Thật trùng hợp, ngày hôm sau Yến Đôn nhận được mệnh lệnh của Cố Cố.
Cố Cố: Sau khi hoàn thành chuyến này, tôi sẽ lập tức thả Bạch Lệ Tô. Tôi hứa được làm được.
Yến Đôn đi theo kịch bản, nói: Anh biết tôi bây giờ đang ở bên Ngạn Tảo không? Anh bắt tôi phản bội anh ấy? Anh có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
Cố Cố: Không.
—— Tại sao không đi theo kịch bản dzị?
Yến Đôn cảm thấy một mình cậu đi theo kịch bản cũng không có nghĩa lý gì, liền không diễn nữa, chỉ nói: Được rồi.
Yến Đôn biết cậu trộm tài liệu cơ mật không khó, khó chính là nhận được tha thứ.
Tổng đài chăm sóc khách hàng liên tục khẳng định với cậu: Ngài có hào quang nhân vật chính, bá tổng nhất định sẽ tha thứ cho ngài!
Yến Đôn: Hào quang nhân vật chính của ta không phải không có hiệu lực đối với Ngạn Tảo à?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Ừ, nhưng tôi cảm thấy ảnh hưởng của chính bản thân cậu đối với anh ta còn mạnh hơn so với hào quang nhân vật chính đó, thân ái.
Yến Đôn cũng cảm thấy Ngạn Tảo đặc biệt dung túng cậu. Nhưng càng như vậy, cậu càng không muốn lợi dụng phần dung túng này, đây chẳng phải là chà đạp lên tâm ý của người khác sao?
Ngạn Tảo là người thận trọng, anh tương đối mẫn cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác ——— huống chi người còn là người bên gối của anh.
Trong một đêm lại mất ngủ khác của Yến Đôn, Ngạn Tảo mở mắt ra hỏi cậu: “Gần đây có phải gặp chuyện phiền phức gì rồi không?”
Yến Đôn trầm mặc.
Ngạn Tảo dường như hiểu ra nói: “Lại không thể nói với anh sao?”
Chữ “Lại” được dùng một cách tài tình.
Nó như cây kim đâm nhức nhói lương tâm của Yến Đôn.
Yến Đôn không chịu được lương tâm dày vò, trong đầu nảy lên một suy nghĩ. Thời gian gần đây mọi việc y hệt một cái bánh xe lăn lông lốc khắp nơi, cậu cứ như đang bị sức nóng xung quanh bề mặt sao Hoả thiêu đốt toàn thân, khiến cho cả người vô cùng bứt rứt khó chịu. Yến Đôn thật sự chịu không nỗi bứt rứt này, liền bật thốt ra chân tướng: “Bạch Lệ Tô thật ra bị Cố Cố bắt ạ.”
Ngạn Tảo ngẩn người: “Ồ? Em vì sao lúc trước không nói với anh?”
Yến Đôn không nghe nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, yên tâm vài phần, tiếp tục nói: “Cố Cố dùng tính mạng của Bạch Lệ Tô uy hiếp em, nói nếu em tiết lộ với bất kỳ ai thì sẽ giết Bạch Lệ Tô.”
Ngạn Tảo trầm mặc hồi lâu, nói: “Hắn uy hiếp em để làm gì?”
Yến Đôn tiếp tục thăm dò giới hạn nhiệm vụ thất bại: “Hắn ta muốn em và hắn phối hợp lật đổ Ngạn thị, muốn em trộm một phần văn kiện cơ mật.”
Nói xong câu này, Yến Đôn nín thở, không dám thở ra một hơi.
Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn căng thẳng, cho là vì Yến Đôn sợ mình trách cứ, bèn điềm tĩnh cười nói: “Chuyện này là chuyện nhỏ, em đừng lo lắng như thế.”
Yến Đôn thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, Yến Đôn không phải lo bị Ngạn Tảo quở trách, mà là lo sợ nhiệm vụ thất bại.
Chẳng qua, hiện tại rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, nói cách khác, Yến Đôn đã thành công chui qua sơ hở một lần nữa.
Trước kia, Bạch Lệ Tô ở phân đoạn bỏ thuốc có dạy Yến Đôn rằng, nhiệm vụ giả bọn họ có thể chơi chữ với hệ thống. Yến Đôn thu thập lời thoại của bá tổng cũng là dựa vào sơ hở mới có thể hoàn thành nhanh như vậy.
Nhiệm vụ lần này cũng vậy, trong nhiệm vụ nói, yêu cầu Yến Đôn “Sau khi xong chuyện” rồi thẳng thắn với bá tổng. Lại không quy định Yến Đôn “Trước khi xong chuyện” có thể đánh tiếng với những người khác hay không?
Hơn nữa, nhiệm vụ cũng không quy định “Bá tổng” kia là “Bá tổng” nào cả.
Nói cách khác, Yến Đôn có thể trước tiên khai báo với “Bá tổng số 1” Ngạn Tảo, sau đó mới cùng “Bá tổng số 2” Ngạn Trì thú nhận. Hào quang nhân vật chính của Yến Đôn có tác dụng lên người Ngạn Trì, cho nên Ngạn Trì sẽ tha thứ Yến Đôn, nhiệm vụ này liền hoàn thành rồi.
Yến Đôn trong lòng gảy bàn tính, cảm thấy mình thật sự may mắn, liền tự hoan hô cho sự thông minh này của cậu.
Ngạn Tảo từ chỗ Yến Đôn biết được kế hoạch của Cố Cố, liền nói với Yến Đôn: “Chuyện này em không cần quan tâm anh sẽ phái người đi cứu Bạch Lệ Tô.”
Yến Đôn lại nói: “Hiện giờ phái người đi cứu Bạch Lệ Tô, sợ là sẽ đánh rắn động cỏ. Em đang nghĩ, không bằng em tương kế tựu kế, biết thời biết thế...”
“Thành thật mà nói, anh cảm thấy tương kế tựu kế không phải là chủ ý tốt nhất.” Ngạn Tảo nói.
“Thật, thật ạ?” Yến Đôn đờ cả người ra: Cậu hiện tại nhất định phải tương kế tựu kế đó! Bởi vì nhiệm vụ quy định cậu phải ăn trộm tài liệu, không thì lập tức nổ tung!
Ngạn Tảo lại cười nói: “Mà anh xem ra, em làm chuyện như thế ắt phải có lý do, vậy em làm đi.”
Yến Đôn sững sờ.
Ánh mắt Ngạn Tảo dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, cực kỳ lý trí, lại cực kỳ bao dung. Anh vươn tay vuốt ve lưng Yến Đôn, nói: “Ngủ sớm một chút đi.”
Yến Đôn do do dự dự nhắm mắt, rồi lại ở trong hơi thở của Ngạn Tảo mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Yến Đôn dựa theo kế hoạch của tiểu thuyết, tương kế tựu kế trộm tư liệu bán cho Cố Cố. Cố Cố quả nhiên cũng giữ lời hứa ngàn vàng, thả Bạch Lệ Tô ra. Bạch Lệ Tô lông tóc bình thường quay về, chuẩn bị cùng Yến Đôn ôm nhau khóc, lại bị Ngạn Tảo ngăn cản. Ngạn Tảo nói với cô: “Cách bạn trai tôi xa một chút.”
Bạch Lệ Tô bối rối: Kỳ thực làm Mary Sue, cô cũng bị nữ phụ nhiều lần cảnh cáo “Cách đàn ông của tôi xa một chút“. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe câu này phát ra từ miệng một người đàn ông.
Thực sự là trải nghiệm mới mẻ thú vị.
Cố Cố lợi dụng văn kiện cơ mật tấn công Ngạn thị. Ngạn thị trên dưới một mảnh mây đen mù sương. Ngay lúc Ngạn Trì phẫn nộ đấm tường, Yến Đôn khóc lóc chạy đến văn phòng của Ngạn Trì bộc bạch, nói mình vì cứu mạng Bạch Lệ Tô mới bán tài liệu.
Ngạn Trì sau khi nghe xong vô cùng tức giận: “Cái tên Cố Cố cặn bã này! Còn hèn hạ như thế!”
Yến Đôn dù biết mình có hào quang nhân vật chính hộ thể, cũng bị sự bất công của Ngạn Trì doạ sợ. Cậu còn tưởng rằng, Ngạn Trì chí ít cũng phải quở mắng cậu trước một trận, sau đó mới bắt đầu tha thứ, không ngờ tới, Ngạn Trì thế mà buông tha cậu dễ dàng như vậy.
Mọi người đều biết, chỉ cần công ty của bá tổng bên trong bá tổng văn xảy ra chuyện, là giá cổ phiếu giảm xuống, không quản vì lý do gì, chỉ cần giảm là được. Giảm để mọi người hoảng loạn bận rộn là được.
Ngạn thị gánh vác số mệnh nhân vật chính, không sợ hãi gì sất, quay đầu liền xuất một chiêu “Rút củi dưới đáy nồi” —— cũng chính là phân cảnh kinh điển của bá tổng văn, Ngạn Tảo vô cớ thu mua “Tập đoàn khoa học kỹ thuật Trác Thiên” của Cố Cố, cũng không cần quan tâm thủ tục thu mua gì đó, độc giả chỉ cần biết rằng, ở trong bá tổng văn thu mua công ty không khác mua thức ăn là bao. Trái lại vung tiền ra, là mua được rồi.
Cũng đừng quan tâm thông báo cái gì, bàn giao cái gì, lập hồ sơ cái gì. Dù sao Cố Cố còn đang ở công ty ăn lẩu, đột nhiên Ngạn Tảo liền mang theo một nhóm người ập tới, nói: “Công ty của các người đã bị tôi thu mua.”
Nhân viên có mặt ở tập đoàn Trác Thiên đều trợn mắt há mồm.
Nhân viên tập đoàn Ngạn thị ở bên cạnh đắc ý vênh váo.
Không một ai nhận thấy tính huống này có gì không đúng.
Ngạn Tảo từ trên cao nhìn xuống Cố Cố: “Anh còn gì muốn nói không?”
Cố Cố cười nói: “Tôi có thể ăn xong lẩu trước được không?”
Cố Cố rất bình tĩnh, thoạt nhìn như đã dự đoán trước được tình hình sẽ phát triển như vậy.
Ngạn Tảo cảm thấy phản ứng của Cố Cố rất thú vị, nên bật cười: “Có thể.”
Cố Cố nhìn Ngạn Tảo và Yến Đôn, nói: “Các người muốn ăn chung không?”
Ngạn Tảo và Yến Đôn nhìn nhau, gật nhẹ đầu.
Ba người liền cùng nhau ngồi trong phòng làm việc của “Tập đoàn Trác Thiên” ăn lẩu.
Ngạn Tảo quan sát phản ứng của Cố Cố, cảm thấy kỳ lạ, không khỏi nói: “Anh hình như không bất ngờ lắm nhỉ?”
Cố Cố cười đáp: “Anh có khi nào cảm thấy thế giới này thật hoang đường không?”
Ngạn Tảo giật mình, câu này của Cố Cố thấu đến tận tâm can anh.
Ngạn Tảo nói: “E rằng thế giới này chính là hoang đường như vậy.”
“Anh có thể tiếp nhận sự hoang đường này là bởi vì thế giới này ưu ái anh.” Cố Cố gắp một miếng thịt bò nhúng vào trong nước lẩu nóng, nhìn nó từ màu hồng phấn ngã sang màu mâu, mất đi sức sống, “Nếu như thế giới này làm khó dễ anh khắp nơi, anh bất luận làm gì cũng đều thất bại thảm hại, anh còn có thể dễ dàng chấp nhận cái thiết lập này hay không?”
Ngạn Tảo cau mày, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ điều Cố Cố nói.
Mà lời Cố Cố nói làm khiến Yến Đôn hốt hoảng: Lẽ nào Cố Cố.
Cố Cố khẽ mỉm cưỡi, đôi con người màu đen tràn đầy tối tắm bên trong kia vẫn như cũ khiến Yến Đôn lạnh cả sống lưng.
Cố Cố đứng lên, nói: “Tôi ăn xong rồi, các người từ từ dùng.”
Nói xong, Cố Cố liền rời đi. Có thể nói là “Vung tay một cái, không mang theo một áng mây.”
Lúc này, trong đầu Yến Đôn vang lên một âm thanh; [hoàn thành nội dung kịch bản chính • Trộm tài liệu cơ mật của Ngạn thị, nhưng bởi vì lương tâm cắn rứt, khóc lóc thú nhận với bá tổng, được bá tổng thương tiếc và tha thứ, sau đó cùng bá tổng liên thủ đẩy ngã đại nhân vật phản diện]
Nói như vậy, Yến Đôn còn thiếu một [nhiệm vụ • trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố] là có thể sống lại.
Tuy nhiên, Yến Đôn cảm thấy nhiệm vụ này so với ăn trộm tài liệu, đạp đổ nhân vật phản diện càng khó khăn hơn.
Hệ thống bên này lại như cũ cổ vũ cậu: Hào quang nhân vật chính của ngài có thể giúp ngài hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ lần này.
Yến Đôn yên lặng lắc đầu, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ cậu đang mò đá qua sông, chỉ có thể nghe theo đề nghị của hệ thống
Hơn nữa hệ thống đề nghĩ cũng khá hợp lý: Giúp đỡ nhân sinh rơi vào bế tắc của Cố Cố.
Cố Cố hiện tại đã mất “Tập đoàn Trác Thiên”, rơi vào tận cùng của nhân sinh. Cho nên hệ thống gợi ý nhân vật chính thánh mẫu thụ ra tay cứu giúp hắn. Nhưng thành thật mà nói, thân làm nam chính Yến Đôn cũng không biết làm thế nào để giúp Cố Cố.
Bởi vì Cố Cố mặc dù không còn công ty, nhưng vẫn là người có tiền, vẫn là tên hacker mạnh nhất gom tiền mỗi ngày.
Yến Đôn thật sự không biết phải làm sao để tiếp cận Cố Cố, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là dựa theo gợi ý của hệ thống, gửi một tin nhắn cho Cố Cố: [Đối với chuyện anh gặp phải tôi rất xin lỗi, tôi chưa bao giờ có ý định tổn thương anh cả. Thật ra tôi thật sự muốn kết bạn với anh].
Yến Đôn lúc chỉnh sửa tin nhắn này luôn cảm thấy mình bị khùng, hại người ta phá sản rồi muốn làm bạn bè, cũng không biết suy nghĩ kiểu gì.
Mà hệ thống lại nói cho cậu hay, thánh mẫu thụ đều là như vậy.
Yến Đôn tưởng rằng Cố Cố sẽ block mình, không nghĩ tới, Cố Cố thế mà trả lời cậu: [Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta làm bạn bè nhé]
Yến Đôn chấn kinh rồi: Như vậy là xong rồi? Hoá ra đề nghị của hệ thống đúng thật à?
Cố Cố thật sự trở thành bạn bè của Yến Đôn, bọn họ thỉnh thoảng sẽ gặp mặt, cũng sẽ chia sẻ trạng thái sinh hoạt dạo này với nhau. Cố Cố không còn là bá tổng nôm có vẻ không khác người bình thường là bao. Yến Đôn có thể nhìn ra, Cố Cố không thật sự thích tiếp xúc với nhân loại, hắn làm tổng tài cũng không vui vẻ gì cho cam. Cố Cố thật ra thích ngồi xổm ở nhà làm một tên kỹ thuật trạch nam hơn.
Có khi, tromg ánh mắt Cố Cố sẽ lộ ra một loại lạnh lùng nhìn thấu hết thảy, chính loại lạnh lùng này khiến Yến Đôn dựng hết tóc gáy. Nhưng rất nhanh, Cố Cố sẽ bình tĩnh trở lại, dùng một loại ôn hoà dối trá để khiến bản thân trông vô cùng thân thiện.
Yến Đôn cảm thấy Cố Cố là một người rất vi diệu, e rằng cậu cùng người như vậy kết bạn cũng không thiệt thòi. Mà Yến Đôn trước cũng tạm xem như bạn bè của Cố Cố, chỉ là còn chưa thăng cấp thành “Bạn tốt nhất”, vì thế, nhiệm vụ vẫn đang ở một trạng thái lưng chừng không cao không thấp.
Yến Đôn lại nghĩ Cố Cố thoạt nhìn chính là một người có tâm phòng bị rất nặng, muốn trở thành bạn tốt nhất của hắn, đành phải từ từ.
Yến Đôn nhẫn nại cũng được, ngược lại là Ngạn Tảo không chịu nỗi đầu tiên.
Ngạn Tảo nói với Yến Đôn: “Anh không thích em kết bạn với hắn ta.”
Đây là lần đầu tiên Ngạn Tảo can dự vào giao thiệp của Yến Đôn.
Yến Đôn lúc trước mặc dù có vẻ mập mờ với đám Ngạn Trì, nhưng Ngạn Tảo trước giờ vẫn không trực tiếp can dự vào vấn đề giao thiệp của bọn họ. Nhưng Cố Cố thì không giống. Ngạn Tảo dùng một giọng điệu tương đối cứng rắn bày tỏ thái độ phản đối của mình.
Yến Đôn hết sức kinh ngạc: “Tại sao ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Hắn mang cảm giác rất nguy hiểm.”
“...” Nói thật, Yến Đôn cũng có cảm giác như thế: Cố Cố là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng, Yến Đôn ôm lấy Ngạn Tảo, nói: “Anh hãy tin em, em làm tất cả cũng là vì chúng mình.”
Ngạn Tảo không nói gì, chỉ trầm mặc.
Yến Đôn thì lại có cảm giác cách nói chuyện của cậu càng lúc càng giống nột thằng tra nam.
Ngạn Tảo đặt quá nhiều lực chú ý lên người Yến Đôn, lại không chú ý tới: Cố Cố gần đây cũng đang nhiều lần tiếp xúc với Ngạn Trì.
Chỉ có điều, Cố Cố chỉ dùng thân phận “Hacker mạnh nhất” trên mạng để giao tiếp với Ngạn Trì. Thủ đoạn của hắn khá thần bí, cũng khá cao tay, cho nên Ngạn Tảo không hề phát hiện ra em trai mình bị lung lay què quặt rồi.
Ngạn Trì là bá tổng nam chính, nắm giữ công năng “Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều bị ly gián gây hiểu lầm nhân vật chính“. Cố Cố dùng thủ đoạn thông qua công nghệ kỹ thuật tạo ra một đống ảnh giả, video giả, nhằm chứng minh Yến Đôn là gián điệp thương mại rắp tâm hại người. Ngạn Trì não không xài được, thoáng chốc liền tin lấy tin để.
Do ảnh hưởng từ nội dung kịch bản “Hiểu lầm cẩu huyết do nói không rõ ràng” trong tiểu thuyết bá tổng, Ngạn Trì cũng không trực tiếp tìm Yến Đôn đòi bằng chứng, mà là tự mình kìm nén ở đằng kia nghĩ bậy nghĩ bạ bổ não ra một vở kịch lớn.
Ngạn Trì ở đằng kia nghi ngờ rồi lại nghi ngờ, lại nhận được tin nhắn của hacker mạnh nhất: “Đường xx, Yến Đôn muốn giết anh trai của cậu, nguy hiểm, mau đến!”
Ngạn Trì làm bá tổng, vừa nhận được tin này, tất nhiên là lập tức lái xe đến hiện trường, hơn nữa còn tuyệt đối không gọi điện thoại tìm Yến Đôn hay Ngạn Tảo, đừng nói chi tới báo cảnh sát.
Trên thực tế, Yến Đôn thật sự đang ở trên đường xx.
Nhưng tất nhiên, cậu không phải đang giết người, mà là đang đến nơi Cố Cố hẹn. Dù sao, cậu hiện đang nỗ lực tranh thủ trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố, nên Cố Cố hẹn cậu, trên cơ bản cậu đều sẽ ra ngoài.
Yến Đôn ở trên đường đi tới đi lui, chỉ nhìn thấy một ngươi đi thẳng đến. Sự xuất hiện của người nọ khiến Yến Đôn lập tức sởn hết tóc gáy —— người này trông có vẻ tương tự với Ngạn Tảo, đặc biệt là dáng người và trang phục. Nhưng gã lại khiến Yến Đôn nhớ tới người giúp việc trong trang viên của Cố Cố. Ánh mắt vô hồn, làm một việc lặp đi lặp lại, một người không có sinh hồn.
Đôi mắt trũng sâu của người này không lọt nổi ánh sáng, trên mặt không một chút cảm xúc đi thẳng về phía Yến Đôn. Yến Đôn theo bản năng muốn chạy. Lại không ngờ tới, gã từ trong túi móc ra một cây dao, hòng đâm vào người Yến Đôn. Yến Đôn tất nhiên muốn chặn lại, lại không nghĩ tới, người này da dẻ cực kỳ giòn, Yến Đôn tuỳ tiện đá một cái, gã tức thì co quắp ngã xuống mặt đất, quả thật rất giống ăn vạ.
Yến Đôn sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, tính huống hiện giờ rốt cuộc là thế nào.
Lúc này, cậu lại nghe được tiếng động cơ xe ô tô ầm ầm vang lên.
Yến Đôn quay đầu nhìn, một chiếc xe ô tô đang lao về phía mình, hơn nữa còn có trạng thái tăng tốc, hiển nhiên là muốn đâm chết cậu!
Yến Đôn đầu óc trống rỗng.
Ngay khi điện quang hoả thạch* trong nháy mắt này, một người lao ra, chắn trước mặt Yến Đôn.
*ánh chớp, tia đá lửa
Yến Đôn mở mắt ra liền thấy, người đứng trước mặt cậu chính là Ngạn Tảo.
Cũng không biết do ai quy định, dạng tình tiết này phải được quay slow motion. Yến Đôn có thể nhìn thấy người cầm lái muốn đâm chết cậu chính là Ngạn Trì, cậu cũng có thể nhìn thấy Ngạn Tảo dang hai tay chặn ở trước mình với tốc độ quay cực kỳ chậm chạp. Cũng bởi vì thiết lập quay chậm phản khoa học này, Yến Đôn có thể phản ứng trong vòng một giây.
Trong lòng Yến Đôn khẽ động, lập tức đẩy Ngạn Tảo ra, dang hai tay nghênh đón xe ô tô đâm tới.
Lại không nghĩ tới, thời điểm xe ô tô cách Yến Đôn 1cm đúng lúc thắng lại.
Yến Đôn mồ hôi lạnh ứa ra.
Ngạn Tảo bị đẩy ra đứng lên lần nữa, hiển nhiên cũng đang sợ hãi không thôi. Nhìn thấy Yến Đôn lông tóc vô sự, trong lòng anh mới thả lỏng, tức thì vừa đau lòng vừa tức giận kéo phắt Yến Đôn vào lồng ngực.
Chỉ là sự nghẹt thở giữa sự sống và cái chết vẫn còn đang quẩn quanh trong lòng cả hai.
Viền mắt Yến Đôn cơ hồ bị nước mắt thấm ướt, tim cậu đập thình thịch liên hồi.
Mà Ngạn Tảo cũng vậy.
Nỗi sợ mất đi tình cảm chân thật cùng mất đi rồi nhận lại được mà mừng như điên cuồng đồng thời lắp đầy trái tim Ngạn Tảo, khiến cảm xúc của Ngạn Tảo dâng trào ——
Trong đầu Yến Đôn vang lên âm thanh: [hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh • công lược bá tổng Ngạn Tảo] nhận được thêm điểm thưởng [Bảo lưu ký ức]
Yến Đôn biết vậy nên bất khả tư nghị* ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Ngạn Tảo.
*Vượt qua ngoài suy đoán
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn ngửa mặt, cũng không biết suy nghĩ thế nào, chỉ là cúi đầu dùng sức hôn lên môi Yến Đôn. Ngạn Tảo trước giờ đều là người dịu dàng, chưa từng hôn đối phương cuồng nhiệt như thế này. Yến Đôn cảm nhận được đôi môi bị nút đến đau, mà phần đau đớn này lại chân thực đẹp đẽ hiếm thấy.
Còn từ trên xe bước xuống Ngạn Trì lại tương đối lúng túng: Mình suýt chút nữa đâm chết chị dâu, cậu ấy hiện tại đang cùng anh mình hôn nồng nhiệt, mình nên làm gì đây?
Mấy ngày nay, Ngạn Trì vẫn luôn bị Cố Cố dao động, hiểu lầm Yến Đôn là người xấu. Sau khi nhận được tin nhắn của hacker, lập tức lao đến đường xx. Đợi tới lúc hắn lái xe đến hiện trường, liền từ xa trông thấy Yến Đôn làm hại “Ngạn Tảo” —— cái người “Ngạn Tảo” kia là Cố Cố đặc biệt tìm tới, dáng người và trang phục rất giống Ngạn Tảo, nhìn từ xa xác thực không phân biệt được. Bởi vậy, cái tên ngu ngốc Ngạn Trì nhiệt huyết này lập tức lái xe lao tới hất văng chị dâu...
May mà hào quang nhân vật chính hộ thể, bất luận xe xủng lao nhanh như thế nào, cũng sẽ phanh đúng lúc trước mặt nhân vật chính.
Ngạn Trì cũng không cần gánh vác trách nhiệm hình sự gì đó. Dù sao thế giới bá tổng cũng chả có vương pháp.
Chẳng qua, trong thế giới bá tổng dù không có vương pháp, nhưng vẫn có gia pháp.
Ngạn Trì bị anh trai hắn cấm túc. Nhắc đến, Ngạn Trì từ khi lên tiểu học đến nay không còn bị nhốt trong phòng nhỏ, hiện giờ ôn lại “Gia pháp” này, cũng thật sự ăn đủ mất mặt.
Ngạn Trì ấy mà vui vẻ nghe lời bị nhốt vào, chính hắn cũng vạn phần xấu hổ, không ngừng theo sát chị dâu xin lỗi: “Tôi thật sự quá ngu mà! Lại đi tin tưởng cái thằng cặn bã Cố Cố này!”
Thấy Ngạn Trì thành tâm hối cải, Yến Đôn cũng định nói tha thứ, lại bị Ngạn Tảo ngăn cản. Ngạn Tảo lạnh lùng nói với Ngạn Trì: “Chú quả thật ngu xuẩn. Nếu chú không phải em trai anh, anh đã treo chú lên đánh rồi.”
Ngạn Trì một mặt đau lòng nói: “Nếu anh còn chưa nguôi giận, vậy thì treo em lên đánh đi!”
Ngạn Tảo bị thái độ của Ngạn Trì làm cảm động, vì vậy liền treo Ngạn Trì lên đánh.
Kết quả Ngạn Trì không cần bị cấm túc nữa, bởi vì hắn chuyển sang nằm viện vì bị đánh gãy chân.
Yến Đôn hết sức kinh ngạc vì Ngạn Tảo đối xử nghiêm khắc với Ngạn Trì. Nhưng cậu cũng không nói gì, dù sao, bá tổng đánh gãy chân bá tổng cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Điều Yến Đôn qua tâm hơn chính là tung tích của Cố Cố. Ngạn Trì là em trai ruột của Ngạn Tảo, còn bị đánh gãy một cái chân. Vậy Cố Cố tối thiếu bị đánh gãy ba cái chân nhỉ?
Vì thế, Yến Đôn liền hỏi tung tích của Cố Cố.
Ngạn Tảo nắm tay Yến Đôn, dịu giọng nói: “Anh đã sai người bắt Cố Cố lại, em muốn đi gặp hắn sao, Tiểu thành thật?”
Yến Đôn ngơ ngác.
Cậu nhận ra được sự biến hoá kỳ lạ trong giọng điệu của Ngạn Tảo, cảm giác quen thuộc đó, khiến Yến Đôn lâm vào một trận hoảng hốt.
Yến Đôn chỉ nói: “Nói mới nhớ, lúc em suýt bị xe đâm, anh vì sao lại vừa lúc xuất hiện ở chỗ đó?”
Ngạn Tảo giải thích nói: “Anh không yên tâm em và Cố Cố gặp mặt, cho nên mỗi lần bọn em gặp nhau, anh đều sẽ đi theo. Mà rất rõ ràng, hắn hẳn biết rõ anh đi theo sau. Cho nên lần này hắn quyết định tương kế tựu kế, đồng thời cũng tính kế anh. Lúc anh đang theo sau, trên đường bỗng nhiên bị một tên ăn vạ cản lại. Cho nên anh mới không xuất hiện ngay từ đầu giúp em.”
Yến Đôn bỗng nhiên tỉnh ngộ, dừng một hồi lâu, lại nói: “Đáng lẽ lúc ấy anh không nên lao ra...”
Ngạn Tảo nói: “Em gặp nguy hiểm, anh đương nhiên phải chắn trước mặt rồi.”
Lời nói cây ngay không sợ chết đứng này, lại làm cho Yến Đôn trong lòng nổi lên chua xót.
Yến Đôn nói: “Về sau không cho làm vậy nữa.”
Ngạn Tảo chỉ mỉm cười, cũng không đáp ứng.
Yến Đôn liền có hơi hoảng hốt, sợ Ngạn Tảo lần sau lại vì cậu mà mạo hiểm, nhân tiện nói: “Anh không biết, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh thì lại không chắc.”
Yến Đôn có hào quang nhân vật chính hộ thể, liều mạng thế nào cũng đều sẽ bình yên vô sự. Hào quang bá tổng của Ngạn Tảo thì kém hơn một tí, cường độ bảo vệ không đủ. Dù sao, bá tổng tàn tật cũng có một rổ đấy.
Nhưng mà, Yến Đôn sau khi nói câu này, lại có hơi ảo não, cái quần què gì “Em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”, nói ra cũng quá bình tĩnh rồi. Ai có thể đảm bảo được bản thân sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Thế nhưng, Ngạn Tảo nghe xong bộ dạng nôm tỉnh ngộ ra, lâu lắm mới hỏi lại: “Em cũng biết bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì, nên mới đẩy anh ra?”
Lời này nói ra có chút ưu thương.
Yến Đôn trợn mắt nhìn, cảm thấy hơi hơi nghi ngờ.
Ngạn Tảo tiếp tục nói: “Tuy anh không mong em vì anh mà bị thương, nhưng lúc nhìn thấy em đẩy anh ra, anh vẫn vô cùng cảm động...”
Yến Đôn đột nhiên hiểu ra, vì sao ngay thời khắc sống còn vừa rồi cậu hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh. Hoá ra là vì cậu đẩy Ngạn Tảo ra, khiến Ngạn Tảo cảm động chết luôn! .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Một hồi lâu, Ngạn Tảo mới bật cười, nói: “Chẳng qua, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, em khẳng định không nghĩ nhiều tới như vậy đâu.” Nói đoạn, Ngạn Tảo kéo tay Yến Đôn lên hôn một cái: “Tiểu thành thật, anh rất vui.”
Yến Đôn hai má đột nhiên đỏ bừng, ngại ngùng không biết nói gì.
Thời điểm Yến Đôn lần nữa nhìn Cố Cố, Cố Cố thoạt nhìn vẫn như cũ, ủ rũ thiếu sức sống.
Yến Đôn nhìn Cố Cố, cười khổ một tiếng: “Tôi còn thật sự nghĩ anh muốn kết bạn với tôi.”
Cố Cố nở nụ cười, trong nụ cười tràn ngập trào phúng: “Cậu thật sự đang kết bạn với tôi à?”
Yến Đôn khó hiểu nhìn Cố Cố: “Đương nhiên.”
Cố Cố châm biếm nói: “Đầu tiên không nói tới cậu có phải thật sự muốn cùng tôi kết bạn hay không, tôi chỉ hỏi cậu, cậu thật sự coi tôi như một con người sao?”
Yến Đôn đồng tử co rút lại: “Anh có ý gì?”
Cố Cố nói: “Thế giới này là giả, đúng không?”
Yến Đôn trầm mặc.
Nói đến, đối mặt với chất vấn của Cố Cố, Yến Đôn không còn kinh ngạc bao nhiêu. Cậu tựa hồ đã có cảm giác rằng: Cố Cố biết được cái gì đó.
Cố Cố thản nhiên nói tiếp: “Tôi từ rất lâu đã phát hiện thế giới này bất thường, có lẽ do tôi là hacker. Tôi có thể cảm nhận được một tầng rào chắn. Có một nền văn minh cao hơn đang dùng công nghệ điều khiển tất cả... Tất cả mọi thứ, tất cả vận mệnh của mọi người. Mà tôi, thì lại nhất định là một người thảm bại, có phải không?”
Yến Đôn nhìn chằm chằm Cố Cố. Cậu rốt cuộc đã hiểu vì sao Cố Cố trông ủ rũ thiếu sức sống đến vậy. Một người biết tính mạng của chính mình cuối cùng sẽ đi vào con đường huỷ diệt, làm sao có thể không âm ủ đầy tử khí đây?
Yến Đôn trong lòng khổ sở một trận, chỉ nói: “Tôi không biết nên giải thích thế nào.”
Cố Cố trào phúng nở nụ cười: “Không sao. Ở trong mắt cậu, tôi cũng không phải con người.”
“Nếu anh không phải con người, vậy tôi cũng không phải.” Yến Đôn lắc đầu, thở dài: “Tôi và anh giống nhau, đều chỉ là một phần giải trí của “Bọn họ” mà thôi. Chỉ có thể nói, tôi tốt số hơn một chút, rút được một thân phận tương đối tốt.”
Cố Cố giật mình, dường như đang suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Yến Đôn.
Yến Đôn lần đầu tiên nghiêm túc, không mang theo sợ hãi mà đánh giá Cố Cố. Cố Cố thoạt nhìn là một thanh niên tử tế, cho dù nội tâm hắn phi thường tang thương. Yến Đôn không nhịn được nghĩ, nếu Cố Cố biết tất cả chân tướng, liệu hắn có vui lên hay không? Rồi như Hoa Đại Mạo, thoả thích mà hưởng thụ nhân sinh, hăng hái làm một tên thiên chi kiêu tử, đồ cuồng phạm pháp?
Mà vấn đề giả thiết rất khó có ai đưa ra đáp án chuẩn xác.
Yến Đôn chỉ ám chỉ nói: “Anh bây giờ có tài hoa, tài phú cùng quyền thế, những thứ này đều là thứ người bình thường khó với tới. Nếu anh trốn khỏi nơi này, đến 'Hiện thực' thì có thể sẽ mất đi tất cả những thứ này, anh cũng tình nguyện sao?”
Cố Cố hờ hững cười nói: “Nếu như không tình nguyện, tôi tại sao phải chống cự?”
“Chống cự?” Yến Đôn ngây ngẩn cả người.
Cố Cố nói: “Tôi nhìn ra, Ngạn Trì cùng cậu đều là người 'Đặc biệt'.”
Yến Đôn giờ mới hiểu được, trước kia Cố Cố vẫn luôn nói mình “Đặc biệt”, là có ý gì. Thì ra là do Cố Cố cảm nhận được cậu có “Hào quang nhân vật chính”? Chẳng qua Cố Cố không biết cái gì gọi là hào quang nhân vật chính, nên mới đem dạng may mắn này hình dung thành “Đặc biệt“.
Cố Cố tựa hồ thật vất vả mới tìm được một đối tượng có thể bày tỏ, lời nói không ngừng cuồn cuộn tuôn trào: “Tôi từng thử rất nhiều lần, dù thế nào cũng đều không thể tấn công Ngạn thị và anh em Ngạn gia. Tôi bắt đầu nghĩ, phải chẳng chỉ có người may mắn mới có thể tổn thương người may mắn? Cho nên, tôi dự định lợi dụng cậu. Lợi dụng cậu đi lật đổ Ngạn thị... Sau này, tôi lại nghĩ, người Ngạn gia giết cậu hoặc là cậu giết người Ngạn gia, sẽ xảy ra chuyện gì?”
Yến Đôn vỡ lẽ: Hoá ra đây là một cuộc “Thí nghiệm“.
Mà những “Thí nghiệm” tương tự, Cố Cố đã từng thử rất nhiều lần, thời điểm nhận thất bại, Cố Cố thoạt nhìn cũng rất bình tĩnh. Bởi vì hắn đã quen rồi.
Cố Cố lạnh nhạt nói: “Kết quả rất rõ ràng, bất luận cậu hay Ngạn gia, đều không xảy ra việc gì. Xui xẻo sẽ chỉ là tôi.”
Yến Đôn trầm mặc.
Trong mắt Cố Cố, Yến Đôn trầm mặt là một dạng đồng tình không âm thanh.
Nhưng thực tế, Yến Đôn trầm mặc là vì cậu đang cùng hệ thống trò chuyện.
Yến Đôn hỏi: Bọn mi không phải nói văn minh cao cấp sẽ bảo vệ người yếu sao? Cố Cố rõ ràng là AI đã thức tỉnh, hắn có thể có nhân quyền không?
Yến Đôn nghĩ qua, AI tự mình có ý thức trong thế giới của cậu xem như nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng ở văn minh vĩ độ cao chỉ sợ tuỳ tiện nhìn cũng thấy được. Tổng đài chăm sóc khách hàng cũng tự nói mình là ai, vậy chẳng phải nói rõ ở thế giới của bọn họ, AI có thể có nhân quyền.
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Cảm ơn thân ái đã phản hồi, tình huống đã được báo lên cấp trên. Nếu như xác nhận [nhân vật • Cố Cố] nắm giữ được ý thức bản thân, cúng tôi sẽ căn cứ theo (Điều luật nhân quyền của AI) giao cho hắn quyền lợi tương ứng.
Yến Đôn nghe nói như thế, trong lòng thả lỏng, lại hỏi: AI có thể hưởng thụ nhân quyền?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Phải, AI có thể tham dự học tập và làm việc, tỷ như giống tôi làm nhân viên hỗ trợ khách hàng này, hoặc gì đó khác.
Nghe thấy Tổng đài chăm sóc khách hàng trả lời, Yến Đôn trên mặt nhất thời hiện lên ý cười.
Cố Cố nhìn thấy Yến Đôn đột nhiên lộ ra ý cười, nhất thời có chút bối rối chạm tim hắn rồi.
Yến Đôn chỉ nói: “Anh sẽ không mắc kẹt ở nơi này quá lâu.”
Cố Cố nét mặt run lên trong nháy mắt, tựa hồ không hiểu: “Cậu có ý gì?”
Yến Đôn được báo không thể tiết lộ quá nhiều cho nhân vật trong cốt truyện, nên không nói gì thêm, một lúc lâu mới nhìn hắn, thở dài một hơi: “Tôi chỉ là muốn trả lời câu hỏi ban nãy của anh. Anh hỏi tôi có xem anh như con người hay không. Tôi tất nhiên là có. Bất kể anh, hay Ngạn Trì, thậm chí những người khác, chỉ cần từng cùng tôi tiếp xúc. Tôi đều cho bọn họ là một con người chân chính, hoặc có lúc logic của bọn họ không giống tôi, mà điều này không có ý nghĩa gì cả. Anh đối với tôi mà nói cũng giống như vậy.”
Nói xong, Yến Đôn nhìn vào mắt Cố Cố sâu hơn: “Nói thật thì, tôi đối với anh tôn trọng nhiều hơn một chút.”
Cố Cố nghe thế, khẽ mỉm cười. Từ trước tới nay, nụ cười của hắn đều mang lãnh ý. Nhưng lần này, trong mắt của hắn có nhiệt độ. Hắn nhìn chằm chằm Yến Đôn rất lâu, nói: “Cám ơn.”
Yến Đôn đang muốn nói gì đó, bỗng nghe trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống:
[Thành công hoàn thành nội dung kịch bản • Trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố]
Yến Đôn bối rối, tức thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống lại vang lên:
[thành công hoàn thành tất cả nội dung nhiệm vụ]
[sắp khởi động truyền ý thức]
[đếm ngược truyền: 3, 2, 1...]
Trước mắt Yến Đôn chợt loé lên một tia sáng trắng, ý thức theo thông báo rơi vào hỗn loạn.
Tách tách tách ——
“Bệnh nhân tỉnh rồi!”
Yến Đôn đột nhiên mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là vách tường màu trắng, còn có nhân khuôn mặt hối hả của nhân viên y tế.
Cậu còn chưa kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, thử gọi Tổng đài chăm sóc khách hàng, lại uổng công vô ích.
Âm thanh trong đầu kia không trả lời cậu.
Cậu mất một lúc, mới hiểu ra:
Bản thân đã trở về thực tại.
Trước khi hôn mê, cậu và ông chủ Tảo xảy ra tai nạn giao thông, được đưa đi cấp cứu. Hiện giờ cậu tỉnh lại, trong đầu vẫn là một mảnh rối bời. Cậu cảm thấy chính mình vừa trải qua một giấc mộng rất dài.
Cái thế giới gọi là bá tổng kia, cái hệ thống hỗ trợ khách hàng không ra làm sao kia, hình như đều chỉ là tưởng tượng của cậu, tất cả mọi thứ không thật sự xảy ra.
Yến Đôn ngày thứ hai có thể xuống giường, y tá bá sĩ đều ồn ào tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói cậu đây quả là kỳ tích y học.
Yến Đôn trong đầu không khỏi nghĩ thầm: Lẽ nào đây chính là kỹ thuật chữa bệnh của văn minh vĩ độ cao sao?
Trên thực tế, so với việc văn minh ở vĩ độ cao mời cậu trải nghiệm nhân sinh vạn nhân mê hay tặng Yến Đôn một cái mạng, điều làm Yến Đôn cảm thấy ảo diệu hơn thật ra là cậu vào ông chủ Tảo yêu nhau.
Nghĩ tới ông chủ Tảo, Yến Đôn không khỏi nôn nóng xuống gường đến phòng ông chủ Tảo hỏi thăm.
Khác với Ngạn Tảo ở thế giới bá tổng mất ba mất mẹ, Ngạn Tảo ở thế giới thực có ba có mẹ. Anh vừa gặp chuyện, người nhà liền lập tức đến bệnh viện, đợi tình hình của Ngạn Tảo sau khi ổn định, liền chuyển sang phòng bệnh vip.
Lúc Yến Đôn đến phòng bệnh, Ngạn Tảo đang nằm trên giường.
Y tá cũng nhắc qua với Yến Đôn, Ngạn Tảo giống Yến Đôn, đều là kỳ tích y học. Ban đầu hai người đều sắp chết rồi, kết quả tim đột nhiên đập trở lại.
Nhưng mà, thương thế của Ngạn Tảo so với Yến Đôn nặng hơn một chút, cho nên không thể như Yến Đôn ngày thứ hai đã xuống được giường. Sở dĩ Ngạn Tảo bị thương nặng hơn so với Yến Đôn, là bởi vì thời điểm xảy ra tai nạn giao thông, Ngạn Tảo dùng chính thân thể của mình bảo vệ Yến Đôn.
Nghe y tá nói như vậy, tim Yến Đôn lập tức co thắt.
Cậu không kịp chờ đi vào phòng bệnh của Ngạn Tảo, lúc Ngạn Tảo cũng ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy mặt Yến Đôn, Ngạn Tảo cũng ngơ ngác, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc người ngoài rất khó nhìn rõ: “Tiểu thành thật.”
Nghe cái xưng hô thân mật này, Yến Đôn cơ hồ muốn rơi lệ.
Yến Đôn kìm nước mắt, đi tới bên giường Ngạn Tảo ngồi xuống, cật lực dùng thái độ bình tĩnh nói: “Ông chủ Tảo, anh vẫn ổn chứ? Đừng xảy ra chuyện gì nha...” Yến Đôn nói xong, nhận thấy giọng nói của cậu đang run rẩy, phất phất sẽ thất thố bất cứ lúc nào. Cậu vội xoa xoa khoé mắt, giả vờ ung dung cười nói: “Tôi vẫn đang chờ anh phát lương đó.”
Ngạn Tảo cười cười, nói: “Em còn nhớ trước tai nạn tôi đã nói gì với em không?”
Yến Đôn cố gắng nhớ lại một phen, mới nói: “Hình như là nói rất vui vì cuối cùng đã có thể trả tôi lương một năm trăm vạn ạ?”
Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Thật ra tôi còn nửa câu sau chưa nói.”
“Ồ? Là gì vậy ạ?” Yến Đôn tò mò nhìn Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo cũng rất nghiêm túc mà nói: “Anh muốn hỏi em, có bằng lòng làm bạn trai của anh không.”
Yến Đôn mặt đỏ bừng bừng.
Qua một hồi lâu, Yến Đôn mới như chim cút rụt cổ gật gật đầu: “Bằng lòng, bằng lòng ạ.”
Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn sâu thật sâu chăm chú thật chăm chú, nói: “Cố Cố là kẻ đáng thương, anh dường như đã hiểu ý nghĩa câu nói lúc trước của hắn, rằng đây là thế giới ảo.”
Yến Đôn bỗng chợt trợn mắt nhìn Ngạn Tảo: “Ông chủ Tảo?”
Vẻ mặt của Ngạn Tảo trùng lặp với anh trong thực tế: “Anh nhớ ra rồi.”
Yến Đôn lúc này mới nhận ra, hệ thống thưởng [Bảo lưu ký ức] là có ý gì.
Hoá ra là thưởng Ngạn Tảo bảo lưu ký ức á!
Đây rõ ràng là nhiệm vụ của Yến Đôn, tại sao lại thưởng Ngạn Tảo chứ!
Yến Đôn có chút hốt hoảng nhìn Ngạn Tảo: “Kỳ thực, kỳ thực cái đó...”
“Không cần phải nói.” Ngạn Tảo rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn, “Anh hiện tại đã nghĩ thông suốt, em vì sao lại làm mấy chuyện kỳ quái như thế, tại sao lại đưa anh xem (Ma trận)...”
Yến Đôn run lên, nhớ đến mấy cái hành vi của cậu trong thế giới tiểu thuyết, sống lưng lạnh hết cả lên.
Anh ấy quả nhiên nhớ tới, anh ấy nhớ tới...
Ngạn Tảo cười cười, nói: “Kỳ thực, cái gọi là 'Hiện thực' này lẽ nào chính là 'Hiện thực' thật sự sao? Đối với cái gọi là sinh vật vĩ độ cao mà nói, không chừng 'Hiện thực' của chúng ta đối với bọn cũng chỉ là một quyển sách, một vở kịch mà thôi, không phải sao?”
Yến Đôn nghe thấy Ngạn Tảo giả thiết như vậy, cũng nhất thời sững sờ: “Đúng ạ, ai biết được chúng ta đang ở một thế giới ra sao chứ?”
“Không sai, nhưng anh vẫn là câu nói kia.” Ngạn Tảo dịu dàng nói, “Anh vĩnh viễn lựa chọn thế giới có em.”
Yến Đôn trong lòng khẽ động, cũng buông bỏ hết thảy suy nghĩ triết học: “Em cũng vẫn là câu nói ấy—— em cũng vậy.”
- end-
Tác giả có lời:
Kết thúc ~ cảm ơn mọi người cùng tôi trải qua một bộ này, phi thường mong đợi gặp lại mọi người ở bộ tiếp theo. Love you all ~~ [Nước đổ đầy ly], đô thị hiện đại gương vỡ lại lành, có hứng thú ghé thăm một chút, moaz moaz moaz.
Đôi lời của editor:
Bộ này hoàn thành trễ hơn dự tính một chút.
Cảm ơn mọi người đã cùng mình đi đến tận cuối cùng dù văn mình chẳng ra làm sao cả. Cũng đồng thời cảm ơn Sikiru_Sign và V đã ở bên cạnh động viên giúp đỡ mình trong khoảng thời gian edit bộ này.
Mình không biết nói gì nhiều hơn, nói lắm khéo lại trật, chỉ muốn gửi lời cảm ơn thật sự chân thành cùng tình yêu của mình đến các bạn thôi. Yêu mọi người ╰(*'︶'*)╯♡.