Nhậm Đăng Cao nói là có người sai sử mình vu cáo Giang Lâm gây phiền toái cho hắn, nhưng lại không nói được kẻ sai sử này là ai, hoặc nói đúng hơn là không dám nói ra tên đối phương, Giang Lâm nhìn ra vẻ sợ hãi từ trên gương mặt của hắn.
Trong lòng Giang Lâm tức khắc hiện lên rất nhiều người, Hoàng hậu, Thái tử, Triệu Thu Như, cùng với Thanh Hà quận vương phi gì kia và các đại thần mà hắn vừa mới đắc tội gần đây, miễn là người từng bị mình gây thù, Giang Lâm đều cảm thấy có khả năng.
Chủ yếu là ngoại trừ hai tên huynh đệ tốt và nhóm các tỷ muội vừa mới quen biết thì những người khác đa phần hoặc ít nhiều đều có chút ân oán gì đó với hắn, Giang Lâm cảm thấy nhân duyên của mình thật sự không tốt.
Không hỏi ra được gì từ chỗ của Nhậm Đăng Cao, Doãn Ký liền hỏi Giang Lâm xem có manh mối gì hay không, Giang Lâm vô cùng thành thật mà lắc đầu, “Kẻ thù của ta quá nhiều, ta cảm thấy ai cũng có khả năng ra tay, nhưng cụ thể là ai thì không biết.”
Doãn Ký: “……”
Đây là lần đầu tiên hắn nghe người ta hết sức bình tĩnh mà nói mình có quá nhiều kẻ thù như thế.
Doãn Ký hít sâu một hơi, nói với Giang Lâm: “Ngươi đi về trước đi, bên phía Nhậm Đăng Cao bản quan sẽ bắt giữ hắn, chờ tra thẩm được kẻ chủ mưu rồi lại thông tri cho ngươi sau.”
Giang Lâm gật đầu, sau đó gọi Doãn Ký ra ngoài, nói thầm nói với hắn mấy câu, “Thật ra ta thật sự có đánh Nhậm Đăng Cao, nhưng đó đã là chuyện của hơn một tháng trước rồi. Hắn mơ ước muội muội của ta, đáng ăn đòn!”
Doãn Ký đánh giá Giang Lâm, trông như đã cải tà quy chánh, nhưng bản tính ăn chơi trác táng thì vẫn nằm trong xương cốt, đụng chuyện là động cước.
Doãn Ký vẫy vẫy tay, “Đi đi, bản quan sẽ bắt hắn khai ra.” Doãn đại nhân vẫn cảm thấy mình không thể lý giải được phong cách hành sự của đám người ăn chơi trác táng.
Nếu biết được suy nghĩ trong lòng của hắn thì Giang Lâm nhất định sẽ nói, làm ăn chơi trác táng sảng quá chừng, thích là động cước không cần tìm lý do, cứ hễ cảm thấy không cao hứng là có thể động cước, sảng chứ sao không!
Giang Lâm dẫn theo hạ nhân Vệ gia tới làm nhân chứng cho mình rời khỏi nha phủ, vừa bước ra khỏi đại môn hắn liền phân phó Thường An, “Ngươi đi hỏi thăm xem gần đây Nhậm Đăng Cao đang làm gì.”
Thường An hỏi, “Thiếu gia, cậu không đi tra ai là người sai sử hắn sao?”
Giang Lâm lắc đầu, “Không cần, đối phương chọn một tên ngu xuẩn như Nhậm Đăng Cao để bôi nhọ ta, chứng tỏ người này không đáng sợ hãi, hơn nữa với thủ đoạn của Doãn đại nhân, rất nhanh chúng ta sẽ biết được kẻ sau màn là ai thôi, không cần tự mình cố sức đi tra xét làm gì.”
Thường An lập tức hiểu ra, “Thiếu gia, vậy ta liền đi hỏi thăm về Nhậm Đăng Cao.” Nói xong hắn liền vội vàng chạy đi.
Giang Lâm về phủ mới phát hiện Vệ Vân Chiêu vậy mà vẫn chưa ra ngoài, vẫn luôn đợi hắn trở về, Giang Lâm đi qua chỗ y, “Không yên tâm ta đến vậy sao.”
Vệ Vân Chiêu thấy hắn có tâm tư đùa giỡn, lập tức đoán được là không có vấn đề gì lớn, liền nói theo hắn, “Phu nhân kết thù quá nhiều vì ta và Vệ gia, vi phu không có gì để báo đáp, cũng chỉ có thể chờ ở trước cửa làm hòn vọng phu, ngóng trông phu nhân có thể mau chóng trở về.”
“Hòn vọng phu.” Giang Lâm cười, chọc chọc chân Vệ Vân Chiêu, “Ngươi đứng lên trước rồi tính sau.”
“Đứng lên thì có những lợi ích gì?” Vệ Vân Chiêu dùng một ánh mắt chờ mong mà nhìn Giang Lâm.
Giang Lâm xoay xe lăn đẩy về phía trước, “Lợi ích chính là ngươi có thể không cần phải tiếp tục ngồi thứ này, lúc lên xuống cầu thang cũng sẽ không xuất hiện tình huống ta nhấc cả người lẫn xe nữa.”
Giang Lâm nhéo mặt Vệ Vân Chiêu, “Vừa lòng chứ?”
Vệ công tử không vừa lòng, nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình của Giang Lâm, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của hắn.
Hơi thở ấm áp phả vào trên đầu ngón tay, xúc cảm cũng thật mềm mại, làm cho Giang Lâm cảm thấy tê dại khắp người, hắn gần như theo bản năng mà rút tay về, hai tai lặng lẽ đỏ lên.
Mà Vệ Vân Chiêu thì lại mỉm cười nhìn hắn, nói, “Hình như ta đã tìm được điểm yếu của phu nhân rồi.”
Giang Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai lại có điểm yếu là ngón tay chứ.”
Vệ Vân Chiêu nói, “Người khác ta không biết, nhưng phu nhân của ta chính là như vậy.”
Tuy đã đọc qua không ít kiến thức lý luận, nhưng vì chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, cho nên Giang Lâm nhất thời vẫn khó tránh khỏi có chút thẹn thùng.
Nhưng ngẫm lại liền cảm thấy không thể thua được, dựa vào đâu mà một cổ nhân như Vệ Vân Chiêu lại giỏi trêu đùa người khác hơn mình như vậy.
Vì thế, Giang Lâm hung dữ mà hỏi Vệ Vân Chiêu, “Điểm yếu của ngươi thì sao?”
Khóe miệng Vệ Vân Chiêu lộ rõ ý cười, biểu tình ôn nhu, “Điểm yếu(*) của ta tất nhiên chính là phu nhân ngươi.”
(*Cũng có thể hiểu là điểm mẫn cảm, điểm mềm)
Giang Lâm tiếp tục hung dữ, “Mềm cái gì mà mềm, toàn thân trên dưới của ta đều cứng hơn ngươi!”
“Vâng vâng vâng.” Vệ Vân Chiêu sủng nịch gật đầu, “Phu nhân nói gì cũng đều đúng hết.”
“Thời gian không còn sớm nữa, vi phu nên đến Binh bộ rồi, hôm nay hẳn là sẽ về muộn một chút.”
Vệ Vân Chiêu có việc chính sự phải làm, Giang Lâm cũng không tiếp tục truy vấn làm y khó xử, Vệ Vân Chiêu hiển nhiên là nhìn ra tâm tư của hắn, tự mình đẩy xe lăn tiến tới phía trước một đoạn đường, sau đó quay đầu lại vẫy vẫy tay về phía Giang Lâm, “Ngươi ghé tai lại đây.”
Giang Lâm thò lại gần, liền nghe Vệ Vân Chiêu nhỏ giọng nói bên tai mình, “Đợi đến tối lại nói cho ngươi biết điểm yếu của ta là gì.” Nói xong liền nhẹ nhàng hôn xuống tai Giang Lâm.
Tựa như điện giật, tê tê dại dại, tai Giang Lâm nháy mắt liền đỏ bừng.
Sau đó hắn lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Vệ Vân Chiêu và câu nói, “Hóa ra tai cũng là điểm yếu của phu nhân.”
“Có lẽ toàn thân của phu nhân đều mềm mại.” Ngữ khí của Vệ Vân Chiêu tràn ngập sự trông đợi.
Lúc này mặt của Giang Lâm cũng đỏ như tôm luộc, đương nhiên, hắn cũng thẹn quá hóa giận, đẩy xe lăn đến cửa, sau đó nhấc cả người lẫn xe bước xuống bậc thang, “Hừ!”
Chiếm hết ưu thế, Vệ Vân Chiêu lại nói, “Mặt phu nhân đỏ lên rất đẹp, tức giận cũng thật đáng yêu.”
Giang Lâm yên lặng phun tào ở trong lòng, ngươi mà dám nói thêm cái gì, coi chừng không còn phu nhân nữa đấy.
Cũng may Vệ Vân Chiêu cũng sợ trêu đùa quá mức sẽ thật sự chọc người nổi giận, bảo Tuân Thất lái xe ngựa rời đi.
Vệ Vân Chiêu đi rồi, Giang Lâm tiếp tục đứng hóng gió hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân quá kém cỏi, vậy mà lại để một cổ nhân trêu tới mức như vậy.
Giang Lâm tự mình vực dậy, cảm thấy nên bế Vệ Vân Chiêu đặt trên đùi mình, hung hăng thân y một trận, sau đó lại sờ khắp toàn thân, như vậy còn có thể không tìm ra điểm yếu của y hay sao?
Không lo, buổi tối vẫn còn cơ hội, hắn phải chuẩn bị kỹ lưỡng, tối nay nhất định phải áp xuống khí thế ‘kiêu ngạo’ đó của Vệ Vân Chiêu mới được.
Giang Lâm quyết tâm, tối nay nhất định phải làm cho cả người Vệ Vân Chiêu nhũn ra!
Trong lòng hắn tràn ngập chí khí, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà trở về Chiêu Vân Uyển, nhưng còn chưa đi được vài bước thì đã bị Đỗ Ngọc Linh chạy như bay tới túm lấy, “Giang Lâm, mau đi theo ta đánh chết tên Vương bát đản kia đi.”
Đỗ Ngọc Linh trông cực kỳ tức giận, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi giống như muốn ăn thịt người.
Giang Lâm rút tay về, đi theo hắn ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tên Vương bát đản Giang Trấn kia muốn cưới muội muội của ta.” Đỗ Ngọc Linh gần như rống giận mà nói ra câu này, hai mắt tức giận đến độ sắp biến thành màu đỏ.
“Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi cũng chỉ có một người muội muội chưa xuất giá đúng không, chỉ lớn hơn Vân Gia một tháng.”
“Đúng là tiểu muội của ta, thứ súc sinh kia dám ngấm ngầm giở trò, ta phải đánh chết hắn!”
Hai người lên xe ngựa, Giang Lâm phát hiện Chu Thành Vọng cũng có mặt, khuyên bảo Đỗ Ngọc Linh đừng quá kích động, nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho hắn.
Trong lòng Đỗ Ngọc Linh tràn ngập lửa giận, vừa nhắc tới tên Giang Trấn là luôn mồm mắng chửi, Giang Lâm nghe nửa ngày cũng không thể hiểu ra chuyện là thế nào.
Chu Thành Vọng thật sự không nhìn được nữa, bắt lấy tay Đỗ Ngọc Linh làm hắn tự bịt miệng mình, “Để ta nói, mọi chuyện là thế này.”
Muội muội của Đỗ Ngọc Linh lên là Đỗ Oánh Oánh, là ấu nữ (con gái út) trong nhà, từ nhỏ đã được dưỡng như trân bảo, ngây thơ đáng yêu, còn có chút không rành thế sự. Từ lúc bắt đầu Đỗ gia đã không định cho nàng gả chồng quá sớm, nhưng bởi vì được sủng ái từ bé, bản thân nàng cũng có vẻ ngoài ưa nhìn, cho nên vẫn có kha khá người nhớ thương Đỗ Oánh Oánh.
Đỗ gia từ chối không ít người tới cửa cầu hôn, nhưng nào ngờ lại có kẻ dám âm thầm dùng thủ đoạn.
Trước đó vài ngày, Đỗ Oánh Oánh và Đỗ mẫu đến chùa miếu ngoài thành dâng hương, không ngờ lại gặp phải kẻ ôm ý đồ làm chuyện vô liêm sỉ với nàng, sau đó Giang Trấn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau khi trở về Đỗ Oánh Oánh lại không nói với người trong nhà, mà ngược lại còn lén lút trao đổi thư từ với Giang Trấn, nảy sinh tình cảm với hắn.
Chu Thành Vọng nói: “Hôm nay người kế mẫu kia của ngươi tới Đỗ gia cầu hôn, muội tử Đỗ gia xấu hổ đến độ mặt đỏ bừng, gật đầu đồng ý rồi.”
“Phản ứng của muội tử Đỗ gia làm cho cha mẹ Tiểu Linh Tử (Đỗ Ngọc Linh) cảm thấy không đúng, không đáp ứng nhưng cũng không lập tức từ chối, chỉ nói là cô nương còn nhỏ, muốn xem xét thêm.”
Đỗ Ngọc Linh bổ sung, “Đợi người đi rồi, ta tới gặng hỏi cha mẹ, mới nghe được chuyện Giang Trấn cứu tiểu muội ở chùa miếu hôm đó, còn việc trao đổi thư từ thì muội ấy không chịu nói, cuối cùng cũng may là hỏi ra được từ miệng của một nha hoàn. Bọn ta vừa nghe liền cảm thấy có vấn đề, nào có chuyện trùng hợp như vậy, đến chùa miếu liền gặp phải kẻ gian, kẻ này vừa định giở trò thì Giang Trấn liền xuất hiện.”
“Lần này còn tới cửa cầu hôn, ta khẳng định An Dương Bá phủ bọn họ đã sớm an bài từ trước.”
Bàn về địa vị thân phận, An Dương Bá thật đúng là không thể so được với Đỗ gia, Đỗ gia đã cho ra mấy vị đế sư, Đỗ lão gia tử đã từng dạy Trường Đức đế, mà phụ thân Đỗ Ngọc Linh thì đang dạy cho Thái tử, nghe danh đế sư của Đỗ gia, những người khác đều phải kính nhường ba phần.
Bởi vì cho ra một Giang Cẩm Nguyệt, An Dương Bá phủ hết lần này đến lần khác phải chịu liên lụy, sau khi Giang Cẩm Nguyệt bị Hoàng hậu xử tử, Trường Đức đế liền hoàn toàn ngó lơ An Dương Bá, bất kể đây là chủ ý của người nào trong số hai phu thê kia thì chắc chắn đều nhắm tới mục đích liên hôn, muốn có lại sự ân sủng của đế vương, để An Dương Bá một lần nữa được trọng dụng.
Còn Giang Trấn, người này văn không được võ không xong, trước kia còn từng làm thư đồng cho Tứ hoàng tử, hiện tại Tứ hoàng tử và Tô quý phi đều không rõ tung tích, Giang Trấn không ít lần bị gọi đi thẩm vấn xem có biết gì về hướng đi của Tứ hoàng tử hay không, thời gian gần đây cũng sống khá khổ sở.
Thật sự nếu không vì để tìm đường ra cho mình thì có lẽ cả đời này hắn cũng chỉ có thể làm một nhị thiếu gia chẳng làm nên trò trống gì của An Dương Bá phủ.
Đỗ gia là một lựa chọn cực kỳ tốt, trừ điểm này ra, Giang Lâm cảm thấy việc này hẳn là cũng có chút liên quan đến mình, Giang Lâm có quan hệ tốt với Đỗ Ngọc Linh, An Dương Bá phủ đại khái đã nghĩ rằng, Đỗ gia nể tình Giang Lâm, sau này sẽ chiếu cố Giang Trấn thêm một chút. Hoặc là cảm thấy lỡ như chuyện bày ám chiêu bị bại lộ, xem mặt mũi của Giang Lâm, bọn họ cũng sẽ không truy cứu quá mức.
Giang Lâm suy nghĩ một lát, sờ sờ mặt mình mà hỏi hai người, “Mặt mũi của ta lớn đến vậy à?”
Chu Thành Vọng ném cho hắn một ánh mắt xem thường, “Mặt thì đúng là không nhỏ, nhưng ngươi từng có thứ gọi là mặt mũi sao?”
Đỗ Ngọc Linh quay đầu đi, mắt không thấy tai không nghe, cũng không muốn cho bất cứ đánh giá gì.
Giang Lâm thở dài, “Ai, nhưng mẫu tử Giang Trấn thì khẳng định là cảm thấy ta có.”
“Ngươi bớt đắp vàng lên mặt đi, bây giờ chúng ta đang nói chính sự đấy, chờ tới An Dương Bá phủ, ngươi phụ trách dụ người ra ngoài, chúng ta tìm một hẻm nhỏ đánh hắn.” Chu Thành Vọng giơ nắm đấm, “Đánh chết luôn.”
Đỗ Ngọc Linh xúc động dâng lên, tức giận mà mắng, “Vương bát đản, súc sinh, dám chơi trò bỉ ổi, ta đánh chết hắn.”
Giang Lâm đột nhiên có chút liên tưởng, “Các ngươi có biết sáng nay ta vừa bị gọi tới nha môn hỏi chuyện không?”
Hai người quả thật là không biết, đồng thanh hô: “Sao lại như vậy?”
Giang Lâm nói: “Chính là tên Nhậm Đăng Cao bị chúng ta đánh hơn một tháng trước, hôm nay tự mình tạo thương tích giả, nói đêm qua ta kéo người tới đánh hắn, đến nha môn cáo trạng.”
“Trước đó ta còn nói đối phương tìm một kẻ ngu xuẩn như Nhậm Đăng Cao để bôi nhọ ta, hiện giờ ta lại cảm thấy có lẽ không phải là bôi nhọ, mà là cảnh cáo.”
“Cảnh cáo chúng ta đừng nên động đến Giang Trấn, nếu không sẽ phải gặp nhau trên công đường, hoặc thậm chí là ở trên triều.”