Ngạn Trì cho Yến Đôn chỗ dựa, Yến Đôn cảm kích, nhưng lại không quá bất ngờ.
Dù sao, Ngạn Trì sĩ diện là chuyện mà mọi người đều biết. Thư ký của Hoa Đại Mạo trào phúng Yến Đôn, chẳng khác nào Hoa Đại Mạo trào phúng Ngạn Trì, Ngạn Trì chắc chắn sẽ không nhịn.
Hoa Đại Mạo nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngạn tổng nói lời này thật có ý tứ. Tôi bị tạt một thân toàn rượu, đảo mắt thành tôi bắt nạt người khác.”
Thư ký của Hoa Đại Mạo lại cao giọng nói: “Tôi thấy đây là người của cậu không an phận, cố ý muốn ăn vạ Hoa tổng chúng tôi?”
Ngạn Trì nghe thấy không đắn đo: “Chó của anh sủa lớn tiếng thật đấy, không quản à?”
Thư ký của Hoa Đại Mạo bị nghẹn họng: “Cậu!Cậu!”
Tên Ngạn Trì này luôn tự xem mình tài giỏi hơn người, nói năng lỗ mãng không phân trường hợp, thế nhưng ai cũng không làm gì được anh ta, bởi vì đây là “Thiết lập“.
Không một ai có thể vượt qua được “Thiết lập“.
Nhưng mà, Hoa Đại Mạo thân là bá tổng, cũng có “Thiết lập” của riêng hắn. “Thiết lập” của hắn là “Phạm tội một trăm phần trăm có thể chạy thoát trừ phi đã đến đại kết cục“.
Nói thế này, Hoa Đại Mạo là bá tổng của thế giới “Đại nhân vật phản diện”, việc kinh doanh cũng không thấy hắn đụng tay, mỗi ngày chỉ cho sát thủ giết người, tự tay giết người, thuê kẻ bắt cóc tàn bạo, tự tay bắt cóc, bởi vì cùng nam chính tranh đoạt Mary Sue mà làm mấy việc trái pháp luật như văn kê khởi vũ*. Nhưng mà, cảnh sát trong thế giới bá tổng so với cảnh sát trong tiểu thuyết bí ẩn Nhật Bản thiếu điều vô dụng hơn.
Cảnh sát của tiểu thuyết bí ẩn Nhật Bản ít ra còn nhanh chân đến hiện trường vụ án, mặc dù suy luận rất không được thông minh, cũng không thể phá được án. Mỗi lần suy luận đều là một phương pháp loại trừ, nhưng ít nhất người ta vẫn làm việc chăm chỉ, đúng không?
Còn cảnh sát trong thế giới bá tổng khác nào người tàng hình, bắt cóc, nổ súng, giết người, giam cầm vâng vâng mây mây, hoàn toàn không ai quản!!!
Mãi đến tận đại kết cục, cảnh sát như đồng hồ lên dây cót, trong một trăm chữ hự hự thành công bắt trói đại nhân vật phản diện.
Nói cách khác, chỉ cần không tới đại kết cục, Hoa Đại Mạo có thể tùy tùy tiện tiện giết người bắt cóc tống tiền cũng không cần chịu trách nhiệm.
Đương nhiên, Hoa Đại Mạo muốn giết Ngạn Trì là không được, bởi vì Ngạn Trì là bá tổng nam chính, có muốn giết cũng giết không chết.
Mà Hoa Đại Mạo muốn bóp chết một nhân vật phụ nhỏ bé như Yến Đôn ngược lại dễ như trở bàn tay.
Yến Đôn biết rõ thiết lập này cho nên toàn thân run rẩy.
Cậu cũng không muốn đắc tội Hoa Đại Mạo.
Yến Đôn nhận lỗi nói: “Là tôi không đúng, tôi không cẩn thận làm đổ ly nước lên người Hoa tổng. Hết sức xin lỗi. Mong ngài lượng thứ.”
Nói xong, Yến Đôn cúi đầu xin lỗi.
Hoa Đại Mạo nở nụ cười: “Đã như vậy, xem như nể mặt mũi Ngạn tổng, chuyện này đến đây kết thúc.”
Dứt lời, Hoa Đại Mạo dẫn thư ký nghênh ngang rời đi.
Yến Đôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
gạn Trì mặt mày khó chịu: “Cậu tại sao phải nhận lỗi chứ?”
Yến Đôn cười: “Việc này quả thật là tôi không đúng. Nhưng mà, tôi ban nãy thật ra cũng rất hoảng sợ, may là có Ngạn tổng ra mặt vì tôi, nếu không, tôi cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Bá tổng Ngạn Trì lên mặt hống hách nói: “Cậu là người của tôi, tôi bảo vệ cậu là dĩ nhiên.”
Yến Đôn rất cảm kích, trong lòng nghĩ: Tui sẽ không bao giờ nói ông chủ bị ngu nữa.
Ông chủ của cậu là ông chủ tốt nhất trên thế giới.
Nghĩ tới đây, Yến Đôn chợt nhớ tới ông chủ của mình ở hiện thực.
Ông chủ ở hiện thực của cậu cũng là một thanh niên trẻ trung và đẹp trai, giống y hệt ông chủ trong truyện.
Ông chủ ở thế giới thực của cậu gây dựng sự nghiệp thập phần gian khổ, mỗi ngày đều ngủ ở văn phòng, ra cửa xã giao cũng không có gì thú vị, uống rượu có thể uống đến xuất huyết dạ dày. Cậu đi theo bên người ông chủ, cũng thật sự rất đau lòng.
Thật không dễ đưa công ty ra thị trường, ông chủ cuối cùng nói với Yến Đôn: “Thời điểm cậu gia nhập công ty, tôi đã hứa rằng, sẽ hiện thực hoá giấc mơ lương một năm trăm vạn của cậu. Hiện tại, tôi cuối cùng đã có thể.....”
Lời còn chưa nói hết, đã xảy ra tai nạn giao thông.
Ông chủ.
Không biết hiện giờ ông chủ thế nào?
Yến Đôn viền mắt hơi có chút ướt át.
Cậu nhớ đến bản thân thời điểm phỏng vấn hồi mới vừa tốt nghiệp, còn thật sự nói với ông chủ giấc mơ của mình là lương một năm trăm vạn.
Ông chủ lúc đó còn nở nụ cười, đặc biệt đẹp trai.
Trái tim của Yến Đôn, một thanh niên gay trẻ trung và mạnh mẽ, ngay lập tức đập thình thịch.
Chính là nhờ vào nụ cười này của ông chủ, khiến Yến Đôn từ chối offer của công ty lớn, gia nhập công ty chỉ vừa mới thành lập.
Có một đồng nghiệp không chịu được công ty mới thành lập quá khó khăn, chuyển qua công ty lớn hơn, liền quay lại cười nhạo nói ông chủ là cái loại người “bánh trên trời”*, hắn ta cùng nhân viên bàn luận ước mơ, còn rót canh gà*, tẩy não người khác nói mình nhất định sẽ thành công, ai tin chứ?
Ông chủ ngược lại là người rộng lượng, không bắt bẻ anh ta, chỉ lạnh nhạt nói, chúc anh có một tiền đồ tốt đẹp.
Đồng nghiệp kia muốn lôi kéo Yến Đôn đi cùng, liền nói: Tiểu Yến này, ước mơ của cậu không phải lương một năm trăm vạn sao? Cậu ở công ty nhỏ thế này làm sao có thể thực hiện ước mơ?
Yến Đôn đáp: Tôi có đi công ty lớn cũng không thực hiện được đâu.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Có vẻ như thế thật.
Sau khi đồng nghiệp rời đi, ông chủ thoạt nhìn tâm tình không mấy vui vẻ.
Làm một thư ký Yến Đôn liền pha một ly cafe rồi đi tìm ông chủ, an ủi anh ấy nói: “Đừng để ý, đa số đồng nghiệp đều yêu quý ngài.”
Ông chủ cười cười: “Cậu biết tôi vốn không thèm để ý chuyện này.”
Yến Đôn cảm thấy có chút quái quái: Anh không thèm để ý vậy anh bày cái vẻ mặt này cho ai xem? Đây là nói một đằng làm một nẻo nha...
“Cho cậu.” Ông chủ lấy ra một tờ giấy đưa cho Yến Đôn.
Yến Đôn tò mò cầm lên, phát hiện lại là một tờ giấy nợ.
Yến Đôn xem xong, có chút dở khóc dở cười: “Ông chủ, cái này của anh không có hiệu lực pháp lý!”
Ông chủ kinh ngạc: “Cậu phản ứng đầu tiên không phải là nên cảm động sao?”
“Ồ........” Yến Đôn cảm thấy chí lí, bèn nói: “Tôi rất cảm động.”
Trên giấy nợ viết:
“Tôi Ngạn Tảo (giấy căn cước số) nợ Yến Đôn (giấy căn cước số) lương một năm trăm vạn...”
Đúng, ông chủ ở thế giới thực của Yến Đôn tên “Ngạn Tảo“.
Cùng tên với anh trai của bá tổng trâu bò ở thế giới này.
Ai...........
Nếu “Ngạn Tảo” kia trâu bò như “Ngạn Tảo” này thì hay biết mấy.
Nếu như vậy, ông chủ của cậu cũng không cần chịu đựng nhiều như thế.
Lập nghiệp gian khổ, Yến Đôn ở bên cạnh ông chủ cũng đồng thời trải qua. Cậu thân là thư ký gần gũi nhất, ông chủ mười ngày hết tám ngày ngủ lại công ty, cậu cũng cùng ở lại. Không thì chính là cùng đi công tác. Hai người cùng ăn cùng ở, trên căn bản là như hình với bóng. Cho nên đối với gian khổ của ông chủ, Yến Đôn là người rõ ràng nhất.
Đồng thời, đối với tính toán và tham vọng trong lòng ông chủ, cậu cũng hiểu rõ nhất.
Cho nên, cậu biết nhất định ông chủ không phải là loại “Bánh trên trời” “Rót canh gà” ngu ngốc kia, ông chủ của cậu rất lợi hại, chỉ cần thời gian chứng minh mà thôi.
Thật vất vả, thời gian rốt cuộc chứng minh Ngạn Tảo thành công, Yến Đôn cũng sắp lương một năm một trăm vạn, kết quả hai người lại đồng thời dính vào tai nạn xe cộ... . Đam Mỹ Hay
Nghĩ tới đây, Yến Đôn trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, mũi cũng chua xót.
Không biết hiện tại ông chủ còn sống hay đã chết....
Tác giả có lời:
Ngạn Tảo là công chính quy, mặc dù bây giờ đất diễn không nhiều, mọi người chớ quên hắn nha ~~~~
*闻鸡起舞 [Văn kê khởi vũ] (nghe tiếng gà gáy dậy múa kiếm): chỉ những người có chí hướng, chăm chỉ rèn luyện, cố gắng sẽ làm được việc lớn. (Theo Nguyenduyxuan.net)
*Bánh trên trời (画大饼): Từ thông dụng trong công sở đề cập đến những lời hứa suông của các ông chủ công ty với nhân viên, thường là về kế hoạch nghề nghiệp, lời hứa về việc thăng chức và tăng lương, v.v. Bởi vì những lời hứa này khó thành hiện thực, nhưng chúng có thể làm dịu cơn khát và lấp đầy cơn đói bằng cách vẽ bánh, có thể tạm thời để một số người ở lại công ty làm việc chăm chỉ. [theo Baike]
*Rót canh gà (灌鸡汤): nghĩa là nói điều gì đó dịu dàng, ấm áp và tràn đầy năng lượng tích cực với ai đó, nó cũng là một giải dược để mọi người có thể được truyền cảm hứng. Thuật ngữ “súp gà” thường được sử dụng trong cuộc sống, và một số từ đặc biệt được sử dụng để tạo sự thoải mái cho đối phương, để đối phương có thể học hỏi thêm, có thêm cảm hứng và thoát khỏi tình huống khó khăn. [theo Baike]