Khương Yên nghe, đôi mắt hơi lóe, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Diễm không chớp mắt.
Cũng không biết nên hình dung tâm tình hiện tại như thế nào.
Cô chỉ biết, mặc kệ là lúc làm fan hâm mộ hay là hiện tại, khi đã trở thành bạn gái của anh, cô đều chưa từng cảm thấy hối hận. Cô luôn cảm thấy vui mừng cùng hạnh phúc bởi vì chàng trai mà mình thích thật sự rất ưu tú, rất rất tốt.
Khương Yên cho tới nay đều chưa từng nhìn nhầm người.
Hai người ôm nhau. Hoắc Đình Diễm rũ mắt nhìn cô, tay nhéo nhéo vành tai nhỏ nhắn, nhỏ giọng hỏi "Hiểu chưa?"
"Đã hiểu rồi" Khương Yên cười, tựa đầu vào vai anh "Thật xin lỗi"
Cô biết biết sai liền sửa là đứa bé ngoan.
Hoắc Đình Diễm cũng không có quá giận, chỉ là anh muốn nhân cơ hội này biểu đạt một chút ý tứ của mình.
Yên lặng một lát, Hoắc Đình Diễm cúi đầu nhìn cô "Sao đột nhiên lại muốn hỏi tôi vấn đề này?"
Khương Yên nghĩ nghĩ, nói "Chính là muốn biết một chút suy nghĩ của con trai các cậu" Nói xong, cô vội vàng bổ sung "Dù sao cũng không cần áp chuyện này lên chúng ta, chỉ nói trên góc độ phương diện thôi"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm tỏ vẻ hiểu rõ.
Anh suy nghĩ giây lát, đứng trên góc độ của một người con trai mà nói, mối tình đầu quả thật là một thứ gì đó cực kỳ quan trọng.
Cũng không phải chỉ có mình con trai mới có suy nghĩ như vậy mà con gái cũng thế, nhưng nếu để tự mình nói những lời này với bạn gái, anh có chút nói không ra.
Hoắc Đình Diễm vẫn còn muốn sống. Anh ho khan, nhéo nhéo bàn tay cô, nói "Tôi cũng không rõ lắm dù sao thì tôi cũng sẽ không đồng ý cùng mối tình đầu chia tay. Mối tình đầu đối với tôi thực sự rất quan trọng, còn đối với những người khác như thế nào thì tôi không biết"
Khương Yên "...."
Cô nghe, dở khóc dở cười nhẹ đánh lên người Hoắc Đình Diễm.
"Cậu thật là..."
"Sao?" Giọng Hoắc Đình Diễm khàn khàn, hôn một cái lên vành tai cô "Thật là sao?"
Khương Yên nghĩ nghĩ một chút nói "Lươn lẹo"
Thật ra mặc kệ Hoắc Đình Diễm trả lời như thế nào Khương Yên cũng sẽ không quá để ý nhưng người này lại nói như vậy, làm cô cũng ngượng ngùng hỏi tiếp.
Hai người cùng nhau ngồi ở rừng cây nhỏ một lúc sau đó liền quang minh chính đại, cùng nhau trở về phòng học,
Vừa mới đi đến cửa đã nghe thấy tiếng Cảnh Hoán ồn ào "A Diễm sao cậu lại đi cùng Khương Yên vậy?"
Hoắc Đình Diễm còn chưa có trả lời, Nguyễn Nghiên Nghiên đã lớn tiếng nói "Khương Yên đang buồn nên tớ nhờ Hoắc Đình Diễm đi an ủi cậu ấy một chút"
Lời này nói ra mấy bạn học trong lớp đều nghe rõ ràng rành mạch. Mấy người có quan hệ khá tốt với Khương Yên trong lớp còn quan tâm hỏi "Khương Yên làm sao vậy?"
Khương Yên cười, nói "Không sao, chút chuyện nhỏ mà thôi"
Mọi người hiểu rõ, cũng không quá tò mò.
Cũng nhờ có chuyện này mà khi trong trường xuất hiện tin đồn hai người bọn họ yêu sớm, học sinh trong lớp thực nghiệm đồng lòng đứng lên bác bỏ tin đồn. Người ta đơn độc ở chung với nhau thì chính là yêu sớm? Ngày đó là do Khương Yên tâm trạng không tốt, Hoắc Đình Diễm người ta là được Nguyễn Nghiên Nghiên nhờ đi an ủi Khương Yên đó, có hiểu không? Hai người bọn họ sao có thể yêu sớm được? Bọn họ không chỉ là bạn học mà còn là fan với idol, mấy đứa học lớp khác thích ghen tỵ với người ta mau trợn to mắt chó mà nhìn cho rõ đi!
Chỗ Hoắc Đình Diễm không thành, Khương Yên ngược lại ngoài ý muốn lấy được đáp án từ chỗ Khổng Hâm cùng Nguyễn Nghiên Nghiên
....
"Cậu nói mối tình đầu?"
"Ừ" Buổi tối, ba người nằm trên giường ở ký túc xá nói chuyện với nhau
Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ, đơn giản lại dễ hiểu nói "Thật ra tớ cảm thấy, đối với người không yêu sớm như tớ mà nói, mối tình đầu thật sự rất quan trọng"
Hiện tại tuy rằng cũng có người theo đuổi cô nhưng Nguyễn Nghiên Nghiên đều sẽ không dễ dàng nhận lời. Nói sao đây? Cô cảm thấy bản thân không thể cứ như thế tùy tùy tiện tiện trao đi mối tình đầu được. Tuy rằng yêu nhau chưa chắc đã đi đến nấm mồ hôn nhân nhưng dù sao cũng không thể vì thế mà dễ dãi cho đi. Mối tình đầu là khởi đầu của con đường tình duyên, cho dù có chia tay nhưng nhiều năm nghĩ lại vẫn sẽ mãi không quên.
Nguyễn Nghiên Nghiên nói "Tớ cảm thấy, mối tình đầu đối với tớ mà nói rất quan trọng. Nếu như tớ hiện tại tìm một người bạn trai sau đó đến khi tốt nghiệp cấp ba lại chia tay. Rất nhiều năm sau khi người khác hỏi tớ có còn nhớ rõ người bạn trai nào nhất, tớ khẳng định sẽ trả lời là mối tình đầu, người bạn trai mà tớ quen hồi cấp ba kia"
"Giả dụ như tớ có năm người bạn trai.... Nếu như muốn nói đến những hồi ức khó quên nhất, vậy khẳng định đều là những hồi ức liên quan đến mối tình đầu. Mối tình đầu là thứ đánh dấu lần yêu đương đầu tiên,..... tuy rằng tình yêu khi ấy không được thành thục, có chút non nớt nhưng như vậy càng khiến người ta khó quên"
Đây là suy nghĩ của Nguyễn Nghiên Nghiên
Khương Yên nghe, rất nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Khổng Hâm "còn cậu?"
Nói xong Khương Yên lầm bầm nói "Cậu khẳng định cũng sẽ nói mối tình đầu rất quan trọng"
Khổng Hâm trừng mắt nhìn cô
"Không nói đến cái nhìn của con gái về mối tình đầu nữa, nói về con trai đi" Khổng Hâm nghĩ nghĩ, nói "Trước đây tớ từng xem một bộ phim. Trong bộ phim đó, nam nhân vật chính đối với mối tình đầu của mình luôn nhớ mãi không quên, mặc dù đã cưới vợ, sinh con nhưng khi mối tình đầu gọi điện, nam nhân vật chính vẫn có thể mặc kệ tất cả mà nhanh chóng đi đến chỗ cô ta"
Cô nhẹ giọng nói "Cho nên, trong lòng con trai, mối tình đầu cũng giống như ánh trăng sáng trên bầu trời kia, cầu mà không được, cực kỳ quan trọng. Đương nhiên, cũng có thể đây là suy nghĩ của một bộ phận con trai nhưng đại đa số đều là cái dạng này"
Nói xong, Khổng Hâm nhìn về phía Khương Yên "sao cậu đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"
Khương Yên trầm tư "Chỉ là đột nhiên cảm thấy tò mò mà thôi"
Khổng Hâm "...."
Cô quan sát vẻ mặt của Khương Yên, "hừ" một tiếng, nói "Tốt nhất là như vậy"
Khương Yên bật cười, lười biếng duỗi thẳng người "Được rồi, tớ đi ngủ đây"
Nguyễn Nghiên Nghiên "...."
Khổng Hâm "...."
Nhìn Khương Yên có vẻ không muốn nói đến chuyện này, hai người bọn họ cũng không tiếp tục miễn cưỡng. Tắt đèn, phòng ký túc chợt lâm vào trạng thái yên tĩnh, ba người yên lặng nằm trên giường ngủ của mình.
Khương Yên nhắm mắt một lúc, làm như thế nào cũng không ngủ được.
Cô mở mắt, nương theo ánh sáng từ đèn hành lang hắt vào, nhìn lên trần nhà trầm tư.
Thật ra Khương Yên cũng không hiểu lắm chuyện giữa mẹ Khương cùng Khương An Quốc. Trong ấn tượng của nguyên chủ, khi cô ấy còn bé ba mẹ rất hòa thuận, ít nhất là không có giống như bây giờ, một người thì đã rất lâu không có về nhà, một kẻ thì lại nuôi bồ nhí ở bên ngoài.
Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được gì, Khương Yên liền thôi không nghĩ nữa.
Bỏ đi, cứ để thuận theo tự nhiên.
Ngày tiếp theo, Khương Yên vẫn như mọi người mà đi học,
Dịch Hướng Thần đột nhiên từ lớp mình chạy đến, thở hổn hển tìm Khương Yên.
"Khương Yên, sao cậu không nghe điện thoại?"
Khương Yên kinh ngạc nhìn anh "sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dịch Hướng Thần gật đầu, nhìn cô "Mau đi với tôi"
Khương Yên hoảng hốt, nhìn vị trí phía sau trống không, không chút chần chờ mà đi theo Dịch Hướng Thần.
Dịch Hướng Thần đến tìm cô, chỉ có một nguyên nhân.
Chính là việc có liên quan đến Khương An Quốc. Theo bản năng, Khương Yên liền nghĩ đến cuộc điện thoại với mẹ Khương ngày hôm qua. Cô có thể đoán được 80% sự tình đã xảy ra.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên nói với Khổng Hâm "Cậu xin phép cô giáo hộ tớ, tiện thể cũng nói với cậu ấy một câu"
Cậu ấy ở đây là nói đến ai Khổng Hâm đương nhiên biết.
"Được, vậy cậu nhớ cẩn thận một chút"
"Được"
Khương Yên cùng Dịch Hướng Thần chạy ra ngoài. Hai người vội vàng chạy ra ngoài cổng trường, nhanh chóng chặn một cái taxi lại.
Sau khi lên xe, Dịch Hướng Thần nhìn về phía tài xế nói "Bác tài, cho chúng tôi đến Bệnh viên Nhân dân 1"
Nghe vậy, mí mắt Khương Yên giật giật. Cô nhìn Dịch Hướng Thần "Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ tớ bị thương sao?"
Dịch Hướng Thần bình ổn lại hơi thở, lúc này mới nói "Không phải là mẹ cậu bị thương nhưng cũng kiểu kiểu vậy. Mẹ cậu hiện tại đang ở trong bệnh viện, đợi lát nữa đến nơi cậu sẽ biết. Tớ đây cũng là được mẹ gọi điện nói tớ báo với cậu một tiếng mới biết, mẹ tôi nói là gọi cho cậu mãi không được"
Khương Yên lấy điện thoại ra nhìn, thì ra là đã hết pin.
Cô mím môi, sốt ruột nhìn ra phía bên ngoài cửa kính "Mẹ cậu nói sao?"
Dịch Hướng Thần vỗ vỗ bả vai cô, an ủi "Cậu đừng khẩn trương quá"
Khương Yên nhìn anh "Cậu cảm thấy tớ có thể không khẩn trương sao?"
Đó là mẹ cô.
Tuy rằng mẹ con bọn họ không quá thân thiết, mẹ Khương cũng không hay quan tâm đến cô nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, bà cũng là mẹ của cô. Hơn nữa, bà cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với cô, chỉ là không thường hay quan tâm đến cô mà thôi. Quan trọng hơn chính là Khương Yên trên đời này chỉ còn một người thân duy nhất là bà..... khương An Quốc không tính, cho nên Khương Yên thực sự rất quan tâm đến bà.
Đây là thứ tình cảm mà người khác không thể nào lý giải nổi.
Đời trước ba mẹ cô mất sớm, cô chưa cảm nhận được bao nhiêu tình yêu thương thì ba mẹ đã rời đi. Đến nơi đây cũng chỉ có mình mẹ Khương là người thân cho nên cô so với người bình thường càng thêm khát vọng tình thân đặc biệt là tình yêu thương của mẹ.
Tình yêu thương của mẹ Khương dành cho cô rất ít nhưng chuyện này đối với Khương Yên mà nói đã là rất tốt rồi. Cô không muốn trong sinh mệnh của mình, thật sự giống như cô nghĩ, trời sinh đã không có phúc phận được hưởng tình thân.
Dịch Hướng Thần cũng hiểu cô hiện tại đang sốt ruột cho nên sẽ không tức giận vì ngữ khí bực bội của cô.
Anh nhẹ giọng nói "Mẹ cậu đến công ty tìm ba cậu"
"Sau đó?"
"Sau đó người đàn bà kia vừa lúc cũng đang ở trong phòng làm việc của ba cậu. Hiện tại, bà ta đang là thư kí của ba cậu"
Nghe vậy, Khương Yên cười lạnh.
"Sau đó thì sao?"
Dịch Hướng Thần nói "Mẹ tớ nói là sau đó không biết vì sao bọn họ lại gây lộn. Sau đó mẹ cậu đẩy người phụ nữ kia một cái. Bà ta bị đụng đầu vào góc bàn, hiện đang hôn mê bất tỉnh." Anh trầm giọng nói tiếp "Sau đó ba cậu.... đánh mẹ cậu"
Khương Yên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dịch Hướng Thần "Thật sao?"
"Ừ"
Khương Yên "hừ" một tiếng "Tốt, rất tốt"
Cô cắn răng nói "Tôi đây thực sự rất muốn nhìn người đàn bà kia một lần. Xem xem bà ta có cái mị lực gì mà lại có thể khiến Khương An Quốc làm được đến mức này"
.....
Hai người đi đến bệnh viện, Khương Yên sau khi biết được vị trí của mẹ Khương liền nhanh như chớp chạy đi.
Dịch Hướng Thần bất đắc dĩ lắc đầu, trả tiền cho tài xế sau đó mới đuổi theo sau.
Đến trước cửa phòng bệnh, Khương Yên nhìn mẹ Khương đang nằm trên giường suy nghĩ gì đó, hơi ho khan để bà chú ý.
Nhìn thấy Khương Yên xuất hiện, mẹ Khương kinh ngạc nhíu mày "Sao con lại đến đây?"
Tóc bà có chút rối loạn, một chút cũng không giống với bộ dáng ưu nhã thường ngày, thậm chí một bên mặt còn hơn sưng. Vừa rồi Dịch Hướng Thần cũng có nói thêm, nói là mẹ Khương cũng bị đụng vào đầu, não hơi chấn động.
Khương Yên nhìn, chớp chớp mắt, khàn khàn gọi "Mẹ"
Mẹ Khương cứng đờ người, mím môi, hỏi "Ai nói cho con biết?"
Khương Yên không để ý đến câu hỏi của bà "Mẹ đừng động. Việc ai nói cho con biết không quan trọng. Mẹ hiện tại có sao không? Bác sĩ đã tới kiểm tra chưa? Não bị chấn động có nặng không?" Cô cúi đầu, khom lưng tới gần mẹ Khương "Mẹ có đau không?"
Bị người đàn ông mà mình từng yêu tát cho một cái.
Mẹ Khương rũ mắng nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình, lắc lắc đầu "Không sao, mẹ không đau"
Khương Yên quay đầu nhìn Dịch Hướng Thần vừa mới chạy đến, nói "Cậu có thể giúp tớ gọi bác sĩ Hạ đến đây được không?"
"Được, không thành vấn đề"
"Đó là Thần Thần?"
"Vâng" Khương Yên nói "Là cậu ấy nói cho con biết"
Nghe vậy, mẹ Khương nhíu mày "Mẹ đã nói bọn họ đừng có nói cho con biết. Buổi chiều là mẹ có thể xuất viện rồi, không có chuyện gì to tát cả"
"Vậy thì cũng nên gọi bác sĩ tới kiểm tra thêm một lượt nữa" Khương Yên cố chấp nói.
Không bao lâu sau, bác sĩ liền tới kiểm tra một lượt. Khương Yên hỏi thăm một chút về tình trạng của mẹ Khương, sau đó mới cảm thấy yên tâm.
Cô nhìn mẹ Khương, suy nghĩ giây lát, hỏi "Bọn họ ở đâu?"
"Con đừng đi" mẹ Khương cười lạnh "Chuyện này tự mẹ có thể giải quyết"
"Không được!" Khương Yên nhìn bà "Con là con gái của mẹ, con cũng có thể giải quyết"
Cô năn nỉ "Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết một chút chân tướng có được không? Nếu không thì mẹ ly hôn đi, mặc kệ hai người kia, chúng ta hai người sống cũng rất tốt"
Ý nghĩ này vẫn luôn xuất hiện trong đầu Khương Yên. Cô cảm thấy cuộc sống chỉ có hai mẹ con cũng không tồi, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Khương An Quốc người kia, ngay từ lần xuất hiện đầu tiên đã khiến Khương Yên cảm thấy cực kỳ thất vọng. Cô không cần cũng không muốn có một người ba như vậy, cô cảm thấy bản thân cùng mẹ Khương hai người sống với nhau cũng không tệ.
Mẹ Khương nhìn cô, cười nói "Con vẫn còn nhỏ, không hiểu được đâu"
"Con đâu còn nhỏ nữa" Khương Yên tức giận nói "Con sắp mười tám tuổi rồi. Mẹ, mẹ có thể nói cho con được không? Không thì mẹ ly hôn, hoặc là nói cho con biết hai người kia đang ở đâu?"
Mẹ Khương há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì thì Khương An Quốc đã xuất hiện ở cửa.
.....
Khương Yên quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa "Ông đến đây làm gì?"
Khương An Quốc nhìn Khương Yên, nói "Khương Yên,con không đi học, đến nơi này làm cái gì?"
"Ông nói xem!" Khương Yên liếc mắt nhìn ông ta "Mẹ tôi nằm viện, tôi vì sao lại không thể có mặt ở đây?"
Cô cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn Khương An Quốc, giọng nói đầy lạnh lùng "Nghe nói ông còn tát mẹ tôi một cái?"
Khương Yên cười nhạo, nhìn người đàn ông trước mặt một lượt từ trên xuống dưới "Nhiều lúc tôi thật sự hy vọng bản thân không mang họ Khương!"
Khương An Quốc nhíu mày nhìn Khương Yên, cao giọng nói với người đang nằm bên trong phòng bệnh "Cô nhìn con gái của cô đi! Một chút lễ phép cũng không có!"
"Ha!" Khương Yên châm chọc cười "Ba tôi cũng đâu có chút lịch sự, lễ phép nào đương nhiên tôi đây cũng không thể lễ phép!"
Cô cong môi cười "Tôi từ nhỏ đến lớn đã không được dạy dỗ tốt bởi vì ba tôi còn bận đi dạy dỗ con gái của người khác" Khương Yên cao giọng, một chút cũng không sự chuyện này bị người khác biết. Cô hừ lạnh một tiếng, nói tiếp "Ai, tôi đây chính là một đứa trẻ đáng thương. Cũng không biết vì sao ba tôi lại ngu xuẩn như vậy, tình nguyện đi nuôi con của kẻ khác chứ nhất quyết không nguyện đi chăm sóc, dạy dỗ con gái ruột của mình"
Khương Yên nhìn Dịch Hướng Thần đang đứng một bên, đá đá chân anh, hỏi "Cậu nói, người đàn ông này có phải rất ngu xuẩn không?"
Dịch Hướng Thần ".....Đúng vậy"
Anh cực kỳ phối hợp với Khương Yên.
Khương Yên cho Dịch Hướng Thần một ánh mắt tán dương.
Người nhà bệnh nhân cùng y tá gần đó đều không hẹn mà nhìn về phía Khương An Quốc.
Khương An Quốc bị cô nói đến mặt mày xanh mét "Khương Yên, con....."
"Tôi làm sao?" Khương Yên nhún vai "Tôi nói sai sao? Không hề"
Cô nhếch môi, lạnh giọng nhắc nhở "Nhắc ông một việc, đừng có luôn che chở cho người đàn bà kia, cũng không biết trên đầu ông đã bị cắm bao nhiêu cái sừng rồi. Có khi, một tháng ba mươi ngày, mỗi ngày ông lại có thêm một cặp sừng mới cũng nên"
Nói xong, cô nhìn Dịch Hướng Thần nói "Mau đi vào"
Dịch Hướng Thần ngoan ngoãn đi vào.
Khương Yên nhìn về phía Khương An Quốc "Đi nhé, không tiễn"
Nói không, không chờ Khương An Quốc phản ứng lại, Khương Yên nhanh chóng đem cửa phòng bệnh đóng "rầm" một cái. Còn dư lại Khương An Quốc đứng ngoài cửa, bị mấy lời vừa rồi của cô chọc giận đến thiếu chút nữa phát bệnh tim.
"Khương Yên, con...." Mới nói được một nửa, nhìn mấy người xung quanh đang nhìn ông ta chỉ chỉ trỏ trỏ, Khương An Quốc hít sâu một hơn, đá một phát vào cánh của phòng bệnh sau đó mới rời đi.
Khương An Quốc vừa bước vào, Thiệu Nhu liền hai mắt rưng rưng nhìn ông ta, nũng nịu nói "An Quốc, sao rồi?"
Khương An Quốc trầm mặc, không nói gì.
Thiệu Nhu nhìn bộ dáng này của ông ta, rớt hai giọt nước mắt ra, nói "Có phải chị ấy lại làm khó dễ anh đúng không? Có phải chị ấy còn đánh anh nữa có đúng không? Thật xin lỗi..... em chỉ là muốn xin lỗi chị ấy mà thôi. Xin lỗi, em khi đó không phải là cố ý đẩy chị ấy. Anh xem, vết thương trên trán em có khi nào sẽ để lại sẹo không?"
Khương An Quốc nghe, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng nhìn người phụ nữ khóc sướt mướt trước mặt, lại có chút bỏ không được.
"Sẽ không đâu" Ông ta dịu dàng nói, vươn tay ôm lấy người phụ nữ kia vào trong lòng "Sẽ không lưu lại sẹo đâu, nếu như có anh sẽ cho em đi làm phẫu thuật trừ sẹo"
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi"
"Vậy còn bên kia, em có cần phải qua đó xin lỗi không?"
"Không cần!" Khương An Quốc lạnh lùng nói "Cứ để cô ta tự sinh tự diệt! Cũng không biết cô ta dạy con kiểu gì! Cả mẹ cả con đều đanh đá như nhau!"
Thiệu Nhu tròng mắt xoay chuyên, bày ra bộ dáng đáng thương nhìn ông ta "Sao vậy? Khương Yên cũng đến? Con bé đã mắng anh sao?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Khương An Quốc liền cảm thấy tức giận.
"Con bé chết tiệt, không biết lễ phép là gì!"
Nghe vậy, Thiệu Nhu nhẹ vỗ vỗ vai Khương An Quốc, trấn an "Khương Yên vẫn luôn một mình một người, không có ai chăm sóc nên mới như vậy" Bà ta nghĩ nghĩ, nhỏ giọng đề nghị "Hay là chúng ta đón con bé về nhà, để em có thể chăm sóc cho con bé thật tốt"
"Không cần" Khương An Quốc nhìn bà ta "Em bình thường đi làm đã vất vả rồi"
"Không vất vả" Thiệu Nhu dịu dàng mỉm cười nhìn Khương An Quốc, trong mắt tràn đầu nhu tình "Chỉ cần anh vui, em có mệt đến mấy cũng chịu được"
Khương An Quốc nghe bà ta nói vậy, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Ông ta nhẹ vỗ vỗ vai Thiệu Nhu, thở dài "Nếu như Khương Yên có thể hiểu chuyện bằng một nửa Huyên Huyên thì thật tốt"
....
Bên phòng bệnh của mẹ Khương.
Mẹ Khương trợn mắt há mồm nhìn Khương Yên, bị bộ dáng mắng chửi người nước chảy mây trôi vừa rồi của cô dọa sợ.
Mãi đến khi Khương Yên đóng cửa phòng, bà vẫn còn dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Khương Yên.
Khương Yên bị mẹ Khương nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng. Cô sờ sờ chóp mũi, nói "Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như vậy?"
Mẹ Khương nuốt nuốt nước miếng, chớp chớp mắt nói "Con từ nơi nào học được cách mắng chửi người như vậy?"
Khương Yên nghẹn lời, có chút chột dạ nói "Đây đều là.... Trước kia khi lên mạng con có nhìn thấy"
Thật ra cô cảm thấy dân cư mạng đều là những anh tài trên phương diện mắng chửi người. Mỗi khi xảy ra khẩu chiến, mỗi một câu xuất ra đều văn thơ lai láng, không chút trùng lặp, có vần có điệu, cao thâm, sâu sắc..... Khương Yên nhìn nhiều dần dà liền học được chút bản lĩnh.
Mẹ Khương vẫn có chút không thể tin được. Đứa con gái phản nghịch của mình.... Dường như đã thay đổi.
Khương Yên nhìn bà, đổi đề tài "Mẹ, Khương An Quốc tìm mẹ có chuyện gì vậy?"
Cô không thèm gọi ba nữa, trực tiếp gọi thẳng tên của Khương An Quốc.
Mẹ Khước lắc đầu "Mẹ cũng không biết nhưng cũng chẳng phải chuyện gì tốt" Bà suy nghĩ một hồi, nhắc nhở Khương Yên "Chuyện này con đừng nhúng tay vào. Mẹ không có chuyện gì hay là con trở về trường đi?"
Khương Yên không chịu.
Mẹ Khương bật cười, an ủi cô "Không đi cũng được nhưng con cũng nên để cho Thần Thần trở về học chứ"
Bà nhìn Dịch Hướng Thần "Làm phiền cháu rồi"
"Không sao đâu dì" Dịch Hướng Thần nói "Vậy cháu xin phép về trước"
"Được"
Chờ Dịch Hướng Thần đi rồi, Khương Yên nhìn về phía mẹ Khương "Mẹ không định nói cho con biết sự thật sao?" Cô nhỏ giọng nói "Mẹ hiện tại nếu như không chịu nói, con về sau cũng có thể tự mình tra ra"
Nếu không thì cũng có thể biết được từ miệng của người khác.
Khương Yên không tin, không có một ai biết được chuyện của mẹ Khương cùng Khương An Quốc.
Mẹ Khương nhìn bộ dáng quật cường của cô, cũng biết chuyện này không thể tùy tiện cho qua. Bà trầm tư một hồi, thở dài nói "Con nếu như muốn biết thì mẹ cũng có thể nói cho con"
"Vâng, con rất muốn biết"
Sau khi biết được nguồn cơn câu chuyện, Khương Yên mới có thể tìm ra phương án công kích Khương An Quốc.
Khương Yên thật ra không hề thiện lương, cô cũng rất xấu, chỉ cần động đến người của cô, cô đều sẽ ăn một trả mười.
Đương nhiên, nếu như vô tình thi không nói, còn nếu như là cố ý, vậy thì thật xin lỗi.... Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Khương An Quốc cái người ba không xứng chức này, thật sự một chút cũng không đáng để cô tôn kính!
Mẹ Khương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn kể hết mọi chuyện cho Khương Yên.
Chuyên xưa chính là cực kỳ cẩu huyết,
Mẹ Khương tên đầy đủ là Nhiếp Chỉ San, vốn là con gái của một nhà có tiền nhưng Khương An Quốc thì không. Khương An Quốc là một tên nhóc nghèo xuất thân từ vùng quê nghèo khó. Ông ta là sinh viên đại học đầu tiên của thôn, diện mạo không tồi, lịch sự văn nhã hơn nữa còn đặc biệt ôn nhu.
Nhiếp Chỉ San đối với Khương An Quốc cũng không hẳn là nhất kiến chung tình.
Khương An Quốc cùng Thiệu Nhu yêu nhau khi còn đang học đại học.
Có điều sau đó bởi vì Thiệu Nhu ra nước ngoài học tập, hai người chia tay. Khương An Quốc sau đó còn suy sút một đoạn thời gian. Nhiếp Chỉ San lúc ấy đối với Khương An Quốc vẫn chưa có tình cảm gì, chỉ cảm thấy người này không tệ lắm, quan hệ với người khác cũng khá tốt, làm việc nghiêm túc chỉ có cái là nghèo.
Đến sau khi tốt nghiệp đại học, Nhiếp Chỉ San cùng Khương An Quốc mới chậm rãi tiếp xúc nhiều hơn. Nhà Nhiếp Chỉ San mặc dù có tiền nhưng bà không muốn dựa dẫm gia đình cho nên luôn tự mình nỗ lực kiếm việc làm. Sau đó, Nhiếp chỉ San cùng Khương An Quốc trùng hợp làm trong cùng một công ty, người tới ta đi, hơn nữa lại còn là bạn học, mối quan hệ của hai người cũng dần dần tốt lên.
Hơn nữa, Khương An Quốc còn giúp đỡ Nhiếp Chỉ San rất nhiều. Khi ấy, Nhiếp Chỉ San đơn thuần, tự nhiên cứ như vậy mà sa vào lưới tình.
Sau đó bà liền cùng Khương An Quốc ở bên nhau nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Gia đình Nhiếp Chỉ San sau khi biết chuyện của hai người liền kịch liệt phản đối. Bà là thiên kim nhà giàu, sao có thể hạ mình ở bên một tên tiểu tử nghèo nàn, mặc dù tên kia có chí tiến thủ nhưng bọn họ vẫn không thể đồng ý.
Ba mẹ Nhiếp Chỉ San có chút cổ hủ, mặc kệ bà có nói thể nào cũng không chịu đồng ý.
Hết cách, Nhiếp Chỉ San liền lấy cái chết ra mới có thể cùng Khương An Quốc kết hôn nhưng cùng từ đó, bà mất đi người thân của mình.
Có điều, may mắn là sau khi kết hôn, Khương An Quốc từ chức, tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp thành công. Ông ta có suy nghĩ độc đáo cùng mắt nhìn nên đầu tư địa ốc kiếm được rất nhiều tiền. Khi đó, Khương An Quốc đối với Nhiếp Chỉ San là thật lòng. Sau khi Nhiếp Chỉ San mang thai liền đem 15% cổ phần công ty sang tên cho Khương Yên, còn 20% đưa cho Nhiếp Chỉ San.
Đến bây giờ, số cổ phần kia vẫn còn nguyên.
Chỉ là..... tất cả mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi kể từ khi Thiệu Nhu mang theo con trở về nước. Khi ấy Khương Yên còn đang học cấp hai, mối quan hệ giữa Nhiếp Chỉ San cùng Khương An Quốc ngày càng bất hòa.
Ban đầu chỉ là cãi nhau nhưng dần dà, càng ngày càng nghiêm trọng.
Mẹ Khương đối với Khương An Quốc thất vọng đến cực điểm cho nên cũng giận lây lên người Khương Yên. Mỗi lần nhìn thấy Khương Yên bà lại nghĩ đến tên đàn ông vong ân phụ nghĩa Khương An Quốc.
Mà hiện tại, sở dĩ bà còn chưa chịu ly hôn với Khương An Quốc là bởi vì số cổ phần mà Khương Yên có phải chờ đến khi cô đủ mười tám tuổi mới có thể có hiệu lực. Mẹ Khương đang đợi, chờ sau khi Khương Yên đủ mười tám tuổi,sau đó đem toàn bộ cổ phần mà mình có cho Khương Yên, như vậy.... Cô sẽ trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty.
Cổ phần của Khương An Quốc cũng không nhiều, kém hai mẹ con bọn họ 5%
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước khi Khương Yên muốn học lớp thực nghiệm, ông ta không chút do dự liền quyên cho trường một công trình. Ông ta muốn lấy lòng Khương Yên.
....
Sau khi nghe xong, Khương Yên câm lặng.
Cô trước nay không hề nghĩ tới chuyện xưa giữa ba mẹ Khương lại máu chó đến vậy. Thậm chí, cô có chút không hiểu rốt cuộc Thiệu Nhu đã cho Khương An Quốc ăn bùa mê thuốc lú gì, khiến ông ta si mê như vậy.
Khương Yên nhìn mẹ Khương, há miệng hồi lâu mới hỏi "Mẹ, mẹ có hận ông ta không?"
Mẹ Khương nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ "Sao có thể không hận được chứ!"
Người đàn ông mình từng yêu lại làm ra chuyện như vậy, làm sao có thể không hận. Thậm chí năm đó vì có thể được cùng ông ta ở bên nhau, bà đã tuyệt giao với người nhà. Thế nhưng người đàn ông kia lại không thể thực hiện lời hứa mà ông ta nói với bà, chăm sóc bà và con gái của bọn họ cả đời, ngược lại còn ngoại tình, thậm chí còn quan tâm chăm sóc con của người khác còn hơn cả con gái của mình.
Mẹ Khương sở dĩ không muốn về nhà là bởi bà không muốn nhìn thấy Khương Yên. Vừa nhìn thấy Khương Yên, bà liền nghĩ đến Khương An Quốc, trong lòng tràn đầy thù hận.
Hận Khương An Quốc, cũng đối với Khương Yên..... có một loại tình cảm không thể hiểu nổi.
Khương Yên cúi đầu, ôm lấy mẹ Khương, nhỏ giọng nói "Mẹ, đừng lo lắng, mẹ còn có con mà"
Mẹ Khương khẽ cười "Chỉ cần con không hận mẹ là tốt rồi"
Khương Yên mím môi "Con cũng từng không hiểu được nhưng chưa từng hận mẹ"
Mẹ Khương cũng có chỗ sai nhưng cái sai ấy chưa đủ để khiến cô hận bà. Bà ấy có lý do của mình, tuy rằng cách làm có chỗ sai nhưng thực sự Khương Yên không thể nào hận mẹ mình được.
Hai mẹ con ôm nhau một hồi, Khương Yên nhìn mẹ Khương, nói "Vậy hiện tại mẹ định sẽ làm gì?"
"Chờ"
"Chờ con đủ mười tám tuổi?"
Mẹ Khương cười lạnh "Đúng vậy, chờ con đủ mười tám tuổi, chúng ta liền đem số cổ phần trong tay bán cho người khác"
Bà nghiến răng nghiến lợi nói "Mẹ đối với cái công ty kia không có chút tình cảm gì cả, không bằng đem công ty giao cho người khác. Cổ đông đứng thứ hai vẫn luôn đối với cái ghế chủ tịch như hổ rình mồi"
Khương Yên "...."
Muốn so về độ tàn nhẫn, vẫn là phụ nữ đứng đầu.
Cổ phần đưa cho người khác, để người ta đạp Khương An Quốc xuống đài.... Phương pháp trả thủ này đối với một người đàn ông xem trọng sự nghiệp mà nói, tuyệt đối là một sự đả kích cực lớn.
= = =
Tác giả có lời muốn nói: Yêu mọi người! Chương này đại đa số đều nói về khúc mắc của gia đình Khương Yên, chương sau sẽ cho Diễm ca ra sân!