“Lâm Nhi, ngươi thật là thảm!” Câu nói mà Giang Lâm dùng để thương tiếc Vệ Vân Chiêu mỗi ngày, lúc này lại bị hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh dùng ở trên người của hắn.
Không biết là do bút tích của ai, việc Vệ An ngủ với nữ tử thanh lâu làm nhân gia lớn bụng, thua tiền ở sòng bạc sắp bị người ta chém một chân chỉ trong một đêm đã truyền khắp trong nhà các quan viên lớn nhỏ ở Thịnh Kinh, hai huynh đệ tình thâm liền tự giác tới cửa an ủi Giang Lâm.
Chu Thành Vọng: “Gia môn bất hạnh.”
Đỗ Ngọc Linh: “Không gặp được người tốt.”
Giang Lâm: “……Học hành kiểu này, trước kia cũng bị đánh không ít lần rồi đúng không?”
Chu Thành Vọng lắc đầu thở dài, “Lâm Nhi, ngươi có tư cách gì mà nói bọn ta chứ?”
Giang Lâm: “……” Hay lắm, cả đám đều là học tra, ta hiểu rồi.
Chu Thành Vọng còn bổ sung, “Ngươi nhìn quyển thoại bản do mình tự viết kia xem, bất kỳ người nào biết chữ cũng có thể xem hiểu.” Chu Thành Vọng cảm thấy hắn căn bản là không chỉ bị đánh, mà còn là đánh chết luôn.
“Thôi, không nói chuyện này nữa.” Đỗ Ngọc Linh kết thúc đề tài, hỏi Giang Lâm, “Chuyện nháo thành như vậy, ngươi đã suy nghĩ phải làm gì chưa?”
Giang Lâm duỗi tay chỉ Vệ Vân Chiêu đang nói chuyện với Tuân Thất ở phía sau, “Nghe theo y.”
Hắn nói xong, liền đối diện với hai cặp mắt tràn ngập vẻ trêu chọc, Chu Thành Vọng làm mặt quỷ, “Lâm Nhi, ngươi hiện giờ chính là lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, chỉ có ý của trượng phu là không thể không từ.”
Giang Lâm ném cho hắn một ánh mắt xem thường, “Đây là chuyện của Vệ gia, hiện tại y là gia chủ của Vệ gia, tất nhiên là phải nghe theo y. Tuy rằng ta rất muốn mặc kệ Vệ An tự sinh tự diệt ở bên ngoài, nhưng vị lão phu nhân kia của Vệ gia sẽ gây phiền toái cho ta.” Giang Lâm không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với cực phẩm.
Đỗ Ngọc Linh vẫn đáng tin cậy hơn một chút, “Nếu có việc gì bọn ta có thể hỗ trợ, ngươi cứ cho người nhắn lại với người gác cổng là được.”
Hắn nói tiếp, “Đúng rồi, thoại bản của ngươi viết thế nào rồi, những người đã mua kỳ trước đều đang đợi phần tiếp theo, ngươi đừng chậm trễ bọn ta kiếm tiền.”
Giang Lâm: “……” Thứ tình nghĩa huynh đệ ngắn ngủi này không có cũng được!
Giang Lâm thẹn quá hóa giận, đẩy hai người ra cửa đuổi đi.
Khi hắn xoay người đúng lúc đối diện với tầm mắt của Vệ Vân Chiêu, “Phu nhân thoạt nhìn có vẻ thật cao hứng.” Câu mà y dùng chính là câu khẳng định.
Giang Lâm cũng không phủ nhận, nói: “Cảm giác có người nhớ thương thật là tốt.” Cho dù ngắn ngủi nhưng vẫn đáng giá.
“Phu nhân cao hứng là tốt rồi.” Vệ Vân Chiêu nói, sau đó vươn tay về phía Giang Lâm, “Vậy phu nhân có bằng lòng bồi ta đến sòng bạc một chuyến hay không?”
Giang Lâm buột miệng nói, “Ngươi cầu ta đi.”
“Ừ, cầu ngươi.” Ngữ khí của Vệ Vân Chiêu rất ôn nhu, Giang Lâm thậm chí còn nghe ra vài phần sủng nịch.
Vì thế, hắn đưa ra kết luận: “Vệ công tử, tâm tình của ngươi cũng không tồi.”
Vệ Vân Chiêu đẩy xe lăn tới trước mặt Giang Lâm, “Đi thôi, bây giờ không đi, đợi lát nữa liền không đi được.”
Giang Lâm vừa định duỗi tay đẩy xe lăn, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng xuất hiện ở cửa viện, thở dài với Vệ Vân Chiêu, “Muộn rồi.”
Vệ lão phu nhân gần như là vội vàng chạy vào, vừa chạy vừa kêu, “Vân Chiêu, Vân Chiêu, hài tử ngoan, mau đi cứu ngũ thúc của con, con không đi nó nhất định sẽ mất mạng.”
Đến gần, Vệ lão phu nhân ho khan hai tiếng rồi mới nói tiếp, “Coi như tổ mẫu cầu con, tổ mẫu cũng chỉ còn lại một người nhi tử như vậy thôi, con không thể mặc kệ ngũ thúc của con được.”
Có thể là vì lo lắng cho nhi tử, buổi tối không thể ngủ ngon, Vệ lão phu nhân liền trông có vẻ tiều tụy hơn vài phần so với hôm qua, cũng hiện ra một chút dáng vẻ của người cần giúp đỡ.
“Không phải hôm qua lão phu nhân ngài vẫn còn kiên cường nói từ nay về sau không nhận Vệ Vân Chiêu là tôn nhi của mình nữa hay sao, sao hôm nay lại tới nữa?” Giang Lâm nghĩ đến bộ dáng cảm xúc hạ xuống của Vệ Vân Chiêu vào hôm qua, liền không muốn cho lão thái thái này một chút mặt mũi nào.
Vệ lão phu nhân gần như theo bản năng mà định trừng mắt nhìn Giang Lâm, có điều vừa nghĩ đến chuyện của nhi tử vẫn cần đến sự hỗ trợ của Giang Lâm, bà ta liền nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.
“Thúy Hương.” Vệ lão phu nhân gọi một tiếng, Diệp ma ma đứng bên cạnh bà ta liền tiến lên phía trước hai bước, trong tay nâng một thứ gì đó đã bị khăn bọc lại.
Diệp ma ma run rẩy mở khăn ra, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liền thấy rõ đồ vật kia, đó là một đầu ngón chân còn tươi, vết máu chưa khô, nhuộm đỏ cả một mảng lớn trên cái khăn.
Vệ lão phu nhân vừa nhìn thấy đầu ngón chân kia liền lập tức khóc lên, run rẩy móc ra một phong thư đưa cho Vệ Vân Chiêu, “Vân Chiêu, đó là đầu ngón chân của ngũ thúc con, bọn họ muốn lấy mạng nó, tổ mẫu cầu con mau cứu ngũ thúc đi.”
Vệ Vân Chiêu mở phong thư ra, phía trên viết: Mười lăm vạn lượng đổi chân.
Chỉ qua một đêm liền tăng giá tiền.
Vệ Vân Chiêu chỉ hướng cho Vệ lão phu nhân, “Sòng bạc giết người, tổ mẫu có thể đến nha môn cáo trạng bọn họ, sẽ có người đền mạng cho nhi tử của ngài.”
Y còn xé lá thư, “Người chết rồi, có chân hay không thì cũng không dùng tới nữa, cho nên không cần phải tốn mười lăm vạn lượng này, tổ mẫu có thể giữ lại cho mình một chút của hồi môn.”
Vệ lão phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thẳng vào Vệ Vân Chiêu, ước chừng là muốn mắng y không có lương tâm, nhưng bà ta có sở cầu, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, “Vân Chiêu, đó là thúc thúc ruột của con, sao con có thể nhẫn tâm như vậy.”
Vệ Vân Chiêu nhìn thẳng vào mắt Vệ lão phu nhân, “Nhẫn tâm hay không đều là do một mình tổ mẫu quyết định sao, hay là tổ mẫu cho rằng ta không biết hôm qua ngài đã làm chuyện gì?”
Mặt Vệ lão phu nhân thoáng chốc liền trở nên trắng bệch, hiển nhiên là vì không ngờ Vệ Vân Chiêu lại tra được tin tức nhanh đến như vậy, bà ta vội vàng giải thích, “Vân Chiêu, con nghe tổ mẫu giải thích, tổ mẫu không phải……”
Vệ Vân Chiêu trực tiếp cắt lời bà ta, “Không phải cái gì? Không phải cố ý? Hay là những người khác không phải do ngài sinh, cho nên chặt chân thiếu cánh tay cũng không quan trọng, chỉ cần nhi tử của ngài không có việc gì là được đúng không?”
“Tổ mẫu thật khiến tôn nhi phải rửa mắt mà nhìn!”
Giang Lâm vẫn có chút không rõ, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một phân đoạn nào đó, Vệ Vân Chiêu lúc này hiển nhiên là không có công phu để giải thích nghi hoặc cho hắn, vì thế Giang Lâm liền dời mắt tới trên người Tuân Thất đang vờ làm tượng đá ở cạnh cửa.
Tuân Thất ngẫu nhiên online đầu óc liền cực kỳ có ánh mắt, lập tức tiến đến bên tai Giang Lâm nhỏ giọng nói thầm vài câu.
“Lão phu nhân không kiếm được mười vạn lượng bạc, liền phái người đến sòng bạc thương lượng với người của bên đó xem có thể đổi cách khác để chuộc Vệ An về hay không, người của sòng bạc không đáp ứng, lão phu nhân lại đưa ra đề nghị đổi người đến chịu phạt thay Vệ An. Từ thiếu phu nhân ngài đến vài vị phu nhân tiểu thư trong phủ đều bị điểm tên, trong đó bao gồm cả tiểu công tử.”
Giang Lâm đã hiểu, dùng chân người khác để đối lấy chân của Vệ An.
“Ồ, Vệ An xong rồi.” Giang Lâm lạnh lùng nói.
Trong lúc hai người đang nói thầm, không biết Vệ Vân Chiêu đã nói gì với Vệ lão phu nhân mà bà ta liền cầu tới trên người của Giang Lâm, “Giang Lâm, tức phụ Vân Chiêu, tổ mẫu cần con giúp đỡ, con cho tổ mẫu mượn trước mười lăm vạn lượng bạc chuộc ngũ thúc của con về có được không.”
“Con vào Vệ gia, tổ mẫu chưa từng cầu con cái gì, lúc này coi như tổ mẫu cầu con, con theo Vân Chiêu, lão ngũ cũng chính là thúc thúc của con, con liền ra tay giúp đỡ một phen đi, tổ mẫu biết con có nhiều của hồi môn, có nhiều tiền.”
Giang Lâm: “……”
Hắn nói với Vệ Vân Chiêu: “Thực xin lỗi, ta vẫn còn quá xem nhẹ da mặt của tổ mẫu ngươi rồi.”
Vệ Vân Chiêu mắt lạnh nhìn về phía tổ mẫu của mình, ước chừng là vì có cùng một ý nghĩ với Giang Lâm.
“Vệ lão phu nhân, đây là lần đầu tiên ngài gọi tên ta đàng hoàng như vậy, hôm nay nếu ngài không gọi một tiếng Giang Lâm, ta còn tưởng rằng ngài cảm thấy tên của ta chính là tang môn tinh hồ ly tinh ấy chứ~” Giang Lâm nở nụ cười ngọt ngào với Vệ lão phu nhân.
Trên gương mặt ôn hòa mà Vệ lão phu nhân cố nặn ra liền xuất hiện một khe nứt, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Trước kia là do tổ mẫu không đúng, tổ mẫu nhận lỗi với con, chỉ cần con cho mượn bạc chuộc ngũ thúc trở về, con muốn ta làm gì cũng được, cho dù muốn mạng của ta thì ta cũng tuyệt không hai lời.”
Giang Lâm vội lắc đầu, “Không dám không dám, ta nào dám muốn mạng của lão phu nhân ngài bắt ngài nhận lỗi chứ, ta còn chưa làm gì mà ngài đã có thể lấy chân ta đi đổi chân cho nhi tử của ngài, nếu như ta thực sự có ý tưởng gì, chỉ sợ ngày này năm sau cỏ trên mộ phần của ta đã mọc cao tám thước.”
Giang Lâm làm một thủ thế mời, “Lão phu nhân, dựa theo thái độ trước kia của ngài đối với ta, của hồi môn của ta cho dù có mục nát ở trong phòng cũng sẽ không lấy ra một văn tiền đi chuộc nhi tử của ngài, mời lão phu nhân mau trở về tự mình chuẩn bị bạc đi, ai mà biết được lần sau thứ được đưa tới đây có thể sẽ là một cái chân hay không?”
Giang Lâm vừa cự tuyệt, Vệ lão phu nhân liền không thể tiếp tục giả bộ được nữa, dùng một ánh mắt oán độc mà nhìn chằm chằm vào Giang Lâm, “Nhi tử của ta biến thành như vậy đều là do thứ tang môn tinh ngươi hãm hại, nếu như nhi tử của ta mà có bất trắc gì, ta sẽ khiến thứ tang môn tinh ngươi phải đền mạng!”
Giang Lâm thở dài, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ, “Kỳ thật vừa rồi ta còn đang suy xét có nên lấy ra chút bạc hay không, dù sao ta cũng là một người thiện lương như vậy mà, nhưng lão phu nhân ngài biến sắc quá nhanh, bà còn muốn lấy mạng ta, cho nên lần này thật sự là không có bạc đâu.”
“Lão phu nhân, đừng nói ta nguyền rủa, nhưng cho dù nhi tử của bà có bị cắt thành bốn năm khúc, thì đó đều là do một mình người làm mẫu thân là bà hãm hại, ai bảo bà ác độc như vậy muốn ta phải chết làm chi?”
Giang Lâm mỉm cười đầy phúc hậu và vô hại, nhưng lời nói ra lại khiến Vệ lão phu nhân suýt nữa đã không chịu nổi, cả người run rẩy lui về phía sau, thiếu chút nữa đã biểu diễn một màn té xỉu ngay tại chỗ.
“Lão phu nhân, bà ngàn vạn đừng té xỉu đấy, chắc bà còn chưa biết đâu đúng không, toàn bộ quan viên ở Thịnh Kịnh đều biết chuyện nhi tử của bà ngủ nữ tử thanh lâu đánh cược ở sòng bạc, Hoàng thượng rất có thể cũng đã biết, lão phu nhân bà còn phải ngẫm lại một chút, sau khi chuộc nhi tử của mình ra thì phải làm sao để ứng phó với xử trí của triều đình. Bởi vì quan viên dạo thanh lâu ghé sòng bạc chính là vi phạm luật pháp của Đại Việt.”
Lúc này Vệ lão phu nhân đã không chịu nổi nữa, mắt vừa lật liền trực tiếp hôn mê.
Người hầu hạ bên cạnh loạn thành một đoàn, tay chân luống cuống khiêng người trở về, lại liên tục kêu mau đi mời đại phu.
Giang Lâm vô tội chớp mắt với Vệ Vân Chiêu, “Làm sao bây giờ, tổ mẫu của ngươi tỉnh lại sẽ nói ta bất hiếu, muốn mắng ta mất.”
Vệ Vân Chiêu nhấp môi cười khẽ, đầu ngón tay chạm vào chóp mũi của Giang Lâm một chút, “Ừ, ta che chở cho ngươi.”
Giang Lâm chậc một tiếng, đẩy y ra ngoài, “Hai chân của ngươi còn không đi được, ta có thể đánh thắng hai người như ngươi.”
Lúc này Vệ Vân Chiêu tương đối dễ nói chuyện, “Vậy đổi thành ngươi bảo hộ ta là được.”
“Bảo cái gì mà hộ, ngươi cho ta là Tuân Thất sao?”
“Ngươi thông minh hơn Tuân Thất.”
Hai người liên tục ngươi tới ta đi một đường ra tới cửa, Tuân Thất bị liên lụy vào cảm thấy bản thân vì giúp Tướng quân dỗ thiếu phu nhân vui vẻ mà hy sinh quá nhiều.
……
“Hạ chú hạ chú, đặt đại hay tiểu?”
“Mở đại, đại, đại, đại!”
“Tiểu, tiểu, tiểu, mở tiểu!”
Bên trong sòng bạc nghiễm nhiên còn nháo nhiệt hơn vài phần so với trên đường phố Thịnh Kinh phồn hoa, kín người hết chỗ, muốn ngó vào bên trong còn phải chen chúc giữa một đám người.
Giang Lâm dứt khoát dừng lại ở trước cửa, hỏi Vệ Vân Chiêu, “Đi vào đặt cược hay là gặp lão bản của bọn họ?”
Vệ Vân Chiêu ném cho tay đấm giữ cửa một khối bạc vụn, nói: “Đi nói với lão bản của ngươi, có người muốn gặp hắn, ngươi biết ta là ai.”
Tay đấm ngậm một cọng cỏ, dùng ánh mắt đánh giá Vệ Vân Chiêu, sau đó lắc đầu nói một câu đáng tiếc, xoay người đi vào trong.
Hai người cũng không phải đợi quá lâu, tay đấm ban nãy nhanh chóng trở về dẫn hai người lên lầu.
Giang Lâm không đẩy Vệ Vân Chiêu, hắn trực tiếp nhấc cả người lẫn xe lên, cứ như vậy mà mang người bước lên lầu.
Chưa nói tay đấm kia có phản ứng gì, mà bản thân Vệ Vân Chiêu cũng không khỏi nỗi lòng phức tạp, nhất thời ngốc lăng không biết nên nói gì mới tốt.
Lên lầu, bọn họ nhìn thấy một nam tử cả người mặc hắc y, trên mặt đeo mặt nạ, nam tử kia hiển nhiên cũng thấy được phương thức lên lầu của Vệ Vân Chiêu, vì thế khi mở miệng câu đầu tiên chính là: “Vệ phu nhân quả là một trang hào kiệt.”
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đến đối diện với nam tử, sau đó chắp tay ôm quyền với hắn, “Quá khen, ngươi như vậy, ta hẳn là cũng có thể đánh thắng.”
Vệ Vân Chiêu phát hiện hôm nay phu nhân của y trước khi đến đây đã chuẩn bị sẵn sàng có thể động thủ bất kỳ lúc nào.
Nam tử cười nhẹ hai tiếng, chất giọng còn rất dễ nghe.
Giang Lâm liền nói, “Ngươi không thể dùng gương mặt này để gặp người, nhưng giọng nói lại không tồi, ông trời vẫn không quá bạc đãi ngươi.”
Tiếng cười của nam tử lại càng thêm rõ ràng, “Giang đại thiếu gia thật đúng là một người thú vị, trước nay sao ta lại không phát hiện ra kia chứ.”
Sau đó hắn lại nói với Vệ Vân Chiêu: “Vệ công tử, phu nhân của ngươi khen giọng nói của ta dễ nghe, Vệ công tử có ghen tị không?” Rõ ràng là đang châm ngòi ly gián.
Vệ Vân Chiêu phản ứng nhàn nhạt, “Không sao, hắn cũng từng khen giọng của A Hoàng vừa vang dội vừa dễ nghe.”
Nam tử hắc y khựng lại một chút, “Không biết A Hoàng này là?”
Ngay cả bản thân Giang Lâm cũng không biết A Hoàng này là từ đâu ra.
Vệ Vân Chiêu: “Là một con chó nuôi trong phủ.”
“Phụt~” Đây là đang mắng nam tử hắc y giống chó, Giang Lâm vô ý cười lên tiếng, cũng thành công hấp dẫn ánh mắt của những người ở đây.
Giang Lâm vội xua tay, “Không cần quan tâm tới ta, các ngươi tiếp tục đi.”
Nam tử hắc y bị Vệ Vân Chiêu mắng nhưng cũng không nổi giận, chỉ hỏi, “Hôm nay Vệ công tử tìm tới cửa là để chuộc vị ngũ thúc kia của mình về nhà?”
Vệ Vân Chiêu lắc đầu, “Không, ta tới để đánh cược với ngươi.”
“Ồ, không biết Vệ công tử muốn đánh cược cái gì?”
Vệ Vân Chiêu: “Cái gì cũng được, ta chỉ có một điều kiện, ta thắng, ngươi chặt hai cái đùi của Vệ An.”
Ngữ khí nhẹ bẫng, thái độ đạm mạc bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn đến mức khiến người khác không thể tưởng được.
Nam tử hắc y chỉ ngoài ý muốn mà chớp mắt một cái, sau đó nói: “Vệ công tử không hổ là Tướng quân, còn trẻ tuổi mà đã có thể đánh thắng trận, có quyết đoán, ta đáp ứng việc này.”
Hắn làm một thủ thế hướng về phía bàn bên cạnh, “Mời!”
Một ván định thắng thua, liền chơi đánh cược lớn nhỏ.
Giang Lâm rất muốn Vệ Vân Chiêu thắng, hơn nữa nam tử kia không hề nói điều kiện nếu Vệ Vân Chiêu thua, Giang Lâm liền xoắn ống tay áo lên chủ động đề nghị, “Nếu không để ta đi?”
Nguyên thân là người biết đánh cược, hơn nữa còn vô cùng am hiểu, vả lại hiện giờ Giang Lâm có thính lực cực tốt, nếu để hắn ra tay, tỉ lệ thắng cũng rất lớn.
Vệ Vân Chiêu cự tuyệt, “Để ta được rồi.”
Cũng không có tình cảnh giương cung bạt kiếm gì, hai bên mỗi người cầm một cái ống trúc đựng năm cái xúc xắc xốc lên, sau đó mở ra xem điểm số ai lớn ai nhỏ là được.
Sau đó liền giống như đã được an bài từ trước, Vệ Vân Chiêu lắc ra năm mặt sáu, nam tử hắc y lắc ra bốn mặt sáu một mặt năm, vừa lúc chỉ thấp hơn một số.
Giang Lâm nhìn nam tử hắc y, “Không ngờ ngươi cũng muốn chân của Vệ An tới như vậy.” Hiện tại Giang Lâm đã hiểu rõ Vệ Vân Chiêu muốn chặt hai cái chân nào của Vệ An.
Giang Lâm chật một tiếng, cảm thán, “Sở thích của ngươi thật là đặc biệt.”
Nam tử hắc y, “Một Vệ An đổi lấy Vệ công tử thiếu ta một phần ân tình, không lỗ.”
Vệ Vân Chiêu không phản bác lời này, bảo nam tử hắc y chặt chân của Vệ An.
Nam tử hắc y: “……” Ta đã đánh giá quá cao tình cảm thúc cháu của các ngươi rồi.
Hắn cũng minh bạch lời nói kia của Giang Lâm là có ý gì.
Không còn chuyện gì khác, Giang Lâm liền đẩy Vệ Vân Chiêu đến cửa cầu thang, một lần nữa nhấc xe mang người xuống lầu.
Nam tử hắc y nhìn theo hai người rời đi, khóe miệng bên dưới mặt nạ có chút gợi lên, cảm thấy việc này sẽ càng thú vị hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Ra khỏi sòng bạc, Vệ Vân Chiêu không lên xe ngựa mà lại để Giang Lâm đẩy mình đi dạo phố một chút.
Giang Lâm nói: “Ta không ngờ ngươi có thể nhẫn tâm tự mình tìm người chặt chân của Vệ An như vậy.”
Vệ Vân Chiêu: “Số người ta giết chết trên chiến trường có lẽ còn nhiều hơn số người sống mà ngươi từng gặp qua, trước nay ta chưa từng là người thiện tâm mềm lòng gì.” Nếu không đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
“Nhưng hai việc này không giống nhau……”
Vệ Vân Chiêu nói, “Không có gì không giống nhau cả, đều là ngươi chết ta sống mà thôi, nếu mặc kệ để Vệ An tiếp tục nhảy nhót, Vệ gia sớm hay muộn cũng sẽ bị ông ấy liên lụy, trăm năm gia nghiệp bị hủy trong một sớm một chiều.”. Truyện Tiên Hiệp
“Cũng phải.” Giang Lâm tưởng tượng, dù gì Vệ An cũng chính là cửa đột phá lớn nhất để đối phó với Vệ gia.
“Vậy ngươi tính toán giao đãi với tổ mẫu thế nào?”
Vệ Vân Chiêu chỉ phương hướng cho Giang Lâm, “Bên trái, không nhất thiết phải là ta, tự nhiên sẽ có người giao đãi với bà ấy.”
Giang Lâm cũng không gấp gáp, dù sao rất nhanh liền có đáp án thôi, có điều nhìn phương hướng mà Vệ Vân Chiêu chỉ cho mình, “Ngươi đến chợ phía tây làm gì?”
Chợ phía tây là nơi đông đúc nhất ở Thịnh Kinh, ngư long hỗn tạp tam giáo cửu lưu dạng người nào cũng có, cũng là nơi kinh doanh làm ăn tốt nhất, bởi vì ở chỗ này người ta có thể mua được bất cứ thứ gì.
Vệ Vân Chiêu không trả lời, chỉ Giang Lâm đẩy mình đến trước một sạp hàng bán chó con, sau đó chọn một con lông vàng và một con lông trắng.
Vệ Vân Chiêu gọi một tiếng A Hoàng với con lông vàng.
Giang Lâm: “???”
Vệ Vân Chiêu giải thích, “Không thể nói không giữ lời được, nếu đã nói trong phủ có nuôi một con chó tên A Hoàng, vậy thì không thể nói dối.”
Giang Lâm: “……” Cái câu nói không giữ lời là dùng như vậy sao?
Còn nữa, nói dối xong mua bù vào thì liền tính là không nói dối à?
Giang Lâm: “……Cho nên sau khi trở về ta còn phải khen nó là tiếng kêu vừa vang dội vừa dễ nghe sao?”
Vệ Vân Chiêu: “Hẳn là vậy.”
Vệ Vân Chiêu lại sờ sờ con lông trắng, nói: “Con này tên là Tiểu Bạch, tiếng kêu vừa thanh thúy vừa dễ nghe.”
Giang Lâm: “……Được, nhớ rồi.”
Có cơ hội hắn phải giới thiệu hai con chó này cho lão bản sòng bạc nhận thức mới được, trực giác của hắn mách bảo, đối phương hẳn là sẽ thích Tiểu Bạch hơn một ít, ai bảo tiếng của cả hai đều dễ nghe như vậy làm chi~
Lúc hồi phủ, bọn họ đi ngang qua cửa hàng làm xe lăn kia, ngoài cửa treo bức họa hình Vệ Vân Chiêu, người ra vào tấp nập, trông có vẻ là làm ăn không tồi. Giang Lâm còn nhìn thấy có người cho năm văn tiền để được sờ bức họa của Vệ Vân Chiêu.
Giang Lâm liền nói: “Nếu sau này chúng ta không có tiền, ta liền đẩy ngươi ra đầu đường cho bọn họ sờ chân, một người thu ít nhất ba mươi văn.”
Vệ Vân Chiêu khựng lại một lát, hỏi: “Vậy phiền phu nhân tính toán một chút, toàn thân trên dưới của ta đều bị ngươi sờ qua, ta nên thu ngươi bao nhiêu tiền.”
Giang Lâm hừ một tiếng, “Vệ Vân Chiêu, có vẻ ngươi chưa rõ một chuyện, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi.”
“Cho nên phu nhân muốn ta lấy thân báo đáp sao?”
Giang Lâm: “Cũng không hẳn, chỉ cần để ta tùy tiện sờ là được.”
Vệ Vân Chiêu: “Được, phu nhân thích là tốt rồi.” Vệ công tử dễ nói chuyện trước sau như một.
Không khỏi làm Giang Lâm cảm thấy bản thân giống như một gã lưu manh đùa giỡn phụ nam đàng hoàng, nhưng mà chỉ cần hắn không cảm thấy có gì áy náy trong lòng là được.
……
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vừa hồi phủ không bao lâu thì Vệ An đã bị người ta đưa về, đặt ở cổng lớn Vệ gia, máu chảy đầm đìa, bộ dáng nửa sống nửa chết.
Vệ lão phu nhân mới vừa hôn mê tỉnh lại, biết được nhi tử bảo bối đã trở về, lập tức chống quải trượng đi ra cửa đón người, sau đó vừa nhìn thấy thảm trạng của Vệ An, suýt nữa lại ngất xỉu tại chỗ.
Vệ An suy yếu kêu một tiếng nương, “Nhi tử… Nhi tử không còn chân, cũng không phải là… nam nhân nữa.”
Tiểu Chu thị đi cùng Vệ lão phu nhân, nghe vậy tức khắc thốt lên, “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi không phải là nam nhân?”
Vệ An không biết là trên người đau hay là trong lòng đau, nước mắt nước mũi tèm nhem đầy mặt, hốc mắt sưng đỏ, hết sức thê thảm.
Vừa nghe tiếng Tiểu Chu thị hô lên, hắn tức khắc gào khóc, thê lương luôn miệng gọi nương.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu cũng có mặt, có điều lại không đứng quá gần, Giang Lâm nghe Vệ An kêu nương, lắc đầu, “Người mấy chục tuổi rồi mà còn chưa cai sữa.”
Vệ lão phu nhân cũng ngồi xổm xuống ôm lấy Vệ An, không ngừng kêu con của ta, tiếng khóc nghe thật thương tâm.
Mà điểm chú ý của Tiểu Chu thị lại hoàn toàn không giống với bọn họ, nàng ta vẫn luôn đẩy Vệ An, “Vừa rồi ngươi nói thật hay giả vậy? Ngươi thật sự không còn là nam nhân sao?”
Vệ An chỉ lo khóc, kêu mình đau, hoàn toàn không phản ứng nàng ta, Tiểu Chu thị bất mãn, duỗi tay định kéo quần Vệ An, “Ngươi cởi ra cho ta nhìn xem, nếu ngươi không còn là nam nhân, lão nương đây còn ăn ở với ngươi làm gì.”
Chân của Vệ An đã bị gõ toái(?) phế đi, nhưng vẫn có thể cảm giác được đau đớn, Tiểu Chu thị vừa động vào gã, Vệ An liền kêu lên thảm thiết, “Đau, đau quá, ngươi cái ả độc phụ này, có phải ngươi muốn mưu sát thân phu hay không, độc phụ ngươi thật tàn nhẫn.”
Vệ lão phu nhân xót nhi tử, vội vàng sai người lôi Tiểu Chu thị ra, “Ngươi muốn làm gì, đây chính là nam nhân của ngươi, ngươi không thấy nó đang đau sao?”
Giang Lâm lại ở phía sau phun tào, “Nếu thật sự để ý đến sống chết của Vệ An thì hẳn nên sớm khiêng vào trong phòng sau đó mời đại phu đến nhìn xem, chứ không phải là ngồi ở trước cổng gào như mổ heo.”
Ngoại trừ Vệ Vân Chiêu, những người khác đều không hề nghe được lời này của Giang Lâm, mà ở cửa, Tiểu Chu thị và Vệ lão phu nhân đã bắt đầu lớn tiếng cãi cọ.
Chủ đề cãi nhau chính là Vệ An đã không còn là nam nhân, Tiểu Chu thị lộ ra vẻ mặt ghét bỏ không muốn ở cùng với gã nữa.
Sau đó mẫu tử Vệ An liền mắng Tiểu Chu thị ác độc, Tiểu Chu thị cũng là một người dứt khoát, hung hăng phun Vệ An một ngụm nước bọt, dẫn theo nha hoàn đi thẳng ra bên ngoài.
Còn lại hai mẫu tử lại bắt đầu diễn một màn ôm nhau khóc rống.
Đến khi Vệ lão phu nhân cuối cùng cũng nhớ tới việc phải nâng Vệ An vào trong nhà mời đại phu, bên ngoài lại đột nhiên xuất hiện một đám nha sai, nha sai dẫn đầu giơ thủ dụ, nói: “Phụng mệnh Doãn phủ đại nhân, Vệ An thân là quan viên triều đình nhưng lại coi thường pháp lệnh, ngang nhiên dạo thanh lâu xuất nhập sòng bạc, hiện phải giải người này về nha môn thẩm tra, người nào không liên quan tức tốc thối lui, nếu có ai dám trái lệnh, bắt giữ mang đi.”
Hai người đang khóc rống đều ngốc lăng, nha sai nói xong liền tiến tới kéo Vệ An đi, Vệ An múa may giãy giụa, trong miệng liên tục gọi nương.
Vệ lão phu nhân tất nhiên là không chịu để người mang nhi tử bảo bối của mình đi, đứng dậy ngăn cản, “Các ngươi làm gì vậy? Nơi này chính là Vệ gia, đường đường là Tướng quân phủ, các ngươi thì tính là thứ gì mà cũng dám bắt người ngay trước cửa Tướng quân phủ.”
Nha sai dẫn đầu cười một tiếng, “Vệ lão phu nhân còn chưa tỉnh mộng đẹp sao, Vệ gia đã sớm không còn là Tướng quân phủ gì rồi. Đã một luống tuổi rồi mà vẫn còn hồ đồ, nếu bà còn dám ngăn cản liền bắt giải về nha môn.”
Hắn nói xong liền duỗi tay về phía Vệ lão phu nhân, Vệ lão phu nhân hoảng sợ, vội vàng lui về sau vài bước.
“Xem ra lão phu nhân cũng biết sợ, nếu sợ thì đừng làm trở ngại công vụ, giải đi!”
Vệ An giãy giụa bị mang đi, Vệ lão phu nhân phản ứng lại lập tức định đuổi theo, nhưng Diệp ma ma đứng bên cạnh đã ngăn cản bà ta, “Lão phu nhân, ngài bình tĩnh một chút đi, ngài cũng không thể bị nhốt vào nhà lao được, bằng không ai sẽ đi cứu Ngũ gia đây, lão phu nhân, trên dưới trong phủ này cũng chỉ có một mình ngài là nhớ thương Ngũ gia thôi.”
Vệ lão phu nhân lập tức gật đầu, “Thúy Hương ngươi nói đúng lắm, ta phải đi cứu An Nhi, ta cũng chỉ còn lại một người nhi tử như vậy thôi, ta phải đi cứu nó!”