Lúc nghe thấy Ngạn Tảo nói câu “Tôi muốn cùng người mình thích cùng nhau trải qua lễ tình nhân” đó, Yến Đôn cảm thấy trên đỉnh đầu loé lên một tia chớp, ầm ầm nhấp nháy ánh sáng trắng, chiếu lên gương mặt trắng bệch của Yến Đôn.
Vào cái đêm trước khi xảy ra “Vụ bắt cóc”, Ngạn Tảo nói với Yến Đôn, anh có người mình thích, còn mua nhà chuẩn bị cùng người đó ổn định.
Bây giờ lại nói, người Ngạn Tảo thích nọ đang làm trong phòng chủ tịch?
Yến Đôn quả thực sợ tới ngây người.
Mà Tiểu Tề đứng bên cạnh cũng giống một con ngỗng ngốc.
Ngạn Tảo nhìn hai con ngỗng ngốc này, nở nụ vười ẩn ý: “Tiểu thành thật, cậu tiếp tục làm việc đi.”
“A... A!” Yến Đôn lúc này mới sực tỉnh, vội vàng lên tiếng trả lời, “Vâng, vâng, tôi đi ra ngoài trước.”
Nói xong, Yến Đôn giống như một con ngỗng ngốc nghếch tập tễnh đi ra khỏi văn phòng.
Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn khuất sau cánh cửa, mới cầm gậy đánh golf lên, nhẹ nhàng ở trong không khí vung lên vài lần, rồi quay đầu nói với Tiểu Tề: “Cậu có gì muốn nói à?”
Tiểu Tề trên mặt lúng túng: “Tôi ạ? Tôi... Tôi không biết gì hết ạ.”
Tiểu Tề cũng biết rõ mình vừa mới nghe được một drama khó tin, đó chính là người nào đó được Ngạn Tảo coi trọng đang làm ở trong phòng chủ tịch —— cũng không biết nên gọi “Kẻ xui xẻo” hay là “Người may mắn“. Bất luận người này có bằng lòng hay không, dù sao cũng chẳng bay ra khỏi lòng bàn tay của chủ tịch.
Tiểu Tề lớn lên ở thế giới bá tổng này, đối với “Bá tổng là tên cuồng yêu đương” rất dễ chấp nhận. Chỉ có điều, Tiểu Tề phân tích nói, nếu như người chủ tịch thích kia cũng thích chủ tịch, vậy hai người này lén lút cùng nhau trải qua lễ tình nhân là được rồi, mắc gì còn phải tổ chức xây dựng tập thể? Nghĩ theo hướng này, người này có khả năng căn bản không thích chủ tịch! Chủ tịch vì muốn giảm bớt tính cảnh giác của đối phương, mới tổ chức hoạt động xây dựng tập thể này...
Nói như thế...
Trong đầu Tiểu Tề lập tức hiện lên mấy loại nội dung kịch bản bá đạo tổng tài cường hào thủ đoạt...
“Tiểu Tề, “ Ngạn Tảo mở lời nói, “Cậu cảm thấy em ấy sẽ thích kiểu tỏ tình nào?”
Tiểu Tề tay run một cái, vội vàng nói: “Chủ tịch là một nhân tài, anh tuấn tiêu sái, căn bản không cần tỏ tình luôn ạ, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, đối phương nhất định sẽ y như chó điên phóng về phía ngài!”
Ngạn Tảo đối với lời này không phản đối, chỉ nói: “Em ấy và những người khác không giống nhau.”
“...” Tiểu Tề kỳ thực cũng hiểu.
Gã ở trong thế giới bá tổng đã lâu, cũng biết, bá tổng giống nhau đều sẽ coi trọng người nhìn không vừa mắt bá tổng. Bằng không, sẽ không có nhiều tin tức giật gân như bá tổng cưỡng đoạt mỗi ngày đến vậy.
Ngạn Tảo còn nói: “Cậu biết người tôi thích là ai không?”
“Tâm tư của chủ tịch, kẻ phàm tục tôi làm sao có thể nhìn thấu được ạ?” Tiểu Tề ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng lại ầm thầm điểm danh từng người một trong phòng chủ tịch: Rốt cuộc là ai may mắn đến mức trở thành kẻ xui xẻo này vậy?
Tiểu Tề điểm lại những chuyện phát sinh gần đâu, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hoàng: Đệt, sẽ không phải là... Yến Đôn chứ??
Nhìn thế nào, cũng giống vậy á!
Ngoại trừ Yến Đôn ra, chủ tịch đối với tất cả mọi người đều rất thờ ơ.
Lúc đầu gã còn tưởng là bởi vì Yến Đôn là người của Ngạn Trì...
A a a, đúng vậy, Yến Đôn không phải là người của Ngạn Trì sao?
A a, không đúng không đúng, Ngạn Trì không phải là người của Hoa Đại Mạo sao?
A a a a a, không đúng, Hoa Đại Mạo không phải cũng rất thích Yến Đôn hả?
A a a, không đúng không đúng, không phải còn cái cô Bạch Lệ Tô gì nữa hả?
A a a a...
Não Tiểu Tề sắp quá tải rồi.
Tiểu Tề thời khắc này phảng phất như một cậu học sinh tiểu học đang làm bài tập toán nâng cao.
Ngạn Tảo cười cười, nhẹ nhàng vung gậy golf, đẩy nhẹ quả cầu nhỏ màu trắng chạy vào trong lỗ.
Lăn lông lốc.
Tiểu Tề biết một bí mật kinh thiên động địa như thế, thật sự sắp nghẹn chết rồi.
Thời điểm nghỉ giải lao, nhóm đồng nghiệp bắt đầu phun tào tại sao chủ tịch phải chọn lễ tình nhân tổ chức xây dựng tập thể, đây không phải là cản trở sinh hoạt cá nhân của nhân viên à? Hơn nữa lại còn chỗ cách xa sơn trang suối nước nóng như vậy, đúng là phiền muốn chết.
Tiểu Tề cũng nhịn không nổi nữa, úp úp mở mở mà nói: “Nói không chừng, chủ tịch chọn lễ tình nhân đi xây dựng tập thể là có lý do... Chính là suy nghĩ cá nhân của ngài ấy.” Tiểu Tề cũng không dám nói quá ràng, nên nói vô cùng mơ hồ.
Một nữ thư ký lại nói đầu hiểu đuôi, lập tức phản ứng lại: “Chỉ tịch coi trọng ai à?”
Tiểu Tề nghe thấy nữ thư ký nói vậy, cũng sợ hết hồn: Cô gái này làm sao lại nhạy bén như thế!
Một thư ký khác cũng phản ứng lại, vỗ bàn nói: Còn cần nói nữa à? Đấy khẳng định là Yến Đôn rồi!
Tiểu Tề kinh hãi đến biến sắc: “Cô tại sao... Cô tại sao lại... Lại nói là Yến Đôn?”
“Không thì còn ai nữa à?” Người kia nói, “Chủ tịch đối với cậu ấy đặc biệt khác thường luôn ý.”
“Thật à? Ngay cả cô cũng cảm thấy vậy hả?”
“Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ cậu là người mù à?”
“Cũng phải, ban đầu tôi cho là Yến Đôn là người của Ngạn Trì. Chẳng qua bây giờ xem ra, Trì tổng với Hoa tổng mới là một đôi. Vậy thì rất rõ ràng, Yến Đôn là người của Tảo tổng. Trì tổng đối xử tốt với Yến Đôn, đấy là hiếu kính với chị dâu.”
“Đúng vậy, người mù mới nhìn không ra á...”
Tiểu Tề chợt tỉnh ngộ: Hoá ra mình là người mù.
Scandal văn phòng có thể mọc cánh, buổi trưa rải rác ở phòng uống nước, đến trước khi tan tầm đã bay khắp tứ phía trong toà cao ốc.
Làm người trong cuộc Yến Đôn, cũng có thể cảm giác được bản thân trở thành trung tâm tin tức.
Muốn biết mình có phải mình đang bị dị nghị hay không, thật ra cũng rất đơn giản. Người bình thường đều có thể cảm nhận được. Đặc biệt là một giây trước mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời, một giây sau bạn xuất hiện, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Yến Đôn không nhịn được tìm người hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Yến Đôn ở Ngạn thi lâu như vậy rồi, cũng không phải không làm ra trò trống gì, cuối cùng vẫn tìm được vài người có thể nói thật với cậu. Đối phương cũng rất tri kỷ mà nói: “Cậu lên hương rồi.”
“Tôi lên hương?” Yến Đôn vẫn chưa hiểu, bèn nói đùa, “Vì sao? Chẳng lẽ tôi còn có thể làm tổng tài hả?”
“Làm tổng tài thì coi là cái gì chứ?” Đối phương nói cho cậu biết, “Cậu thật sự lên hương đó, tổng tài còn phải gọi cậu một tiếng chị dâu kìa, đây mới gọi là uy phong.”
Yến Đôn nghe đến thấy hai chữ “Chị dâu”, bối rối: “Cái gì cơ?”
Đối phương liền nói: “Cậu thật sự không biết hay làm bộ không biết thế? Giờ khắp nơi đều đang đồn, chủ tịch chính là muốn ngầm cậu đó.”
“Ngầm tôi?!” Yến Đôn hoảng hốt đến thay đổi sắc mặt, “Cậu nói 'Ngầm', là 'Ngầm' trong 'Quy tắc ngầm' ấy hả?”
“Cậu thật sự không biết à?” Đối phương rất kinh ngạc, “Tất cả mọi người đều nói vậy hết.”
Yến Đôn rất khiếp sợ: Vậy cậu lên hương thật luôn hả!
Ở thời điểm Ngạn Tảo ám chỉ người trong lòng anh đang làm ở văn phòng chủ tịch, Yến Đôn liền bắt đầu vừa sợ vừa nghi. Sau khi trở lại chỗ làm việc, Yến Đôn vừa bắt đầu lên kế hoạch xây dựng tập thể, vừa tự hỏi: Rốt cuộc là ai may mắn như vậy ở phòng chủ tịch?
Nhưng mà, người ở phòng chủ tịch cũng không nhiều, hơn nữa mọi người sớm chiều đối mặt, ai ai cũng không giống có quan hệ thân mật với Ngạn Tảo.
Yến Đôn thậm chí lấy ra danh sách nhân viên ở phòng chủ tịch, lần lượt đối chiếu từng người một.
Đối chiếu đến cuối cùng, làm hết phép loại trừ, sau khi loại hết tất cả mọi người, cũng chỉ còn sót lại “Người khả nghi” Yến Đôn.
Ngạn Tảo mặc dù là một ông chủ tốt, nhưng vẫn duy trì với nhân viên một khoảng cách nhất định. Nếu nói thật sự có mối quan hệ vượt ranh giới, sợ là chỉ có một mình Yến Đôn.
Thời điểm Yến Đôn nhìn từng cái từng cái tên trong danh sách bị loại trừ, chỉ còn lại hai chữ “Yến Đôn” chói mắt, trong đầu Yến Đôn liền liên tưởng đến câu nói nọ của Holmes:
[Khi bạn đã loại bỏ tất cả những điều không thể thì điều cuối cùng, bất kể có khó tin đến đâu đi nữa, cũng chính là sự thật.]
Bất kể có khó tin đến đâu đi nữa, cũng chính là sự thật...
Lời đồn trong văn phòng, cũng tương tự suy đoán của Yến Đôn.
Trái tim Yến Đôn tựa hồ hoá thành chim bồ câu trắng, tung cánh bay đi, rơi xuống những chiếc lông trắng muốt như tuyết.
Thời gian như kim đồng hồ bị khuấy động, không bao lâu đã đến ngày 14 tháng 2.
Sau khi đoàn người ở phòng chủ tịch đến sơn trang suối nước nóng, quản lý sơn trang cũng tiếp đón bọn họ. Nhưng bởi vì hôm nay là lễ tình nhân, thật sự là rất đông khách, tất cả mọi người đều khá bận rộn cho nên Ngạn Tảo cũng chủ động bảo người quản lí đi làm việc, không cần dành quá nhiều thời gian chăm sóc bọn họ.
Bởi vì sơn trang gần như đầy khách, nên người ở phòng chủ tịch đến biệt thự tư nhân của Ngạn Tảo phía sau sơn trang suối nước nóng chơi đùa.
Căn biệt thự này rất lớn, có hai toà nhà đối xứng hai bên. Toà nhà phụ phía đông là khu giải trí, có phòng ktv, phòng chơi game, phòng đánh bài, còn có suối nước nóng trong nhà. Cũng xem như đầy đủ tiện nghi.
Mấy ngày nay khí trời se lạnh, trên núi càng lạnh hơn, theo lý thuyết mà nói, mọi người ngâm suối nước nóng có thể tản khí lạnh. Thế nhưng, không một ai dám đề nghị cùng ngâm suối nước nóng. Thứ nhất, Ngạn Tảo thoạt nhìn là người có gánh nặng thần tượng rất nặng, chính anh không đề cập đến thì những người khác cũng nào dám tuỳ tiện đề nghị Ngạn Tảo cởi quần áo ngâm suối nước nóng. Thứ hai, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Yến Đôn là honey của bá tổng, ai dám đề nghị honey lộ cánh tay trước mặt mọi người? Sợ chán sống rồi đấy!
Cho nên, tất cả mọi người nói: “Thời tiết lạnh quá, vẫn là đừng nên ngâm thôi.”
Các đồng nghiệp tụm năm tụm ba cùng nhau chơi đùa, một số chơi mạt chượt, một số chơi ma sói, cũng có người chơi game, nói chung là tụm năm tụm ba chơi một đống thứ. Yến Đôn, Tiểu Tề và các thư ký khác cùng nhau ca hát, sau khi hát được vài câu, nhóm thư ký đều cảm thấy bọn họ không nên giữ Yến Đôn lại phòng ktv. Mấy người bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, một nữ thư ký trước tiên lên tiếng: “Mọi người biết chủ tịch ở đâu không?”
Tiểu Tề nói: “Hình như ở phòng kế bên chơi ma sói thì phải.”
“Ồ, thế à?” Nữ thư ký chỉ chỉ mâm đựng trái cây trên bàn, “Nếu không thư ký Yến sang đưa chủ tịch trái cây đi.”
Mấy thư ký khác đều điên cuồng gật đầu: “A, đúng đó, đường đường là chủ tịch sao có thể không có trái cây ăn được? Thư ký Yến, nhanh nhanh đưa trái cây cho ngài ấy đi.”
Yến Đôn trong lòng cũng bứt thiết muốn gặp Ngạn Tảo, lập tức đồng ý, mang trái cây sang phòng bên cạnh, quả nhiên thấy Ngạn Tảo đang cùng vài người khác chơi ma sói. Lúc này, mọi người đã chém giết gần hết, Yến Đôn vừa hay mang trái cây đi vào, Ngạn Tảo nhìn thấy Yến Đôn, cười cười: “Cậu ngồi trước đi, đợi lát nữa tôi nói chuyện với cậu.”
Mọi người ngầm hiểu trong lòng, lập tức ý thức được trò chơi này nên kết thúc rồi.
Vì vậy, con “Sói” duy nhất còn lại ở hiện trường liền nói: “Thật ra, tôi là nhà tiên tri...”
Mọi người bật cười ha hả: “Thì ra là cậu!”
Kết thúc buổi họp làng, mọi người vui vẻ ném con “Nhà tiên tri” này ra khỏi cuộc chơi, hoàn thành cuộc thi, kết thúc trò chơi. Sau khi trò chơi kết thúc, mọi người liền nhốn nháo mượn cớ rời khỏi. Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn sót lại Yến Đôn và Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo nói với cậu: “Toà nhà phía tây có vài căn phòng khách, đủ cho mọi người ở. Sau khi ăn xong, cậu cùng Tiểu Tề dẫn mọi người sang phân phòng đi.”
Yến Đôn gật đầu.
Ngạn Tảo không nói gì thêm, chỉ tiếp tục cười cười.
Trong lòng Yến Đôn thấp thỏm nghi ngờ: Ngạn Tảo nói muốn cùng người trong lòng trải qua lễ tình nhân có thật không? Trông anh ấy cũng không có vẻ có suy nghĩ này, lẽ nào anh ấy chỉ nói đùa thôi? Là mình nghĩ nhiều sao?
Sau buổi cơm trưa, mọi người liền đi qua toà nhà phía tây phân phòng, Tiểu Tề và Yến Đôn hai vị đại thư ký dẫn mọi người đến phân phòng, sắp xếp hành lý ổn thoả. Bởi vì Tiểu Tề và Yến Đôn là hai thư ký có địa vị cao nhất, cho nên hai người cũng được sắp xếp ở chung một phòng.
Yến Đôn đặt hành lý xong, liền nhận được nhiệm vụ, chậm rãi đi pha cafe cho Ngạn Tảo. Đưa cafe cho Ngạn Tảo xong, Yến Đôn trở về phòng mình, lại nghe được một tiếng động kỳ quái.
Cậu kinh ngạc một hồi, nghe thấy tiếng động là phát ra từ nhà vệ sinh, cậu càng cảm thấy nghi ngờ, liền nhẹ tay nhẹ chân bước tới gần nhà vệ sinh, chỉ thấy Tiểu Tề đang ngồi xổm bên cạnh bồn cạnh, không biết đang làm gì.
Yến Đôn liền kêu một tiếng: “Thư ký Tề?”
Tiểu Tề bị doạ suýt té xỉu: “Đệt! Sao cậu lại quay về nhanh vậy?”
Yến Đôn trong lòng nghi hoặc: “Tôi vừa đưa cafe xong liền quay lại.”
Tiểu Tề dù sao cũng không phải người từng làm chuyện xấu, nhìn gương mặt vô tội kia của Yến Đôn, lương tâm cắn rứt, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng tìm về giọng nói của mình. Gã lắp bắp nói: “Ồ... Là, là vậy à... Tôi thấy bồn cầu hình như bị tắc rồi, muốn tự mình sửa lại xem sao.”
Yến Đôn càng cảm thấy cổ quái: “Thật hả? Tôi xem xem?”
“Không, không... Buồn nôn lắm... Cậu đừng xem.” Tiểu Tề nói, “Tôi đi nói với Ngạn đổng một tiếng đã?” Nói xong, Tiểu Tề liền đi khỏi nhà vệ sinh gọi điện thoại.
Yến Đôn càng cảm thấy không đúng: Chuyện bồn cầu bị tắc này thì mắc gì phải xin chỉ thị của chủ tịch?
Yến Đôn thấy Tiểu Tề rời khỏi nhà vệ sinh, cậu nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn bồn cầu, chỉ thấy nước bồn cầu còn khá trong và sạch sẽ, hẳn không phải bởi vì phân mà bị tắc. Cậu bèn lấy hết can đảm mà mò vào bên tromg, phát hiện thủ phạm làm tắc bồn cầu là một cục đá bọc vải trắng —— việc này hiển nhiên là hành vi của con người.
Lúc này, Tiểu Tề xách điện thoại di động đi vào nhà vệ sinh, trong miệng còn nói: “Toà đối diện không có phòng, Ngạn đổng kêu chúng ta đến toà chính qua đêm...” Lời còn chưa dứt, Tiểu Tề đã thấy Yến Đôn cầm trong tay “Thủ phạm” gây tắc bồn cầu.
Tiểu Tề sắc mặt trắng nhợt, tự cảm thấy không thể cứu vãn: “Chuyện này...”
Yến Đôn đứng dậy, một mặt nghiêm túc nói: “Anh không giải thích một chút là chuyện đang xảy ra sao?”
Tiểu Tề dưới ánh mắt áp bức của Yến Đôn, không còn đất dung thân.
Yến Đôn bật max “Hào quang nhân vật chính”, ánh hào quang trên người đã có thể chói mù mắt Tiểu Tề. Tiểu Tề làm npc không cách nào chống đỡ nguồn sức mạnh như vậy, nước mắt nhất thời như nước lũ phá vỡ đê ào ào chảy xuống, Tiểu Tề móc ra lương tâm đau đớn, nức nở, đánh vào miệng mình hai cái: “Hức~! Tôi không phải con người!”
“Anh không phải con người? Vậy anh là quỷ à?” Yến Đôn kinh hãi: Truyện này còn có yếu tố thần quái hả?
Tiểu Tề lắc đầu nhìn Yến Đôn, nước mắt rơi như ngọc: “Thư ký Yến, cậu chạy mau đi! Ngạn đổng muốn ngầm cậu đó!”
Yến Đôn mừng rỡ như điên: Còn có chuyện tốt như thế?
Tác giả có lời:
Tính tiết chương này dính tới ông chủ quy tắc ngầm nhân viên và tình tiết những đồng nghiệp khác nghe ngóng thậm chí đổ dầu vào lửa, những việc này vì tạo hiệu ứng cho nội dung cốt truyện mà miêu tả hư cấu. Bản thân tác giả không ủng hộ loại hành vi như thế này.