có áp lực không?"
"Không có" Hoắc Đình Diễm nói "Đều đã chuẩn bị tốt"
Đạo diễn cười, vỗ vỗ bả vai anh "Vậy được, buổi chiều cho cậu nghỉ ngơi một chút, đúng 6 giờ liền bắt đầu chuẩn bị, 7 giờ quay"
"Được"
Hoắc Đình Diễm đáp ứng "Vậy tôi đi trước"
Đạo diễn cười, chỉ chỉ vào Khương Yên cách đó không xa "Fan nhỏ nhà cậu sao?"
Hoắc Đình Diễm ngẩn ra, nhìn Khương Yên đang cười vui vẻ "Vâng"
Đạo diễn thân là người từng trải cũng hiểu rõ "Đi đi"
"Vâng"
Sau khi rời đi, Hoắc Đình Diễm liền đi đến chỗ Khương Yên, đứng ở trước mặt nhìn cô "Có vui không?"
Khương Yên sửng sốt, vội không ngừng gật đầu "Rất vui, kỹ thuật diễn của cậu không tồi"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm vui vẻ.
"Thật sao?"
"Thật mà" Khương Yên nghiêm túc gật đầu, lời nói vô cùng chân thành "Kỹ thuật diễn của cậu thực sự không tồi, ít nhất so với những diễn viên cùng tuổi, đã là rất tuyệt"
Hoắc Đình Diễm cười, thực hưởng thụ nghe cô khích lệ.
"Đi thôi"
"Đi đâu?"
"Còn một cảnh nữa buổi tối mới quay, hiện tại có thể nghỉ ngơi chút"
Khương Yên sửng sốt, kinh ngạc hỏi "Vậy cậu hiện tại là muốn về khách sạn sao!"
Hoắc Đình Diễm bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cô "Về khách sạn?"
"Đúng vậy Khương Yên nói "Chẳng nhẽ cậu muốn đi chơi?"
Thân phận hiện tại của anh, sẽ bị người ta chụp lén.
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, tay đút túi, cong cong khóe miệng nhìn cô, trầm giọng hỏi "Cậu không muốn cùng tôi ra ngoài ăn cơm sao?"
Khương Yên "????"
= = =
Tác giả có lời muốn nói: Sự sủng ái của idol đến thật bất ngờ, không có kịp đề phòng.
Editor có lời muốn nói: Nhiều đường đến muốn phát phì:))
~ Spoil chương sau~
<< Hoắc Đình Diễm nhìn, chậm rì rì nói "Khương Yên"
"Sao?"
"Đối với phòng của tôi cảm thấy hứng thú, hửm?"
Khương Yên cứng người, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Thừa nhận sao, hay là phủ nhận đây
Phủ nhận là nói dối, thừa nhận là ngượng ngùng.... >>
Cải: Các cô có thích spoil ở cuối chương không để bắt đầu từ chương sau tôi áp dụng?
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~